Dịch: Thanh Hoan
Mạnh Thê Thê giả vờ lau nước mắt một cái: “Hơn nữa, hắn, hắn hôm qua còn bắt ta ở lại phủ của hắn, ngủ chung một giường với hắn cơ…”
Tà linh giơ cao ngọn cờ chính nghĩa hô to: “Cầm thú, đúng là cầm thú!”
“Cho nên mi nhìn ta đáng thương như vậy đấy, có thể thả ta xuống trước được không?” Mạnh Thê Thê thầm hừ lạnh trong lòng: “Tà linh này quả thực chính là một tên đầu óc ngu si tứ chi phát triển. Còn dễ dụ khị hơn nhiều so với hai huynh đệ Dạ Du Thần và Nhật Du Thần.
“Tất nhiên rồi, tất nhiên rồi!” Tà linh vội vàng đặt Mạnh Thê Thê xuống đất thật cẩn thận: “Vừa rồi có nhiều chỗ đắc tội, xin Mạnh bà thứ lỗi.”
Mạnh Thê Thê phủi váy, không thèm để ý: “Việc nhỏ, việc nhỏ thôi! Có điều nói đi cũng phải nói lại, mi đã đến Địa Phủ rồi, hẳn là trực tiếp đi tìm Diêm Vương tính sổ mới phải chứ, sao phải chờ úp sọt ta?”
“Nói thật cho cô biết vậy, có một cái bí mật, cơ hồ không có mấy người biết. Nhưng ta lại tình cờ biết được ở chỗ mấy linh hồn mà ta đã ăn, con mắt của cô…”
Mạnh Thê Thê còn đang chăm chú nghe, vừa mới đến chỗ quan trọng nhất thì tà linh đã bị một thanh trường kiếm đâm xuyên qua ngực. Nó nhất thời không kịp thở ra thêm chữ gì nữa, liền hóa thành một vũng máu đổ ào xuống dưới chân Mạnh Thê Thê.
Mạnh Thê Thê kinh hãi, nhảy cao ba thước hét lên: “Thịnh Gia Ngạn, hành vi này của anh thật quá quắt! Khác gì ta đang đọc tiểu thuyết đến đoạn cao trào thì anh đốt truyện của ta đâu?”
Từ trên cao rớt xuống một luồng sáng trắng, Thịnh Gia Ngạn không nhanh không chậm bước ra từ đó. Vừa rồi, chính là hắn ném kiếm ra trước. Mạnh Thê Thê câm nín luôn rồi, mắt Diêm Vương có phải tốt quá rồi không? Đây là ném kiếm từ khoảng cách bao xa cơ chứ?
Thịnh Gia Ngạn mặc một bộ mãng bào màu đen, không để ý đến lời kêu ca của Mạnh Thê Thê, lông mày nhíu chặt, lạnh băng, lại cẩn thận kiểm tra Mạnh Thê Thê một lượt.
Trong lòng Mạnh Thê Thê cảm thấy thật ấm áp: Xem ra cấp trên Diêm Vương vẫn còn quan tâm mình nha.
“Cô không làm mất mặt Địa Phủ đó chứ?” Thịnh Gia Ngạn hỏi.
Mạnh Thê Thê nghiến răng nghiến lợi, thì ra là nàng tự mình đa tình: “Không hề, bệ hạ!”
Lúc này phía chân trời mới truyền đến tiếng khóc đinh tai nhức óc của đám tùy tùng là Huyết Trì tướng quân, Thiện Ác đồng tử kia: “Mạnh tỷ tỷ!”
Đám người ba chân bốn cẳng nâng Mạnh Thê Thê về phủ Mạnh bà, duy chỉ có Thịnh Gia Ngạn đứng trước vũng máu đen kia, mặt vẫn lạnh lùng không biết đang suy nghĩ gì, hàn ý trong mắt dọa cho Mạnh Thê Thê sợ run.
Có điều….
Vừa rồi, tà linh kia rốt cuộc muốn nói cái gì ấy nhỉ?
……..
Mấy ngày trôi qua, Mạnh Thê Thê lại rảnh rỗi không có việc gì làm đứng trong sân chơi tay không bổ đá. Còn cưỡng ép Huyết Trì tướng quân nằm xuống để kê tảng đá lên. Vị Huyết Trì tướng quân nằm dưới đống đá chỉ thấy thở ra không thấy hít vào kia một câu cũng nói không xong: “Mạnh tỷ tỷ… Tay thật khỏe…”
“Không phải ta nói anh đâu, Huyết Trì tướng quân anh tốt xấu gì cũng là người khỏe đẹp cân đối nhất Địa Phủ, hôm nay ta mới bổ có mười tảng đá mà anh đã chịu không nổi rồi! Quá cùi bắp!” Dứt lời, Mạnh Thê Thê cũng cảm thấy chơi chán rồi, liền xoay người vào phòng.
Nhật Du Thần kịp thời dâng lên một chén trà lạnh, Mạnh Thê Thê cực kỳ hưởng thụ.
Ở gian ngoài, Thành Hoàng đỡ Huyết Trì tướng quân dậy, dùng ánh mắt chan chứa tình phụ tử đau lòng nhìn hắn: “Mạnh tỷ tỷ xuống tay quá vô tình…”
Huyết Trì tướng quân liếc qua tình hình bên trong, thấy Mạnh Thê Thê không định ra chơi lại nữa mới móc từ trong ngực ra một tấm sắt đã vặn vẹo biến dạng, quăng xuống đất: “May mắn ta đã chuẩn bị trước rồi!”
Trong phòng, Mạnh Thê Thê đang nhíu mày suy nghĩ một vấn đề đã khiến nàng bối rối suốt mấy ngày nay.
Hôm đó, tà linh muốn nói cái gì vậy nhỉ? Mắt nàng làm sao?
“A Nhật!” Mạnh Thê Thê gọi Nhật Du Thần: “Đệ thấy mắt ta thế nào?”
Mạnh Thê Thê xích lại gần Nhật Du Thần, một đôi mắt đẹp sáng long lanh như ngọc lưu ly, nhìn chằm chằm làm Nhật Du Thần đỏ mặt.
“Mắt Mạnh tỷ tỷ… rất đẹp.” Nhật Du Thần ngại ngùng đáp xong, lại mím môi cúi đầu thẹn thùng.
Nhật Du Thần nói không sai, Mạnh Thê Thê xinh đẹp cực kỳ, danh hiệu mỹ nhân đệ nhất Địa Phủ kia không phải nói chơi. Mà đẹp nhất chính là đôi mắt kia của nàng, hai cái bớt đỏ son phía đuôi mắt khiến dung mạo nàng thập phần quyến rũ động lòng người.
Trên thế gian này có một kiểu mỹ nhân bị ganh ghét nhất, đó chính là kiểu người đẹp đến mức người ta ngắm thế nào cũng không chán.
Mạnh Thê Thê chính là người như vậy.
Thấy bộ dạng đỏ mặt lại chóng mặt của Nhật Du Thần, Mạnh Thê Thê quăng cho một cái lườm xinh đẹp rồi không thèm để ý đến hắn nữa, nhoài ra bàn tự nghịch tóc mình.
Nhưng nàng không biết sao, vẫn luôn nhớ tới Thịnh Gia Ngạn.
Mấy ngày nay, nàng hình như bị làm sao vậy, thỉnh thoảng lại nhớ Diêm Vương. Buổi sáng lúc vào triều cũng cảm thấy Thịnh Gia Ngạn đẹp trai hơn ngày xưa nhiều, hạ triều lại muốn ngồi lại điện Diêm La không đi. Phải biết là bình thường nàng sợ nhất việc, sợ Diêm Vương phân việc cho nàng làm, hạ triều xong luôn là kẻ chạy mất đầu tiên. Hôm nay nàng ở lại điện Diêm La rất lâu, cuối cùng vẫn là bị đao băng trong mắt Thịnh Gia Ngạn hù chạy mới bất đắc dĩ về nhà.
“A Nhật… Đệ bảo, chắc không phải là đan dược kia có cái tác dụng phụ gì chứ?” Nàng càng nghĩ, càng cảm thấy viên thuốc trộm từ chỗ Nguyệt lão về kia có vấn đề.
Nếu không phải thì vì sao mấy hôm nay vết thương trên mông vẫn còn ẩn ẩn đau, cũng không lập tức khỏi ngay như trong truyền thuyết chứ?
“Hẳn là… Không thể nào…” Nhật Du Thần cũng tỏ vẻ không dám chắc.
“Mạnh tỷ tỷ! Mạnh tỷ tỷ! Xảy ra chuyện rồi! Đại đệ tử dưới trướng Nguyệt lão tới, đang đánh nhau với Cô Hoạch điểu ngoài cửa thành!” Dạ Du Thần xông từ ngoài vào lớn tiếng ồn ào.
“Cái gì!!!” Mạnh Thê Thê vỗ bàn bật dậy. Cô Hoạch điểu là phu xe của nàng, đánh nó chính là đánh mặt nàng. Huống chi nàng còn có việc muốn tìm Nguyệt lão đâu, không ngờ Nguyệt lão lại phái người tới tận cửa gây chuyện, được được được, lần này đừng có trách nàng dùng bạo lực chấp hành pháp luật!
“Dẫn đường! Bản cô nương hôm nay sẽ cho hắn có đi mà không có về!”
Mạnh Thê Thê xách đại đao mạ vàng rừng rực hỏa diễm, đi theo có Thiện Ác đồng tử, Huyết Trì tướng quân, Dạ Du Thần, Nhật Du Thần một đám tùy tùng, khí thế hung hăng đi tới cửa Uổng Tử Thành.
Từ thật xa đã thấy liệt diễm Cô Hoạch điểu phun ra lần này cao hơn lần khác, ngay sau đó còn có từng trận ánh sáng xanh.
Mạnh Thê Thê căng thẳng, thoạt nhìn có vẻ đánh nhau hoành tráng hơn nàng nghĩ nha. Nhìn chiêu này đi, thức này đi, pháp thuật cũng triển rồi! Chẳng lẽ lần này Nguyệt lão phái một nhân vật cứng đến?
Lại đến gần xem, một người trẻ tuổi tóc trắng áo xanh đang bóp cổ Cô Hoạch điểu giận dữ hét: “Tên trộm nhà ngươi!”
Cô Hoạch điểu không cam lòng yếu thế, lấy cánh hung hăng vả hắn mấy phát: “Đã nói bao nhiêu lần rồi, bản chim không trộm đồ của các người!”
Thì ra Cô Hoạch điểu phun ra hỏa diễm chỉ vì nó bị bóp cổ. Còn từng trận ánh sáng xanh kia cũng không phải là pháp thuật của Thiên Đình mà là người áo xanh bị Cô Hoạch điểu lấy cánh vả cho xanh mặt.
Mạnh Thê Thê không thể nhịn được nữa, đao quét ngang ra, cuốn lên cát bụi, kèm theo tiếng xé gió bổ về phía một người một chim đang ôm nhau kia.
Cô Hoạch điểu và người áo xanh khẩn cấp tách ra, mỗi đứa rút lui mấy bước.
Cô Hoạch điểu còn chưa tỉnh hồn, đến khi thấy rõ là Mạnh Thê Thê thì nước mắt đầy mặt vừa bay vừa nhảy tới: “Mạnh tỷ tỷ, tỷ phải làm chủ cho ta, ta đang chải vuốt lông vũ thì tên khốn này từ trên trời đáp xuống cái liền tập kích ta, muốn bóp chết ta.”
Người áo xanh tiến lên mấy bước, còn đang định tiếp tục vật lộn với Cô Hoạch điểu thì bị lưỡi đao của Mạnh Thê Thê chặn lại bước chân.
Mạnh Thê Thê xách đao chỉ thẳng vào hắn, lưỡi đao tỏa ra hỏa diễm rừng rực: “Ngươi thật to gan, ngay cả chim của ta cũng dám đánh!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...