Hoa Khai quỳ trên mặt đất, run rẩy bất lực, hai tay ôm chặt lấy mặt gào thét như thú nhỏ bị thương. Trong đầu nàng là lời nói của nữ quỷ kia, là nàng hại chết Bạch Thảo. Tinh thần chấn động, trong nhất thời nàng chợt không muốn sống nữa. Nàng nghĩ chỉ có mình chết đi, Bạch Thảo mới có thể ngủ yên.
Ý niệm quanh quẩn trong đầu không ngừng thúc giục. Hoa Khai không tự chủ được vươn tới nhặt trường kiếm đánh rơi trên đất, từ từ đặt nó lên cổ. Nàng nghĩ, chỉ cần dùng sức một chút… thì mọi thứ sẽ chấm dứt, chỉ cần dùng chút sức thì tốt rồi.
Ánh trăng tối nay rất sáng, chiếu rọi làm vùng đất trống trải càng thêm hoang vắng. Thời gian dần trôi, có âm thanh sột soạt nhịp nhàng từ xa vọng lại. Đó là tiếng chân người đi bộ dẫm nát cỏ dại tạo ra, thong thả đến gần.
Cuối cùng âm thanh kia cũng dừng lại trước mặt Hoa Khai, lẳng lặng đứng đó. Hoa Khai thấy một người đang ở trước mặt mình. Nàng chậm chạp ngẩng đầu, hướng ánh mắt vô thần nhìn về phía trước. Quần bằng vải bố, áo màu xám tro, còn có đôi mắt như có ánh sáng bên trong.
Hoa Khai sững sờ, trong mắt sóng trào tứ phía cuồn cuộn nổi lên. Thanh kiếm đang cầm trong tay cũng bởi vì run rẩy mà lại rơi xuống. Nàng không tự chủ được vươn bàn tay run run nắm lấy áo người ở trước mặt, nắm chặt đến mức dường như bây giờ nếu trời long đất lở nàng cũng sẽ không buông tay.
Nàng chậm chạp vươn tay kia sờ lên gương mặt nam nhân, mang theo chút sợ hãi. Nàng sợ đây là giả. Đến lúc nàng thật sự chạm vào mặt hắn, cảm giác được độ ấm trên làn da… Hoa Khai khóc. Giờ khắc này, nhìn nam nhân trước mặt mình, dường như nàng không còn khả năng thốt nên lời, không nói được tiếng nào. Nước mắt tự dưng trào ra, làm nhạt nhòa hình bóng của hắn. Thật lâu sau, Hoa Khai mới mở miệng cầu khẩn: “Tha thứ cho ta… Tha thứ cho ta… Bạch Thảo…”
Người bị Hoa Khai gọi là Bạch Thảo bình thản ngồi xuống trước mặt Hoa Khai, nhìn nàng. Hình dáng của hắn cũng giống như thiếu niên tên Bạch Thảo kia, nhưng so với lúc Bạch Thảo chết đi hình như lớn tuổi hơn. Giống như Bạch Thảo chưa từng chết đi, vẫn còn sống, chỉ là đi đến một nơi rất xa, một nơi Hoa Khai không nhìn thấy, sống một mình, chậm rãi lớn lên. Ánh mắt của hắn vẫn như trước, như có ánh sáng bên trong, nhưng không có ấm áp, nhiệt tình của thiếu niên.
Một tay Bạch Thảo nâng mặt Hoa Khai, dùng tay áo nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt nàng. Hắn trước sau vẫn không nói gì, sau đó dùng một cái áo choàng trắng khoác lên người Hoa Khai. Trên tấm áo choàng trắng còn có hương hoa thoang thoảng, còn mang theo hơi ấm.
Hoa Khai cảm nhận được ấm áp trên mặt, mê man nhìn Bạch Thảo.
Bạch Thảo chậm rãi đứng lên, xoay người bỏ đi. Hoa Khai hoảng sợ vội vã túm chặt lấy vạt áo hắn. “Huynh muốn đi đâu? Đừng đi, xin huynh đừng đi…”
Bạch Thảo vẫn không nói gì, chỉ lắc đầu. Sau đó thong thả vươn tay điểm một ngón lên trán Hoa Khai nói: “Ta không sao, nàng cũng phải sống cho tốt.”
Hoa Khai nhìn Bạch Thảo mấp máy môi, cũng cảm giác được ý thức mình không còn rõ ràng. Hình ảnh trước mắt nàng dần trở nên mơ hồ, ngay cả bóng dáng Bạch Thảo cũng không nhìn rõ được. Bàn tay đang nắm tay hắn cũng vô lực buông xuống. Nàng muốn mở miệng xin hắn hãy ở lại, muốn giữ chặt lấy hắn, nhưng cuối cùng vẫn không kịp nói gì, không giữ được gì.
Bạch Thảo ôm Hoa Khai đã mê man nhẹ nhàng đặt lên trên tấm áo choàng trắng. Hắn nhìn thoáng qua bóng dáng nàng đang ngủ, sau đó liền xoay người rời đi, không hề quay đầu lại lần nào. Hắn thong thả đi về phía xa. Dần dần quần áo vải bố màu xám tro đã biến thành tơ lụa đen bóng, đẹp vô cùng. Tóc đột nhiên dài đến lưng, đen tuyền như cánh quạ, hơi sáng lên dưới ánh trăng. Gương mặt hắn đã không còn giống gương mặt Bạch Thảo, mà là một nam tử xa lạ, tuấn tú vô cảm. Trong mắt hắn không có ánh sáng ấm áp như mắt Bạch Thảo, mà toàn một sắc đen tuyền, thâm trầm như nước sông Vong Xuyên, sâu không thấy đáy.
Nam tử tiếp tục đi về phía trước, trên lưng đột nhiên mọc ra một đôi cánh đen thật lớn. Đôi cánh đen này dường như có thể che lấp hết thảy ánh sáng trong trời đất, khiến vạn vật chìm trong bóng đêm hắc ám sâu thẳm. Hắn nhảy lên phía trước, tung đôi cánh che đi ánh trăng lạnh lẽo, bay về nơi rất xa.
Nam tử nọ bay thật lâu, qua vài ngọn núi lớn mới dừng lại trên một ngọn núi vô cùng hoang vắng. Nam tử xếp lại đôi cánh, chậm rãi đi về phía đỉnh núi. Không biết ngọn núi này cao bao nhiêu, nhưng ở nơi cao nhất có thể thấy mặt trăng thật lớn, tròn vành vạnh, rải ánh sáng bạc khắp một vùng. Dường như cung Quảng Hàn được kéo gần trong gang tấc, chỉ cần duỗi tay ra là có thể chạm đến.
*Cung Quảng Hàn: cung điện của chị Hằng Nga và Thỏ Ngọc trên mặt trăng trong truyền thuyết.
Nam tử đi lên đỉnh núi. Trên đỉnh núi có một sơn động. Cửa động rất khó tìm, bị trùng trùng điệp điệp dây leo khô già, to lớn che khuất, nếu không cẩn thận xem xét sẽ không phát hiện. Nam tử gạt mớ dây leo nặng nề sang một bên, cửa động lộ ra liền nghiêng người đi vào.
Trong động hoàn toàn tối đen, không có chút ánh sáng. Mặc dù như vậy, nam tử vẫn vô cùng thành thạo đi sâu vào trong động, hình như đã đi nhiều lần nên rất quen thuộc.
Sơn động này rất sâu, nam tử đi một hồi lâu vẫn chưa đến cuối đường. Hơn nữa, càng đi sâu vào bên trong, không khí càng lạnh. Dường như vách tường đều bị đóng băng, mơ hồ còn có thể thấy khí lạnh tỏa ra.
Tiếp tục đi sâu vào trong thì có thể thấy chút ánh sáng mờ ảo, càng lúc càng rõ. Trong cùng sơn động, vách tường xung quanh đã đông cứng như băng đá ngàn thước, khí lạnh tản ra. Hình như có thứ gì đang nằm co gần vách tường. Đó là một thân hình khổng lồ, lông trắng như tuyết. Giờ phút này nó đang nhắm mắt, lẳng lặng cuộn mình nằm trong góc khuất. Mặc dù như thế, toàn thân nó vẫn tản ra khí chất cao quý, giống như thiên thần cao cao tại thượng trên trời, làm cho người ta bất giác phải phủ phục dưới chân nó, thành kính bái lạy.
Nam tử đi về phía trước, cung kính quỳ gối trước mặt nó, nói: “Đại nhân, chuyện ngài giao phó đã hoàn thành.”
Lúc này, con quái vật khổng lồ, trắng như tuyết kia mới chậm rãi mở mắt, là một đôi mắt màu vàng. Màu vàng nhàn nhạt, dường như có ánh sáng lẳng lặng lưu chuyển bên trong mang theo điềm lành, lại xa xôi không thể chạm đến.
Nó chỉ nhẹ nhàng trả lời một câu rồi chậm rãi nhắm mắt lại: “Vậy là được rồi, ngươi lui xuống đi.”
Nam tử hơi do dự một chút, nhưng vẫn đứng lên xoay người rời đi. Phía sau truyền đến một tiếng thở dài rất nhỏ.
***
Hoa Khai mơ một giấc mơ. Nàng mơ thấy mình gặp Bạch Thảo, là Bạch Thảo vẫn còn sống. Thật hy vọng giấc mộng này có thể vĩnh viễn tiếp tục, mãi không tỉnh lại. Nhưng mộng chính là mộng, cuối cùng vẫn có lúc phải mở mắt ra.
Hoa Khai không biết mình ngủ bao lâu, nhưng chắc chỉ một lát. Bởi vì trên cao vẫn là vầng trăng tròn vành vạnh, trắng bệch lạnh lẽo. Nàng ngồi dậy, mông lung nhìn cảnh vật hoang vắng xung quanh, lại nhớ tới giấc mơ kia… Đột nhiên nàng phát hiện dưới người mình là một tấm áo choàng trắng không phải của mình thì ngơ ngẩn cả người.
Sắc mặt nhợt nhạt, nàng đưa tay sờ lên tấm áo choàng trắng xuất hiện trong mộng, thật chậm, thật cẩn thận. Dường như nàng sợ vật này chỉ là tưởng tượng của nàng, chỉ cần khẽ chạm một cái sẽ biến mất.
Thực tế, lúc Hoa Khai chạm vào cái áo choàng, nó không có biến mất.
Hoa Khai mừng rỡ cầm tấm áo nâng niu trong lòng bàn tay, cảm giác được dường như vẫn còn lưu lại chút hơi ấm. Thì ra vừa nãy không phải mộng, không phải mộng. Giờ khắc này, hình như nàng đã quên chính nàng tận mắt nhìn thấy Bạch Thảo chết đi, là chính nàng tự tay chôn cất hắn.
Thật ra ở giờ khắc này, coi như đã quên cũng tốt.
Hoa Khai cẩn thận xếp chiếc áo cất đi, nhặt trường kiếm lên nắm chặt trong tay, đi về phía căn nhà quỷ quái ở phía đông. Thời điểm nàng đi đến bờ sông, thấy Tử Trúc cả người ướt sũng, hai mắt nhắm nghiền nằm bên bờ sông. Sắc mặt hắn trắng bệch, vẫn bất tỉnh nhân sự.
Hoa Khai bước nhanh đến cạnh Tử Trúc. Nàn đưa tay lên mũi hắn phát hiện ra hắn vẫn còn thở mới thở dài nhẹ nhõm. Hoa Khai dùng tay áo lau nước trên mặt Tử Trúc, sau đó vỗ nhẹ lên mặt hắn mấy lần vẫn không thấy hắn tỉnh lại. Suy nghĩ một chút, Hoa Khai để kiếm trong tay xuống đất. Nàng dùng hai tay ra sức đè lên bụng Tử Trúc. Tử Trúc đang hôn mê lập tức ói ra hơn mười ngụm nước bẩn. Mi mắt hắn khẽ rung, từ từ mở mắt.
Tử Trúc còn chưa tỉnh táo hẳn. Hắn nhìn người trước mặt hồi lâu mới dần dần nhận ra là Hoa Khai. Hắn lập tức nắm lấy tay nàng, dù yếu ớt nhưng vẫn khẩn trương hỏi: “Hoa Khai, muội không sao chứ?”
Hoa Khai lắc đầu, nói: “Ta không sao, nhưng tại sao ngươi lại ở đây?”
Tử Trúc miễn cưỡng ngồi dậy, kể cho nàng nghe những chuyện vừa rồi. Chân mày Hoa Khai nhíu chặt, thở dài, nhẹ nhàng nói: “Cho dù có chuyện gì xảy ra, ngươi cũng không nên rời khỏi phòng.”
“Nhưng huynh lo cho muội.”
“Ngươi lo lắng thì có thể làm gì? Bây giờ không phải chật vật như vậy sao? Lần sau đừng như vậy nữa. Ngươi không giúp được ta, chỉ có thể trở thành vướng bận. Hơn nữa, nếu ngươi vì ta mà xảy ra chuyện, sẽ chỉ làm ta càng thêm khó chịu mà thôi.” Hoa Khai đột nhiên nhớ tới câu nói kia của Bạch Vô Thường -- “Tiểu quỷ này đối với ngươi thật sự rất tốt. Thật đáng tiếc, một ngày nào đó nó lại vì ngươi mà chết.”
Mặc dù Tử Trúc biết những lời Hoa Khai nói là sự thật, nhưng không tránh khỏi đau lòng. Vĩnh viễn hắn chỉ có thể trở thành vật vướng chân nàng sao?
Qua một lúc lâu, Tử Trúc mới mở miệng hỏi: “Là muội cứu huynh sao?”
Hoa Khai lắc đầu, nói: “Không phải, lúc ta đến đây ngươi đã nằm ở chỗ này.” Nhưng Hoa Khai cũng có thể đoán được là ai cứu Tử Trúc, có lẽ vẫn là nữ tử áo trắng kia.
“Thật là kỳ quái. Rõ ràng huynh đã chìm xuống sông.” Tử Trúc trầm ngâm một hồi, đột nhiên nhớ ra một việc, vội vàng nói: “Dưới sông kỳ lạ lắm, có rất nhiều người!”
“Rất nhiều người?”
“Ừ, lúc huynh bị nữ quỷ kia dẫn xuống sông, từ dưới đáy sông xuất hiện rất nhiều người. Không, chắc là quỷ. Chúng nó muốn kéo huynh xuống.”
Hoa Khai trầm mặc một hồi, rồi nàng nói: “Chúng ta đi tìm sư phụ.”
Lúc này Tử Trúc mới nhớ đến bây giờ còn không thấy sư phụ đâu, vội vàng hỏi: “Sư phụ đâu rồi? Có chuyện gì xảy ra với người?”
“Không biết, lúc chúng ta đến, trên đường đột nhiên có rất nhiều sương mù, ta và sư phụ bị tách ra. Ngươi có thể đứng lên không?”
Tử Trúc miễn cưỡng đứng dậy. Ngoại trừ còn hơi hoa mắt, cũng không có gì đáng ngại.
Hoa Khai đỡ Tử Trúc đi về hướng họ đã xuất phát. Cả đoạn đường không có bóng người, im ắng dị thường, ngay cả tiếng côn trùng cũng không có. Vầng trăng trên cao bỗng nhiên bị mây đen che khuất, trời đất tối sầm.
Đột nhiên từ xa xa có âm thanh truyền đến. Là giọng ca của nữ nhân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...