Mạnh Bà Truyền

Giữa biển hoa tung bay khắp trời, người đó đứng ở phía xa, Đôi mắt vàng trong suốt tĩnh lặng như hồ nước ngàn năm. Một trận gió lơ đãng thổi qua khiến mặt hồ gợn sóng. Khóe miệng nhẹ nhàng mỉm cười, chứa đựng biết bao ấm áp.

Mạnh Bà nhìn hắn chậm rãi đi về phía mình. Theo bước chân của hắn, y phục màu trắng trên người từ từ biến thành hỷ phục đỏ rực, so với màu hoàng hôn đỏ lửa nơi chân trời còn đẹp hơn nhiều.

Nàng lặng yên ngắm hắn càng lúc càng tới gần. Cảnh vật chân thực, như vừa xảy ra hôm qua. Núi kia, hoa kia, người kia, tất cả đều hiện ra rõ ràng trước mắt. Mấy ngàn năm chìm trong quên lãng, dường như chỉ vì thời khắc này mà trôi qua. Gian nan bước qua đoạn đường đau khổ, cô độc, dài đằng đẵng đó cũng chỉ vì một ngày hôm nay. Khi nào mới là thời điểm cuối cùng? Khi nào thì mới không có cuối cùng?

Người nọ chạy tới trước mặt nàng.

Hắn khẽ cau mày: “Hôm nay là ngày vui của chúng ta, sao nàng lại khóc?” Ngón tay hắn lau hai bên má nàng, lành lạnh man mát.

Mạnh Bà nhìn y phục đỏ thẫm trên người, tương tự như màu áo hắn. Nàng nhẹ nhàng nở nụ cười: “Phải, thiếp không khóc.” Dứt lời liền dùng tay lau nước mắt.

Nàng cầm lấy tay hắn, cảm nhận được hơi ấm quen thuộc. Cái gì địa ngục Hoàng Tuyền, cái gì tiên cảnh Côn Luân, cái gì Như Lai Phật Tổ, thời khắc này tạm thời hãy quên đi, hãy quên đi.

Bàn gỗ bày ra. Khăn trải bàn vải đỏ, một mâm dưa và trái cây, một chữ hỷ, còn có một con hồ ly nói tiếng người, miệng không ngừng liến thoắng. Một tấm khăn trùm đầu đỏ thắm, che đi núi kia, hoa kia, người kia. Gió nhẹ nhàng thổi bên tai, đến rồi lại đi. Trong tay cầm băng vải đỏ đính hoa hỷ, cảm giác được chàng vẫn ở cạnh bên, vẫn ôn hòa cười. Thật tốt.

Hồ ly nọ hô vang: “Phu thê giao bái.”

Mạnh Bà xoay người về hướng người nọ, chậm rãi cúi người. Hai đỉnh đầu nhẹ nhàng chạm vào nhau. Nàng nắm chặt vải đỏ trong tay, một giọt nước mắt rơi xuống mặt đất, vỡ thành ngàn giọt li ti.

Mấy tháng sau, Bạch Hoa phát hiện tên Mạnh Bà đã trở lại trên sổ sinh tử. Không rõ xảy ra chuyện gì, hắn vẫn vô cùng vui mừng. Lúc hắn nói cho Hoa Khai nghe, nàng chỉ mỉm cười, nhàn nhạt nói: “Chắc trên trời trách phạt, muốn chàng chứng kiến thiếp hoàn toàn biến thành một bà lão tóc bạc trắng, mặt đầy nếp nhăn, để xem chàng làm sao thích thiếp.”


Bạch Hoa nắm lấy tay nàng, ánh mắt ấm áp, cười nói: “Trách phạt như vậy ta nguyện vui vẻ chịu đựng. Làm sao có lấy nửa câu oán hận?”

Mạnh Bà nắm lại tay hắn, mỉm cười.

Năm tháng nhân gian, vội vã chóng già. Vừa quay đầu nhìn lại, thấm thoát đã hơn mười năm. Cuộc sống bình bình an an, không nhiều biến động, nhưng còn gì hơn được ‘cùng nắm tay, bạch đầu giai lão’?

Có điều, nàng thì từ từ già đi, còn dung mạo hắn không hề thay đổi. Nhưng mặc cho tóc nàng đã bạc trắng, gương mặt đã đầy nếp nhăn, Bạch Hoa vẫn chân tình như trước. Hắn nói: “Mặc kệ nàng trở nên thế nào, trong mắt ta, nàng vẫn vô cùng xinh đẹp.”

Mạnh Bà nhìn dung nhan ngày càng già đi của mình, chỉ tiếc năm tháng trôi quá mau, ngày chia ly tới quá nhanh. Không giữ được, cuối cùng cũng không giữ được.

Lại một vài năm trôi qua, Hoa Khai gặp được người quen dưới chân núi.

Khi đó, mùa đông giá rét đã đến, chỉ là tuyết chưa rơi. Nàng đang đi trên một con đường dưới chân núi, một cơn gió lạnh vô tình phất màn xe của một cỗ xe ngựa bay lên. Màn xe rũ xuống, che đi khuôn mặt người kia. Xe ngựa nhanh chóng vượt qua mặt nàng, càng lúc càng xa. Hoa Khai giật mình tỉnh táo, nhanh chân rảo bước đuổi theo cái xe ngựa kia. Thật ra xe ngựa đó cũng không đi xa, mà dừng lại ở gian nhà phía trước. Người ngồi trên xe vén màn bước xuống, kéo lại cổ áo cho ấm, cúi đầu bước qua cửa. Không phát hiện Mạnh Bà đang đứng cách đó không xa.

Nàng hít một hơi, quay về trên núi. Sau đó Mạnh Bà tìm thứ gì đó, rồi mỗi ngày đều xuống núi đứng chờ gần gian nhà kia. Mãi đến khi hoàng hôn nhuộm đỏ chân trời mới trở về, liên tục hơn mười ngày.

Người đi đường qua lại, ngẫu nhiên thấy có một bà lão kỳ lạ ngồi ven đường. Bà không làm gì cả, chỉ ngồi ở đó.

Mấy lần nàng thấy người nọ từ trong nhà đi ra. Nhưng người đó luôn vội vàng cúi đầu vào xe ngựa, vội vàng rời đi. Ngay cả cơ hội nói chuyện cũng không có.


Một ngày nọ, trời đầy mây xám nặng trĩu, đủ thứ hình dáng. Gió thổi lồng lộng, có lẽ tuyết sắp rơi.

Mạnh Bà ngồi trên bậc thềm hồi lâu, gió lạnh làm rối mái tóc bạc phơ của nàng. Quả nhiên sau đó không lâu, tuyết bắt đầu rơi, nhẹ nhàng dừng trên vai, khiến nàng bất giác rùng mình. Một tiếng “Két” vang lên, cánh cửa mở ra, người nọ rảo bước ra ngoài. Mạnh Bà vừa định tiến lên, hắn đã lên xe ngựa đi mất.

Nàng hít một hơi, trở lại chỗ cũ ngồi xuống nhìn tuyết rơi, hai tay lạnh cóng. Nàng nghĩ, chắc hôm nay lại không đợi được rồi.

Nhưng không lâu sau, xe ngựa đi đâu một hồi lại vòng về. Người trong xe cầm một cây dù hồng bằng giấy dầu, chậm rãi đi về phía nàng. Mạnh Bà đột nhiên nhớ đến rất nhiều, rất nhiều năm trước, thiếu niên kia cũng nhặt được một cây dù hồng rách nát. Tám phiến giấy chỉ còn ba phiến lành lặn, nghiêng nghiêng ngả ngả. Phần nguyên vẹn đều che trên đầu nàng. Trên vai thiếu niên kia lại dính đầy bông tuyết.

Nam tử tuấn tú, trẻ tuổi đi đến trước mặt Mạnh Bà. Hắn giơ tay che dù cho nàng, chắn đi khoảng trời lạnh như băng. Dường như đã mấy đời mấy kiếp.

“Lão nhân gia, mấy ngày nay người vẫn ngồi ở đây? Trời lạnh như vậy, người không về nhà sao?” Nam tử nhẹ giọng hỏi.

“Tuyết rơi.” Mạnh Bà buột miệng nói. Tâm trí vẫn còn đắm chìm trong ký ức nhiều năm trước.

“Đúng vậy. Tuyết rơi rồi, trời càng lạnh hơn. Nhà lão nhân gia ở đâu? Ta có xe ngựa, sẽ đưa người về.”

Mạnh Bà ngẩng đầu, hỏi hắn: “Sao lại che dù cho ta? Ngươi nhìn ngươi xem, bông tuyết dính đầy trên vai.”

Hắn chỉ mỉm cười, nói: “Ta cũng không biết.” Sau đó lại hỏi: “Sao mấy ngày nay người vẫn ngồi ở đây?”


“Ta đang đợi người.”

“Người chờ ai? Nói cho ta biết, có lẽ ta có thể giúp người đi tìm.”

Mạnh Bà lấy ra một cây trâm bằng bạch ngọc từ trong áo, đuôi trâm có khắc một đóa hoa đơn giản. Nàng đặt cây trâm vào tay không cầm ô của hắn. “Ta đang đợi người có thể mua nó.”

Nam tử xuất thần nhìn cây trâm trong tay, rồi lại nhìn gương mặt bà lão. Nàng cất cây trâm trong áo nên nó vẫn còn ấm, nhưng lại làm lòng hắn dấy lên cảm giác lạnh lẽo không tên, rất quen thuộc, lại vô cùng bất an. Dường như chỉ cần nhận lấy cây trâm này, hắn sẽ mất đi thứ gì đó rất quan trọng. Một nỗi đau mơ hồ chạm vào lòng hắn. Nam tử kích động trả lại cây trâm cho nàng. “Lão nhân gia, ta không mua. Ta có thể cho người bạc, nhưng cây trâm này ta không cần, đừng đưa nó cho ta.” Dứt lời liền lấy ra một ít bạc vụn, nhét vào tay bà lão. Đặt cây dù xuống, còn mình thì vội vàng chạy đi.

Nam tử lên xe ngựa, bảo người đánh xe giục ngựa đi nhanh. Mãi đến khi xe đi được một đoạn khá xa, tâm trạng hắn mới dần dần bình tĩnh. Hắn xốc màn xe lên, vươn đầu nhìn ra, muốn nhìn xem bà lão đã đi chưa. Dù xa nhưng hắn thấy nàng vẫn còn ngồi đó, lưng còng đơn bạc. Chiếc dù cô độc nằm bên chân nàng. Đầu nàng trắng xóa, không biết là tóc bạc, hay là tuyết rơi. Có lẽ là cả hai. Hắn nhìn đến xuất thần, trong mắt đột nhiên có vẻ tịch liêu. Hình như hắn đã quên một chuyện. Chuyện kiếp trước.

Sau ngày hôm đó, hắn phát hiện bà lão vẫn ngồi ở kia. Ngày nào nàng cũng đến, ngày nào cũng ngồi đó. Mặc kệ thời tiết lạnh giá, mãi đến hoàng hôn mới rời đi. Cứ thế mười mấy ngày trôi qua, hắn lo lắng, sợ bà lão chết cóng, lại không dám ra ngoài. Bà lão đem lại cho hắn một cảm giác rất quen thuộc, nhưng cảm giác này không vui vẻ, cũng không hạnh phúc.

Hôm đó, trời đổ tuyết rất lớn. Nhà nào cũng cửa đóng then cài, đốt một lò lửa, ôm chăn nằm trên giường. Nàng lại ngồi ngoài đó. Không dù, cái gì cũng không, để mặc tuyết rơi gió thổi, lặng im không nhúc nhích. Trên đầu, trên quần áo đều là tuyết trắng. Nếu vẫn tiếp tục ngồi đó, có lẽ sẽ nhanh chóng bị tuyết vùi lấp.

Cuối cùng, hắn thở dài, miễn cưỡng đi ra ngoài.

Hắn ngồi xuống trước mặt bà lão, phủi tuyết bám trên người nàng, lại khoác cho nàng một chiếc áo bông.

Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi: “Ngươi chịu mua rồi sao?”

Hắn không trả lời mà hỏi lại: “Lão nhân gia, có phải trước kia chúng ta đã từng gặp nhau?”

Mạnh Bà lắc đầu.


“Vậy vì sao người nhất định phải bán cây trâm này cho ta?”

Mạnh Bà vẫn lắc đầu. Nàng cầm cây trâm vươn tay về phía hắn.

Nam tử nhìn cây trâm kia, trong lòng lại có cảm giác đau đớn không biết tên. “Nếu ta không mua thì sao?”

“Ta sẽ chờ ở đây.”

Nam tử cười khổ, nhẹ giọng nói: “Vậy ta mua là được.” Dứt lời liền lấy cây trâm từ trong tay nàng, cất vào trong áo. “Ta mua. Sau này người đừng như vậy nữa. Trời lạnh như thế, thân thể người làm sao chịu nổi? Dù và áo bông người cứ giữ lấy. Tuyết lớn như thế, trên đường về nhà tất phải dùng đến.” Nói xong liền xoay người vào cửa.

Khoảnh khắc cánh cổng khép lại, hắn cảm giác có gì đó trong lòng lặng lẽ biến mất, vĩnh viễn không còn tồn tại. Sau đó hắn lại cười cười tự giễu. Đó chẳng qua chỉ là một cây trâm, một bà lão mà thôi.

Dựa vào cạnh cửa hồi lâu, nam tử đột nhiên đẩy cửa ra, đuổi theo.

Không còn thấy bóng dáng bà lão, chỉ có hai cái dù và áo bông của hắn nằm trước cửa, bên trên bị một ít tuyết phủ lên. Hắn nhặt lên, ôm vào trong ngực, chạy theo hướng bà lão đã đi.

Cuối cùng ở một cái giao lộ, hắn thấy bóng lưng khòm của bà. Trên đường không còn ai khác, bóng dáng nàng mờ nhạt sau làn mưa tuyết. Hắn muốn đuổi theo, phủ thêm áo ấm cho nàng, che dù cho nàng. Ít nhất để hắn đưa nàng về nhà. Nhưng hắn nhanh chóng dừng bước, đơn giản vì từ trong lối rẽ xuất hiện một nam nhân. Nam nhân kia dịu dàng phủi đi bông tuyết trên người nàng, lại phủ thêm áo choàng thật dày. Một chiếc ô, một vòng tay ôm, che chắn tất cả gió tuyết rét lạnh bên ngoài.

Hắn thấy nàng nở nụ cười ấm áp với nam nhân kia. Trong nháy mắt dường như trẻ lại rất nhiều. Dù bóng dáng nàng mơ hồ trong gió tuyết dày đặc, nhưng nụ cười đó, hắn nhìn thấy rất rõ.

Hắn không đi tiếp, nhìn bà lão, rồi đem một ít bạc vụn cho một người hành khất đáng thương trên đường. Sau đó lại dõi theo hai thân ảnh dựa vào nhau, bóng dáng càng lúc càng xa.

Đột nhiên hắn cảm thấy rất khó chịu, giống như tất cả đều đã kết thúc, không còn cơ hội nhớ tới. Một đời kia, cuối cùng đã quên điều gì?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui