Biết được tình huống của Tần Nghị, Lục Lâm để Tần Nghị mang người tới chỗ bọn họ, để tiện chiếu cố.
Tần Nghị có chút ngượng ngùng, nhưng ở khách điếm thật sự quá tốn tiền, Lục Lâm cùng Trần Tiểu Mễ lại rất chân thành, Tần Nghị liền mang người đến.
Tuy rằng nhận được hai mươi lượng bạc từ Lục Lâm, nhưng bạc là để xem bệnh cho nhi tử, bạc trên người Tần Nghị đã sắp thấy đáy, ở Lục trạch tổng cộng có ba gian phòng dành cho hạ nhân, Vạn gia ở một gian, Thẩm a bà ở một gian, gian cuối cùng, liền để cho ba cha con Tần gia ở.
Ở nông thôn, Tần Nghị không có nhà, đột nhiên dọn đến trấn trên ở trong một tòa nhà lớn, cho dù là phòng hạ nhân, cũng có chút không quen được, cũng không dám duỗi tay duỗi chân làm gì.
Lục Lâm đến tìm Dương đại thiếu nhờ giúp đỡ, Dương đại thiếu giới thiệu cho phụ tử Tần gia một đại phu y thuật cao minh, thu phí cũng tương đối ổn, chỉ cần tám lượng bạc là có thể tiến hành băng bó cùng cặp bản cố định cho Tần Minh.
Tần Minh bị gãy chân, không thể tùy ý hoạt động, Lục Lâm để Tần Nghị lưu Tần Minh lại nghỉ ngơi.
Tần Nghị thập phần ngượng ngùng, Tần Nghị biết chuyện chủ nhân toà nhà này đã ra ngoài, đem chuyện trong cửa hàng và tòa nhà này đều giao cho Lục Lâm và Trần Tiểu Mễ xử lý, từ miệng Vạn Thiết.
Ở trong mắt Tần Nghị, Lục Lâm cùng Trần Tiểu Mễ là làm công cho người ta, tùy tiện cho người xa lạ vào ở, thật sự là có chút không thỏa đáng, nhưng Tần Nghị cũng không có biện pháp nào tốt hơn.
Hơn nữa Lục Lâm cũng có nói, với tình huống của Tần Minh, nếu như tùy tiện di động, có thể sẽ biến xấu, Tần Nghị chỉ có thể cố mà làm.
Tần Nghị bán gấu đen, chủ yếu là để chữa bệnh cho nhi tử, hiện tại bệnh đã trị hết, Tần Nghị cảm thấy là mình đã chiếm tiện nghi của Lục Lâm, liền muốn trả bạc lại cho Lục Lâm, Lục Lâm thoái thác, chỉ lấy của đối phương bốn lượng bạc, coi như là ra giá bằng đại thiếu gia kia.
Trong bếp, Lục Lâm cùng Trần Tiểu Mễ vây quanh một con gấu to.
“Đây là gấu sao!” Không nghĩ tới, xuyên qua một chuyến cư nhiên có cơ hội ăn được thịt gấu.
Kiếp trước, dù cho có ra giá cao cũng không có ai bán, gấu hoang dã trưởng thành cũng ít nhất 3000 nguyên, giá thấp hơn 1600 đều là gấu già rồi, không thể lấy mật được.
Trước khi xuyên qua mấy năm, hình như cũng có người cung cấp thứ này, sau đó gấu đã trở thành động vật được bảo hộ.
"Lấy mật gấu lấy ra trước đi, đó chính là thứ tốt, nếu bán cho dược đường, cũng có thể được bảy tám lượng bạc.
”
Lục Lâm gật gật đầu, nói: “Được.
” Mật gấu có giá trị dược hiệu rất cao có thể bán lấy tiền, tuy rằng da gấu có chút rách, nhưng cũng có thể làm bao tay, vào mùa đông, làm bao tay bán, da gấu cũng khá hiếm thấy, chắc là có thể bán được không tồi.
Lục Lâm mua đầu gấu này, vốn dĩ chỉ nghĩ giúp Tần Nghị một chút, nhưng sau đó, hắn cảm thấy, có thể mình đã kiếm được một món hời.
Lục Lâm cùng Trần Tiểu Mễ lột da gấu, rồi lấy mật gấu.
Con gấu Tần Nghị bắt được, ước chừng khoảng hai trăm cân, sau khi xử lý xong, còn dư lại rất nhiều thịt, trong chốc lát khẳng định là ăn không hết, Lục Lâm dự trữ lại hầu hết thịt gấu.
Trần Tiểu Mễ nhìn Lục Lâm, nói: “Nấu thịt gấu với mật ong sao?”
Lục Lâm gật gật đầu, nói: “Đúng vậy!” Bên trong quầy bán quà vặt có mấy bình mật ong, giá mật ong ở đây rất cao, tuy rằng mật ong trong quầy bán quà vặt không phải nguyên chất, nhưng hương vị cũng rất không tồi, Lục Lâm vẫn luôn luyến tiếc lấy ra.
Trần Tiểu Mễ liếm liếm môi, đôi mắt sáng lấp lánh.
Buổi tối, mọi người vây quanh một chỗ, cùng nhau ăn một bữa tiệc thịt gấu lớn.
Thịt gấu thấm mật ong ngọt ngào, rất hợp khẩu vị của Trần Tiểu Mạch, Trần Tiểu Mạch ăn đến miệng bóng bẩy, tay bẩn hề hề.
Vốn dĩ Lục Lâm muốn mời phụ tử Tần gia, nhưng chắc là do quá lo lắng cho Tần Lãng, nên cha con Tần gia cũng không ăn uống gì, Lục Lâm cũng không miễn cưỡng, chỉ để tức phụ của Vạn Thiết, Vân Nương nấu một ít cháo thịt dễ tiêu hóa, cho ba cha con.
“Lâm ca, cảm ơn huynh.
” Thấy Lục Lâm trở về, Tần Lãng liền đi đến trước mặt Lục Lâm.
Mấy ngày hôm trước, Tần Lãng đi theo phụ thân, đúng là có chút lo âu bất an, sau khi đại phu xem bệnh, tình huống của đệ đệ rõ ràng đã bắt đầu chuyển biến tốt đẹp, cuối cùng Tần Lãng cũng có thể thở dài nhẹ nhõm một hơi, thấy Lục Lâm cùng Trần Tiểu Mễ, liền như thấy được cứu tinh.
Lục Lâm xoa xoa đầu Tần Lãng, nói: “Chuyện nhỏ mà thôi, ngươi không cần khách khí như thế, đệ đệ ngươi đã tốt hơn được chút nào chưa?.
”
Tần Lãng gật gật đầu, nói: “Đã tốt hơn được chút rồi” Tần Lãng có chút sinh khí vì đệ đệ lỗ mãng, nhưng nhìn thấy đệ đệ bị thương lại có chút bất đắc dĩ.
“Lâm ca, huynh muốn ăn cái gì thì cứ nói với ta, ta vào núi săn cho huynh.
”
Lục Lâm nhìn Tần Lãng, nói: “Săn cho ta? Không thu tiền sao?"
Tần Lãng không chút nghĩ ngợi nói: “Đương nhiên không thu tiền, huynh giúp nhà ta một đại ân, sao ta có thể thu tiền của huynh chứ!”
Lục Lâm: “……” Muốn làm công không cho hắn sao? Hình như không tệ nha!
Đúng lúc bên này cũng đang thiếu người, nếu thuê cha con Tần gia liền có thể giải quyết vấn đề thiếu nhân công.
“Mở chi nhánh!!!” Trần Tiểu Thái nhìn Lục Lâm, có chút kinh ngạc nói.
Lục Lâm gật gật đầu, nói: “Đúng vậy, ở chỗ này, người muốn mua túi gần như đã mua hết rồi, nhưng ở thị trấn kế bên, còn có cả bó lớn kẻ có tiền.
" Gần đây cửa hàng buôn bán không tốt, túi trong nhà bao thì càng tích càng nhiều, Lục Lâm không thể không suy xét cách tiêu thụ ra bên ngoài.
Trần Tiểu Thái nhìn Lục Lâm, nói: “Lâm ca, chúng ta không có tiền để mở chi nhánh……” Lục Lâm quét mắt nhìn Trần Tiểu Thái, nói: “Cái tiểu quỷ này, sao lại coi thường người khác như vậy.
”
Nếu đến thị trấn kế bên, Lục Lâm cũng không tính mua thêm một cái cửa hàng, chỉ thuê tạm, thuê rẻ hơn mua nhiều, trước tiên cứ thuê hai năm, nếu buôn bán được, thì lại suy xét đến chuyện mua cửa hàng.
Lục Lâm nhìn Trần Tiểu Thái, nói: “Ta định giao cái nhiệm vụ gian khổ mà quang vinh này cho đệ.
”
Trần Tiểu Thái tràn đầy kinh ngạc trừng lớn mắt, nói: “Đệ?"
Lục Lâm gật gật đầu, nói: “Đúng vậy.
"
Trần Tiểu Thái có chút miễn cưỡng nói: “ Đệ được không?”
Lục Lâm nhún vai, nói: "Không phải gần đây đệ có hỗ trợ trông cửa hàng sao?”
Gần đây, khi Trần Tiểu Mễ nhàn rỗi nhàm chán, sẽ dạy Trần Tiểu Thái, Thẩm Trì, Tiểu Mạch, Tiểu Phàm số học.
Trần Tiểu Thái cùng Thẩm Trì đều thập phần hiếu học, học không tồi, Vạn Tiểu Phàm là một người trầm mặc ít lời, nhìn có chút ngốc, trên thực tế, đầu óc lại rất thông tuệ, tuy rằng không nói, nhưng chắc là đều ghi tạc trong lòng, nhưng đứa nhỏ này lại thiếu đi một chút khôn vặt của Trần Tiểu Thái.
Nhưng đối với Tiểu Mạch thì lại có chút quá sức, tuy rằng Tiểu Mễ dồn rất nhiều tinh lực để dạy nó, hy vọng Tiểu Mạch có thể biết nhiều hơn một chút, nhưng đối với mấy thứ này, Tiểu Mạch là vào tai này ra tai kia.
Nhưng dù sao tình huống của Tiểu Mạch là đặc thù, cũng không thể cưỡng cầu gì hơn.
Trần Tiểu Thái chớp chớp mắt, nói: “Đúng là thế!” Nhưng mà nó chỉ là hỗ trợ trông cửa hàng mà thôi.
"Chẳng lẽ đệ đối không tin tưởng chính mình sao? Chẳng lẽ đệ muốn cả đời lưu lại trong nhà ăn không ngồi rồi.
”
“Mới không phải, đệ muốn chiếu cố đại ca, chiếu cố Tiểu Mạch.
” Trần Tiểu Thái ngẩng đầu lên, rống lớn một tiếng, bỗng nhiên nghĩ tới chí hướng trước kia, trước kia thấy đại ca mỗi ngày cực cực khổ khổ, Tiểu Mạch thì luôn ăn không đủ no bảo đói, hắn liền muốn nhanh chóng lớn lên để chiếu cố tốt người nhà.
Lục Lâm cười cười, nói: “Yên tâm đi, cũng không phải để một mình đệ trông giữ cửa hàng.
"
Suy cho cùng, Trần Tiểu Thái cũng chỉ là một đứa nhỏ mười mấy tuổi, nhưng nói đi cũng phải nói lại, người ở đây trưởng thành từ rất sớm, có mấy đứa nhỏ chỉ mới mười mấy tuổi thôi đã thập phần lão thành rồi, rất nhiều người mới mười ba bốn tuổi đã thành thân, Trần Tiểu Thái cũng thường xuyên trưng ra bộ dáng ông cụ non.
Sau khi Lục Lâm nửa hống nửa lừa, lừa dối Trần Tiểu Thái, lại đi tìm Tần Nghị.
Tần Nghị là một hán tử thành thật, sau khi tới đây, cảm thấy không thể ăn không uống không, mỗi ngày đều kiếm việc để làm, Tần Nghị là một người miền núi, có thể săn được gấu, cho dù không bằng Trần Tiểu Mễ, nhưng công phu tay chân cũng rất không tồi.
Tuy rằng Tần Lãng tuy rằng còn nhỏ chút, nhưng mà có câu hậu sinh khả uý, nhìn thân thể của nó, không quá hai năm nữa, cũng là một người lợi hại.
“Cha, Lâm ca nói gì với cha thế?” Tần Lãng hỏi.
Tần Nghị gãi gãi đầu, nói: “Lâm ca ngươi nói rất kì quái.
”
Lục Lâm nói với hắn, gần đây đại lão bản sau lưng, muốn hắn đến thị trấn kế bên mở thêm chi nhánh, hắn cần người trợ giúp, Lục Lâm hứa hẹn cho hắn tiền công một tháng một lượng rưỡi bạc, tuy rằng săn thú kiếm được rất nhiều nhưng lại rất nguy hiểm, nhưng công việc Lục Lâm giới thiệu thì lại khác, tương đối ổn định hơn.
Huống chi, Tần Nghị cũng cảm thấy được thân thể của mình đã bắt đầu đi xuống, hiện tại còn tốt, nhưng qua thêm mấy năm nữa, chỉ sợ là không thể săn thú được nữa.
Nếu như hắn ngã xuống, chỉ sợ là hai đứa con nhỏ không sống nổi.
Nếu như có một phần công tác, ít nhất muốn nuôi sống mình và hai tiểu tử chắc là không thành vấn đề.
Tần Nghị nói chuyện này với Tần Lãng nói, Tần Lãng nhìn Tần Nghị, nói: “Cha, đây là chuyện tốt!” Lục Lâm có nói với hắn, chỗ này thiếu một tiểu nhị, hỏi hắn có nguyện ý làm hay không, nếu như hắn nguyện ý làm, thì một tháng sáu trăm văn, chờ hắn lớn hơn chút nữa, có thể làm được nhiều chuyện hơn, còn có thể tăng lương.
Sáu trăm văn chỉ là ban đầu, Lục Lâm nói, làm việc ở đây được bao hai bữa cơm, thức ăn ở Lục gia thực sự rất không tồi, cho dù là cháo của
hạ nhân, ăn cũng rất ngon.
Chỗ ở cũng rất tốt, tuy rằng ở phòng hạ nhân, nhưng trong toà nhà của kẻ có tiền, phòng ở của hạ nhân đã hơn xa phòng ở ở nông thôn, so với ở trên núi thì càng tốt hơn mười ngàn tám trăm lần.
Tần Nghị nhìn Tần Lãng, nói: “Lục Lâm còn tính thuê ngươi?"
Tần Nghị không khỏi có chút kinh ngạc, Tần Nghị không nghĩ tới, Lục Lâm cư nhiên còn muốn thuê nhi tử của mình.
Tần Lãng đã mười một tuổi, nhưng đứa con trai này của mình lại rất cao lớn cường tráng, nói hắn mười hai mười ba tuổi, cũng sẽ không có người hoài nghi, nếu để sai vặt, thì tuổi này rất vừa vặn.
Tần Lãng gật gật đầu, nói: “Đúng vậy, Lục ca nói, có rất nhiều chuyện cần làm, nếu như con ta làm tốt, còn có thể được khen thưởng.
”
Tần Lãng gãi gãi đầu, hắn cũng không trông cậy vào khen thưởng, hắn chỉ là không muốn ăn không uống không ở nhà Lục Lâm, quá hổ thẹn, huống chi, đệ đệ còn phải dưỡng bệnh ở chỗ Lục Lâm.
Tần Lãng cảm thấy Lục Lâm thật kỳ quái, Vạn quản sự nói, Lục Lâm là thuộc hạ của lão bản, Tần Lãng lại cảm thấy, Lục Lâm càng giống lão bản hơn, ít nhất, hắn cảm thấy Lâm ca rất có uy nghiêm, tiền làm công của nhân công ở nơi này hình như đều do Lục Lâm định đoạt.
Tần Nghị gật gật đầu, nói: “Lục Lâm nói, qua mấy ngày nữa, hắn muốn đến thị trấn kế bên một chuyến, cha hẳn là sẽ đi theo.
”
Tần Nghị vẫn luôn săn thú, hiện tại được Lục Lâm thông báo tuyển dụng làm hộ vệ, có chút không quen nhưng cũng còn có thể tiếp thu, Tần Lãng gật gật đầu, nói: “Cha, ngươi yên tâm đi, con sẽ chiếu cố đệ đệ.
”
Tần Nghị xoa xoa đầu Tần Lãng, nói: “Phải hảo hảo chiếu cố đệ đệ con a.
”
Tần Lãng gật gật đầu, nói: “Vâng.
” .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...