Chuyện Lục Đồng về nhà một mình, làm thôn dân có cái để nghị luận sôi nổi một phen.
Lục nha đầu chỉ về một mình.
“Cho nên mới nói, mẹ kế này cũng thật khó làm, Thang thị cũng thật nhẫn tâm, vì bạc mà đem nữ nhi gả cho một người như vậy.”
Người nói chuyện là một bà thím đã từng đến Lục gia cầu thân, lúc ấy Thang thị còn ghét bỏ nhà đối phương
không có tiền, trực tiếp đuổi người ta đi, biết Lục gia ngàn chọn vạn tuyển, cuối cùng lại gả nữ nhi qua làm mẹ kế cho người ta, bà thím kia cũng không ít lần mỉa mai châm chọc Thang thị không có mắt.
"Hình như Lục nha đầu không có mang cái gì về a.”
“Nghe nói, Thang thị thu của người ta hai mươi lượng sính lễ, vậy mà không cho tí của hồi môn nào.”
“Thoạt nhìn Thang thị cũng rất yêu thương nữ nhi, sao đến thời khắc mấu chốt, lại không thấy nàng đau lòng a.”
“Có phải gần đây Lục gia thường cãi nhau hay không a!”
“Không phải Lục Trình Ngọc cưới về một đại tiểu thư hay sao, có thể là tính tình lớn một chút đi.”
“Hai ngày trước Đại Lâm đi trấn trên tìm việc làm, gặp được đệ thê của Lục Trình Ngọc, tên kia tiền hô hậu ủng đến tửu lầu ăn cơm, hình như không xem Lục Trình Ngọc là chuyện to tát gì đâu.”
“Chuyện cưới vợ này, phải môn đăng hộ đối, cưới một người có khả năng mới là chính, cưới một đại tiểu thư ham ăn biếng làm về thì có ích lợi gì?”
Mấy bà thím trong thôn tuyên truyền một hồi, toàn bộ người trong thôn đều biết, Lục Đồng gả không tốt, không có chỗ đứng trong nhà chồng.
Thê tử mới cưới của Lục Trình Ngọc là người có tính tình lớn, sợ là Lục Trình Ngọc áp chế không được.
Thời điểm Lục Trình Ngọc về đến nhà, Lục Đồng đã trở về.
Biết Lục Đồng một mình trở về, hơn nữa không mang cái gì theo, Lục Trình Ngọc không khỏi cảm thấy muội muội mình thật sự là quá hoang đường.
Sau khi Lục Lâm ra ngoài ở rể, liền chặt đứt liên hệ với người trong nhà, đó là do Trần Tiểu Mễ vốn dĩ là một người hoang đường, nhưng Lục Đồng cư nhiên học theo Lục Lâm, cũng không sợ làm người ta chê cười.
“Muội muội sao lại thế a! Muội phu cũng vậy.” Tuy rằng là hôn sự thứ hai, nhưng ngày hồi môn, Lý Nguyên cũng không nên không lộ mặt a!
Vốn dĩ Thang thị cũng bất mãn nữ nhi, nhưng nghe được tin tức từ nữ nhi, đã quá mức chấn kinh rồi, bất mãn với nữ nhi cũng bay đi luôn.
“Muội muội ở Lý gia cũng sống không tốt, Lý lão thái bà kia quá phiền toái.” Thang thị nói.
Lục Trình Ngọc đọc sách thánh hiền, nhưng bản chất lại là một người ích kỷ, Lục Đồng sống không tốt, Lục Trình Ngọc cũng không cảm thấy là do hắn dùng phần sính lễ của Lục Đồng, mà chỉ cảm thấy muội muội không biết làm người, ở nhà ham ăn biếng làm, tới nhà chồng cũng không biết lấy lòng trượng phu, mẹ chồng, uổng phí cơ một tướng mạo tốt như vậy.
Thang thị thở dài, nói: “Không nói chuyện của muội muội ngươi nữa, tỷ tỷ của thê tử ngươi, cuối cùng là chính thê của chủ bộ đại nhân hay chỉ là thị thiếp?”
Lục Trình Ngọc đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Thang thị, nói: “Thị thiếp? Mẫu thân, ngươi nghe ai nói cái gì sao?"
"Muội muội ngươi về nhà, nói Lý Như chỉ là thị thiếp của chủ bộ.”
Lục Trình Ngọc khó có thể tin nhìn Thang thị, “Chuyện này không có khả năng.”
Lục Trình Ngọc bỗng nhiên nghĩ tới mấy đồng học trong trường, trong trường có hai đồng học không cùng đường với hắn, biết hắn chi một số tiền lớn cưới Lý Phương Nguyệt, liền ý vị không rõ tươi cười với hắn, trước đó Lục Trình Ngọc còn cảm thấy có thể là đối phương đố kỵ, nhưng bây giờ lại cảm thấy đối phương hẳn là đã biết được cái gì đó, cho nên đang trào phúng hắn, xem muội muội của một tiểu thiếp như báu vật.
Lục Trình Ngọc chỉ cảm thấy một cổ lạnh lẽo, từ bàn chân xông thẳng lên đỉnh đầu, trong lòng một mảnh lạnh băng, trên mặt bởi vì phẫn nộ mà ửng hồng một mảnh, Thang thị nhìn bộ dáng nhi tử như là bị chọc giận, có chút khẩn trương nói: “Trình ngọc a, ngươi bình tĩnh một chút.”
Lục Trình Ngọc thở hổn hển mấy hơi thở, cuối cùng hòa hoãn lại, “Việc này, nương đừng nói với nãi nãi.”
Thang thị khó xử nói: “Ân.”
Thang thị không nói với lão thái thái, một là cảm thấy chuyện còn chưa xác định, hai là nếu như lão thái thái biết, nhất định sẽ nháo lớn, hôn sự này là nàng đồng ý, lão thái thái biết chuyện nhất định sẽ trách cứ nàng.
Nếu chuyện này truyền tới tai mấy người trong thôn, vậy liền không xong, vốn dĩ chủ bộ đại nhân không xuất hiện ở tiệc cưới, đã làm thôn dân bàn tán một phen, nếu như để người ta bắt, Lý Như chỉ là một tiểu thiếp, vậy nhà bọn họ nhất định sẽ biến thành một trò cười không hơn không kém.
Lục Trình Ngọc gắt gao cắn chặt răng, nói: “Nương, ngươi đừng nói gì cả, chờ ta điều tra rõ rồi tính.”
Thang thị gật gật đầu, nói: “Ân.”
Lục Trình Ngọc gắt gao nắm chặt tay, trong tiềm thức, Lục Trình Ngọc đã tin lời nói của Lục Đồng, Lục Trình Ngọc cảm thấy Lục Đồng tâm cao khí ngạo, kiến thức nông cạn, nhưng cũng cảm thấy nàng chắc là không nói dối.
Vân Nương nấu ăn trong phòng bếp, Vạn Tiểu Phàm cùng Trần Tiểu Mạch ở một bên làm trợ thủ.
Trần Tiểu Mạch cực kỳ có hứng thú với chuyện nấu cơm, trước kia lúc Lục Lâm nấu cơm, nó liền thích ở một bên nhìn.
Vân Nương cảm thấy để tiểu thiếu gia Trần Tiểu Mạch, dính ở trong phòng bếp, rất không hợp quy củ, nhưng Lục Lâm lại cảm thấy không có gì.
Vì khi còn nhỏ Trần Tiểu Mạch phát sốt, nên đầu óc có chút trì độn, nhưng cũng không ngốc.
Trần Tiểu Mễ rất lo lắng cho đệ đệ, Lục Lâm thấy nếu Trần Tiểu Mạch có hứng thú với chuyện may vá, thì có lẽ có thể bồi dưỡng cho Trần Tiểu Mạch, nếu biết nấu cơm, ít nhiều gì cũng coi như có một loại bản lĩnh.
Lục Lâm chất một ít thứ lên xe ngựa, Trần Tiểu Thái đi lên.
“Lâm ca, ngươi muốn về nông thôn sao?”
“Đúng vậy!”
Mấy ngày hôm trước Lục Lâm về quê, Trương Đại Trụ có tìm đến, mời Lục Lâm cùng Trần Tiểu Mễ tới tham gia hôn lễ của nhi tử mình, Trương Đại Trụ đã từng nhận Lục Lâm, Trần Tiểu Mễ làm con thừa tự, sau đó lại học kỹ thuật làm giường đất, dựa vào chuyện làm giường đất cho người trấn nên, cũng kiếm được không ít tiền.
Có lẽ là vì cảm kích ơn nghĩa Lục Lâm cùng Trần Tiểu Mễ dạy ông làm giường đất, cho nên, Trương Đại Trụ mời hai người đến tham dự hôn lễ.
Trần Tiểu Mễ từ trong phòng đi ra, Lục Lâm nhìn Trần Tiểu Mễ, nói: “Tinh thần không tốt sao?” Trần Tiểu Mễ lắc lắc đầu, “Ta không sao, đi thôi.”
“Nếu như cảm thấy không thoải mái, thì ở nhà nghỉ ngơi đi.” Lục Lâm có chút không yên tâm nói.
Trần Tiểu Mễ bĩu môi, nói: “Ta không cảm thấy không thoải mái, ta chỉ là cảm thấy nóng, muốn ăn kem.”
Lục Lâm: “……” Gần đây thời tiết càng ngày càng nóng, nằm bất động trong phòng thì còn tốt, nếu như làm kịch liệt vận động, thì sẽ rất dễ ra mồ hôi.
Lục Lâm cảm thấy hình như Trần Tiểu Mễ có chút sợ nóng, hai ngày trước mệt đến tàn nhẫn, bộ dáng muốn xỉu tới nơi.
Lục Lâm liền lén đưa một cái kem ốc quế cho Trần Tiểu Mễ.
Sau khi ăn qua một lần, Trần Tiểu Mễ liền thập phần khó quên tư vị của kem ốc quế, vẫn luôn hướng Lục Lâm đòi ăn, trong quầy bán quà vặt, cũng không dự trữ bao nhiêu, huống chi ăn đồ lạnh nhiều cũng không tốt, Lục Lâm chỉ cho Trần Tiểu Mễ ăn hai cái.
Lục Lâm 'keo kiệt' như thế, làm Trần Tiểu Mễ gào to một hồi.
Lục Lâm nhìn Trần Tiểu Mễ, do dự một chút, nói: “Được rồi, ta thấy ngươi hình như không tốt lắm, liền ở nhà đi, chỗ Chu thúc ta giúp ngươi qua một chuyến.”
Chu thúc là lão thợ săn từng giúp đỡ Trần Tiểu Mễ, lúc ở nông thôn, Trần Tiểu Mễ cũng thường xuyên đưa chút đồ vật cho ông, Trần Tiểu Mễ gật gật đầu, nói: “Cũng được, tuy rằng người ta mời ta đi tiệc cưới, nhưng có thể chỉ là khách khí một chút, nếu ta đi thật, nói không chừng sẽ loạn thành một đoàn.”
Lục Lâm nhìn Trần Tiểu Mễ, thở dài, “Sẽ tốt lên thôi.”
Trần Tiểu Mễ bĩu môi, nói: “Có quan hệ gì đâu, không tốt lên cũng không sao.”
Lục Lâm ngẫm lại cũng đúng, hiện tại bọn họ đã dọn đến trấn trên, thanh danh ở trong thôn thế nào, ảnh hưởng cũng tương đối nhỏ.
Hôn lễ của Trương gia mời không ít người, Lục Lâm xuất hiện, hấp dẫn không ít sự chú ý.
Thời gian dài, người trong thôn cơ bản đều biết, hình như Lục Lâm không ở nông thôn, không ít người cực kỳ tò mò với hướng đi của Lục Lâm, Trần Tiểu Mễ.
“Lục Lâm, ngươi đã đến rồi a, đã lâu không gặp.”
“Lục Lâm, gần đây ngươi chạy đi đâu a? Ở chung với Trần Tiểu Mễ còn tốt đi.”
“Lục Lâm, nghe nói hiện tại ngươi làm công trên trấn, một tháng có bao nhiêu bạc a?” Lục Lâm xuất hiện đã bị mọi người lôi kéo hàn huyên, Trần Tiểu Mễ không có ở đây, thái độ của mọi người có vẻ thập phần tùy ý.
Lục Lâm nói với người ta, hiện tại hắn làm công ở trên trấn, bao ăn bao ở, một tháng hai lượng bạc, Trần Tiểu Mễ cũng giống hắn, cho nên, ít khi về quê.
Không ít người nghe thấy tiền công của Lục Lâm, đều cảm thán Lục Lâm lợi hại, cư nhiên tìm được công việc có thể diện như vậy, cũng có người quanh co lòng vòng hỏi thăm xem hắn đang làm cái gì, cũng có người trực tiếp hỏi gia chủ có cần người nữa hay không.
“Lục Lâm, ngươi biết không! Lý Phương Nguyệt cùng Lâm Tú Nhi đều có thai.”
Lục Lâm nhịn không được có chút ngoài ý muốn, người nhà quê đều cho rằng nhiều tử nhiều phúc, có thể mang thai luôn là chuyện tốt, vốn dĩ Lục Lâm còn suy đoán quan hệ của Lý Phương Nguyệt cùng Lục Trình Ngọc có phải không tốt hay không, không nghĩ tới quan hệ của hai người vẫn rất tốt, cư nhiên có hài tử nhanh như vậy, người làm việc ở Lục gia lại ít đi, Lý Phương Nguyệt cùng Lâm Tú Nhi đồng thời mang thai, không biết việc trong nhà ai làm, Lục Lâm lại tưởng tượng một chút, người ở đây, mang thai cũng phải làm việc.
Thời điểm mẫu thân nguyên chủ mang thai thứ hai, cũng là như thế.
Thời điểm mẫu thân nguyên chủ mang thai sáu, bảy tháng, còn bị lão thái thái ép bức ra ngoài giặc y phục ngay lúc mùa đông khắc nghiệt, kết quả té ngã một cái, hài tử liền không còn, bởi vì thân thể bị thương mà sau này mẫu thân nguyên chủ cũng không thể có thai được nữa.
Đối mặt với con dâu sinh non, lão thái thái cũng không có chút áy náy nào, ngược lại còn cảm thấy mẫu thân nguyên chủ vô năng, ngay cả hài tử cũng giữ không nổi.
Phụ thân cũng là một người trung thực, tuy rằng thương tâm khổ sở, nhưng cũng không có làm ầm ĩ.
Lục Lâm thầm nghĩ: Sở dĩ mẫu thân nguyên chủ qua đời nhanh như vậy, hẳn là có chút quan hệ tới lần sinh non đó.
“A Lâm, ngươi cùng Trần Tiểu Mễ còn chưa có tin tức sao?”
“A Lâm, tính tình của Trần Tiểu Mễ không tốt lắm đâu.”
“A Lâm, ngươi cũng đã không còn nhỏ, phải nắm chặt a?”
Lục Lâm được mọi người khuyên, sắc mặt không khỏi hơi hơi đỏ lên.
Song nhi có thể sinh hài tử, nhưng Trần Tiểu Mễ lớn lên không khác nam tử bao nhiêu, thường xuyên làm Lục Lâm quên đi điểm này, trong nhà đã có hai đứa tiểu quỷ Tiểu Thái cùng Tiểu Mạch, mà sự nghiệp của hắn chỉ mới khởi đầu, Lục Lâm cũng không nghĩ vội vã sinh hài tử.
Mắt thấy mọi người càng nói càng không yên lòng, mà Lục Lâm cũng có chút đứng ngồi không yên, liền lấy cớ đi nhà xí, chuồn đi.
Lục Lâm vừa đi, đề tài bàn tán của thôn dân liền thay đổi.
“Trần Tiểu Mễ hung hãn như vậy, có thể là không cho Lục Lâm chạm vào hay không a!”
“Cho dù Trần Tiểu Mễ cho Lục Lâm chạm vào, nhưng Lục Lâm dám tùy tiện chạm vào Trần Tiểu Mễ sao? Tên kia hung hãn như vậy, một chân là có thể đá Lục Lâm đến bán thân bất toại.”
“Có phải Trần Tiểu Mễ không sinh con được hay không a!” Song nhi cùng nam tử lớn lên cơ bản không có gì khác biệt, nhưng trên trán song nhi có một đóa hoa ấn nhỏ, màu hoa ấn càng đậm, càng dễ sinh hài tử, Trần Tiểu Mễ có chút đặc biệt, hoa ấn của y là mọc ở trên đỉnh đầu, hoàn toàn bị tóc che lấp, người xa lạ rất dễ nhận lầm y là nam tử.
“Trần Tiểu Mễ cũng thật may mắn, cư nhiên tìm được việc làm ở trấn trên.”
“Hiện tại trấn trên dễ kiếm việc làm vậy sao? Một tháng cư nhiên có hai lượng bạc, có phải là nói bậy hay không a!”
“Hẳn là không đâu, các ngươi nhìn y phục Lục Lâm mặc đi, so với lúc hắn ở Lục gia, khác biệt lớn a.”
“Các ngươi xem, so với lúc sống ở Lục gia, bây giờ Lục Lâm có tinh thần hơn nhiều.”
Nghe thấy thôn dân nghị luận, Lục Lâm nhịn không được có chút hụt hẫng, nhưng Lục Lâm cũng biết, thôn dân phần lớn là không có ý xấu, nhưng ở trong mắt họ, thấy hắn cùng Trần Tiểu Mễ sống tốt, trong lòng sẽ có chút chua, sẽ càng muốn tìm chỗ không tốt của bọn họ để lấy lại cân bằng.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...