Mạnh Bà Truyền

Tử Trúc sững sờ đứng tại chỗ. Một lúc lâu sau hắn vẫn đứng đó như trời trồng, mãi đến khi bà lão kia đứng dậy, chầm chậm đi đến trước mặt Tử Trúc, cầm lại thỏi bạc trên tay hắn, cười khanh khách nói: “Tiểu tử, ta đã nói là ngươi bốc quẻ không linh mà. Bạc này, ta lấy lại nhé.” Nói xong, bà lão lại cất nén bạc vào trong áo vừa bẩn vừa xộc xệch.

Bà lão nhìn vẻ mặt không dám tin của Tử Trúc, lại cười vang nói: “Tiểu tử, có phải ngươi đang nghĩ ta là yêu quái đúng không?”

Tử Trúc không trả lời, chỉ chầm chậm lùi từng bước về phía sau.

Bà lão tiến lên phía trước, cười nắm lấy tay Tử Trúc, kéo về phía mình áp lên gương mặt đã nhăn nheo, da chảy xệ xếp thành từng lớp. “Ấm đúng không?” Mặc dù chạm vào có cảm giác thô ráp, da mặt đã nhão nhưng quả thật là ấm.

Bà lão đột nhiên thần bí cười hề hề tới gần Tử Trúc, thấp giọng nói: “Tiểu tử, ta chỉ nói cho một mình ngươi nghe, ngươi không được nói lại với người khác nha… Qua vài ngày nữa là lão bà tử ta đã tám trăm tuổi. Ta sẽ trở thành một lão yêu quái đó.” Nói xong liền cười ha ha đứng lên, lớp da trên mặt run run.

Lúc đó trời đã sắp tối, từng đường nét trên gương mặt của bà lão cũng không rõ ràng, chỉ có từng lớp từng lớp da thịt chảy xệ đến mức gần như che đi đôi mắt, chỉ lộ ra hai khe hở nhỏ, quả thật nhìn rất kỳ quái.

Tử Trúc vẫn không dám tin những gì trước mắt, trên người đã đổ đầy mồ hôi lạnh.

“Tiểu tử, chắc ngươi là người đạo gia? Sư phụ là ai?”

Nếu là người ngoài nhìn vào, nụ cười của bà lão thật hiền lành. Nhưng Tử Trúc lại không tự chủ được cảm thấy vô cùng sợ hãi, một hồi sau mới nói được tục danh của vị đạo sĩ.

Bà lão ngẫm nghĩ, lắc lắc đầu nói: “Vô danh tiểu tốt, chưa từng nghe qua. Có điều có thể dạy dỗ được đồ đệ như vậy, coi như hắn cũng khá. Nhưng mà thật đáng tiếc, đáng tiếc quá, một người có tài năng thiên phú thế này mà không có thầy tốt đến dạy, ngày sau cũng chỉ là một khối gỗ mục mà thôi.” Bà lão buông tay Tử Trúc ra, chỉ về một ngọn núi ở phía Tây, nói: “Lão bà tử ta ở chỗ đó, có chuyện gì ngươi cứ đến tìm ta.” Nói xong liền xoay người, chậm chạp bỏ đi.

Tử Trúc nhìn bóng dáng bà đi xa dần, trong tâm vẫn có một cảm giác cổ quái, càng nghĩ càng thấy sợ.

Đúng lúc này, vai Tử Trúc bị ai đó vỗ nhẹ. Hắn bối rối quay đầu lại, biết đó là Hoa Khai mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“Ngươi đứng đây làm gì?” Hoa Khai hỏi.

“Hoa Khai, muội tới thật đúng lúc. Muội giúp huynh nhìn xem bà lão ở phía trước, là người hay là yêu quái?” Tử Trúc chỉ vào bóng bà lão đã sắp khuất dạng ở xa xa.


“Là người.” Hoa Khai khẳng định: “Nếu là yêu quái, ta nhất định sẽ thấy được nguyên hình của bà ấy. Nhưng sao vậy?”

Tử Trúc lắc đầu: “Trở về rồi nói sau.” Nói xong, hắn lại nhìn thoáng qua bóng dáng bà lão lần nữa. Quẻ chính mình bốc, làm sao lại không đúng? Bà lão kia đã tám trăm tuổi? Làm sao có thể?

Một lúc sau, Tử Trúc cố nén xuống nghi hoặc trong lòng, xoay người nhìn Hoa Khai hỏi: “Sao muội lại ở đây?”

“Tìm ngươi.” Nghe vậy, Tử Trúc cảm thấy rất vui vẻ, nhưng nhanh chóng hiểu ra. “Sư phụ bảo muội đến?”

Hoa Khai gật đầu, rồi lập tức xoay người bước đi nên không thấy được ánh mắt mất mát của Tử Trúc.

Tử Trúc và Hoa Khai quay lại đạo quan ba người đang ở tạm. Sau khi ăn xong cơm chiều, Tử Trúc do dự một chút mới kể hết mọi chuyện về bà lão nọ, rõ ràng từng chi tiết một. Vị đạo sĩ nghe xong sắc mặt lập tức thay đổi. Ông ngẫm nghĩ rồi quay sang hỏi Hoa Khai vẫn đang ngồi im lặng ở một bên: “Con xác định là người?”

Hoa Khai nhẹ nhàng gật đầu.

Vị đạo sĩ suy nghĩ hồi lâu mới nói với Tử Trúc: “Đạo giáo hình thành đã hơn trăm ngàn năm nay, thành tựu mà các bậc tiền nhân tích lũy được cũng vô cùng quý giá. Tróc quỷ, trừ yêu, bói toán, luyện đan… những thành tựu to lớn này đều được ghi chép trong một quyển thiên thư. Quyển thiên thư này được cất giữ rất kỹ, rất ít người biết đến sự tồn tại của nó. Sau đó, vì chiến loạn nổi lên khắp nơi, quyển thiên thư quý giá này cũng bị thất lạc. Trong thiên thư có ghi lại thuật cải tử hồi sinh, và cả thuật trường sinh bất lão, nhưng cho đến nay vẫn chưa từng nghe ai luyện thành.” Vị đạo sĩ dừng một chút, lại tiếp tục nói: “Con là kỳ tài trăm năm khó gặp của đạo gia, thật ra ta đưa cho con mấy quyển cổ thư dạy bốc quẻ cũng là do tổ tiên căn cứ trên quyển thiên thư đó mà biên soạn ra, nhưng so với kiến thức vĩ đại trong thiên thư cũng chỉ như muối bỏ biển mà thôi. Nhưng con vẫn có thể từ đó mà thấy được thiên cơ, chứng minh con có thiên phú trời ban. Vì vậy, ta không hề nghi ngờ quẻ bói của con, những người có thể tránh được quẻ tượng của con, ngoại trừ tiên nhân quỷ quái, thì chỉ có người không bị luân hồi hạn chế.”

“Thế nào là người không bị luân hồi hạn chế?” Tử Trúc không nhịn được hỏi.

Vị đạo sĩ nhướng mắt, chậm rãi nói: “Chính là người được trường sinh bất tử.”

Cả Hoa Khai và Tử Trúc đều sững sờ, cuối cùng Tử Trúc mới dè dặt hỏi: “Thực sự có người có thể trường sinh bất tử sao?”

“Chuyện này ta cũng không rõ lắm. Chỉ nghe có truyền thuyết kể lại vậy thôi.”

“Truyền thuyết thế nào?”


“Nghe nói mấy trăm năm về trước, đạo giáo xuất hiện một thiên tài. Tài năng thiên bẩm của hắn rất cao, có lẽ cả con cũng không thể so sánh với sự thông tuệ của hắn. Nghe nói hắn không quản ngày đêm giam mình trong thư khố nghiên cứu các bản sách chép tay của tổ tiên, sau đó một mình viết ra quyển thiên thư chứa đựng tinh túy các phương pháp bốc quẻ và thuật luyện đan. Hơn nữa, lúc đó hắn chưa đầy hai mươi tuổi.”

“Thật sự có người lợi hại như vậy sao?”

“Lợi hại hay không thì tạm không nói đến, về sau người này gần như hóa điên, không ăn không uống chỉ ngày đêm truy tìm biện pháp có thể thoát khỏi sự trói buộc của luân hồi, cũng chính là thuật trường sinh bất tử. Nhưng không ai biết rốt cuộc hắn có thành công không. Sau đó hắn đột nhiên biến mất, không bao giờ xuất hiện nữa. Có người nói hắn chết đói ở vùng núi hoang vu nào đó, cũng có người nói hắn bị tẩu hỏa nhập ma mà chết. Tóm lại không còn ai gặp hắn nữa.”

“Sư phụ cho rằng lão bà bà kia chính là thiên tài trong truyền thuyết sao?”

“Không, bà lão đó tuyệt đối không phải, bởi vì thiên tài đó là một nam nhân. Trừ phi bà lão kia có thể tráo đổi thân xác, nếu không làm sao một nam nhân có thể biến thành nữ nhân.”

“Hay là có người nào khác luyện thành thuật trường sinh?”

“Ta cũng không biết. Ngày mai đến tìm bà lão trong núi mà con nói thử xem. Nếu là yêu, thì thu phục, còn nếu là người thì tìm hiểu rồi tính sau.”

Tử Trúc gật đầu.

Thế nhưng hôm sau bọn họ không thể đi đến ngọn núi đó, bởi vì tối hôm đó trời đột nhiên nổi cuồng phong. Rõ ràng khoảnh khắc trước trời vẫn còn xanh, chỉ chốc lát sau mây đen ùn ùn kéo tới. Từng hạt mưa lớn như hạt châu rơi ầm ầm từ không trung xuống đất, đường phố lát gạch xanh nhanh chóng bị ngập trong làn nước, không ngừng bị nước mưa cọ rửa, còn có cả bùn lầy đất cát từ trên núi tràn xuống.

Mây đen vần vũ, chốc chốc lại có thiên lôi đánh ầm ầm về phía ngọn núi bà lão đang ở.

Vị đạo sĩ đứng dưới mái hiên, nhìn bầu trời đột ngột thay đổi mới lẩm bẩm nói: “Thiên tượng khác thường, ở ngọn núi kia tất có yêu nghiệt.”

Cơn mưa kéo dài ròng rã ba ngày. Ba ngày sau, cùng với một tiếng sấm vang trời đánh vào trong núi, cuối cùng cơn mưa to cũng dừng lại. Chỉ trong chốc lát, mây đen tan hết, bầu trời vạn dặm trong xanh, vô cùng quang đãng. Ánh nắng vàng mỏng manh xuyên qua tầng mây trắng, rơi xuống nhân gian. Nếu không phải rất nhiều nhà cửa bị mưa to làm hư hại, quả thật người ta sẽ cảm thấy cơn mưa đến núi cũng phải lở kia như chưa từng xảy ra, chỉ là ảo giác mà thôi.

Mưa to nhiều ngày liền như thế đột nhiên ngừng là ngừng, làm sao có thể nói không có gì kỳ quái?


“Sư phụ, vì sao lại như vậy?” Tử Trúc nhìn chân trời một màu trong xanh như ngọc, nghi hoặc hỏi.

“Bình thường khi nhân gian có yêu nghiệt tác yêu tác quái, sẽ có Thiên Lôi xuống trừng trị. Chúng ta thường gọi là trời phạt, sai Thiên Lôi đánh nó. Thiên lôi đi rồi, bầu trời cũng quang đãng.”

“Chẳng lẽ lão bà bà kia thật sự là yêu quái? Có phải bà ta đã chết rồi không?”

“Bây giờ còn chưa kết luận được, đợi chúng ta lên núi xem xét rồi nói sau.”

Lúc này, Hoa Khai đã chuẩn bị đồ đạc xong xuôi. Nàng im lặng chờ một bên.

Ba người chào từ biệt vị đạo trưởng đã cho bọn họ ở lại, rồi bắt đầu đi vào trong núi. Có điều, tuy bà lão nói mình ở trong núi nhưng cũng không nói chính xác bà ở nơi nào trong ngọn núi đó. Ngọn núi này to như thế, biết tìm đến bao giờ? Nhất là vừa sau cơn mưa to, đường núi lầy lội lại càng khó đi hơn.

“Hoa Khai, con phải chú ý, quan sát kỹ xem có gì bất thường.” Vị đạo sĩ dặn.

Hoa Khai gật đầu, cẩn thận bước đi.

Đến lúc ba người tới lưng chừng núi, trời đã xẩm tối. Hoa Khai cũng dừng lại, không đi nữa.

“Con phát hiện cái gì sao?” Vị đạo sĩ hỏi.

Hoa Khai lắc đầu. “Con chưa phát hiện gì cả, ngay cả một chút yêu khí cũng không có.”

“Vậy sao muội dừng lại?” Tử Trúc ngắt lời nàng.

“Chính vì ngay cả một chút yêu khí cũng không có nên mới càng kỳ lạ. Thông thường những ngọn núi thế này, người bình thường ít lai vãng nhưng lại dễ dàng hấp dẫn yêu quái cùng sơn tiêu(*). Nhưng chúng ta đi lâu như vậy rồi ta vẫn không cảm giác được chút yêu khí nào.”

*Sơn tiêu: ma núi, là loài yêu quái trong truyền thuyết, thường được miêu tả chỉ có một chân.

“Quả thật là rất kỳ quái.” Vị đạo sĩ nhìn rừng cây đại thụ che kín bầu trời, thật sự là không cảm nhận được chút yêu khí nào.


Tử Trúc thắp lồng đèn, nói với vị đạo sĩ: “Sư phụ, bây giờ trời tối rồi, đường núi gập ghềnh, chúng ta không thể đi nữa.”

Vị đạo sĩ gật đầu. “Tối nay đành phải ngủ ngoài trời rồi. Tử Trúc, con đi tìm xem xung quanh có nơi nào có thể nghỉ tạm không.”

“Dạ.” Tử Trúc đáp ứng. Hắn dùng rễ cây khô làm đuốc, sau đó đưa lồng đèn trên tay cho Hoa Khai, còn mình thì cầm đuốc đi trước.

“Ngươi không cần ta đi theo sao?” Hoa Khai hỏi.

Tử Trúc lắc đầu cười: “Muội ở lại hầu hạ sư phụ, huynh đi một lát sẽ trở lại.” Nói xong, hắn liền bước đi.

“Cẩn thận một chút.” Hoa Khai nhìn theo bóng Tử Trúc nhàn nhạt nói.

Chỉ là một câu nói bình thường, cũng không có hàm ý gì khác nhưng lại làm cho ấm áp trong mắt Tử Trúc tăng thêm nhiều, nụ cười bên khóe miệng càng sâu hơn.

Khoảng chừng một nén hương cháy hết, Tử Trúc cầm đuốc trở lại.

“Sao rồi?” Vị đạo sĩ hỏi.

Tử Trúc nói với vị đạo sĩ: “Phía sau núi có một sơn động rất lớn. Con đã vào xem thử, rất sạch sẽ, giống như có người ở vậy.”

“Có người ở? Phải chăng là chỗ ở của bà lão kia?”

“Rất có thể.”

“Chúng ta qua đó đi.”

Hoa Khai đỡ vị đạo sĩ đứng dậy, đi theo sau Tử Trúc. Đi được một lúc lâu, quả nhiên họ thấy một cái sơn động. Cửa động không lớn, chỉ khoảng một người đi lọt. Phía ngoài còn có ít dây leo che phủ, nếu không cẩn thận xem xét sẽ không phát hiện ra. Qua khỏi cửa động, không gian lập tức mở rộng không ít. Nhiều người đứng cùng một chỗ cũng không cảm thấy chật hẹp, ngay cả cây đuốc trên tay Tử Trúc cũng không thể chiếu sáng toàn bộ sơn động, chỉ sáng được một khoảng xung quanh.

Không khí trong động mát mẻ, khô ráo. Đi sâu vào trong cùng còn có một cái bệ đá vừa to vừa rộng, trên bệ đá trải rất nhiều cỏ khô. Trong góc khuất nhất còn có ít quần áo đen bẩn và một vài dụng cụ sinh hoạt.

“Quả nhiên có người ở đây. Nhưng người đâu?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui