Nhà Trần Tiểu Mễ.
Trần Tiểu Thái một bên ăn cơm, một bên nói: “Lâm ca, nhà ngươi muốn bán đất, hình như là muốn bán đi hai mẫu đất.”
“Bán đất a, vì đại quan tương lai Lục Trình Ngọc, lão gia tử cái gì cũng bỏ được a.” Lục Lâm có chút trào phúng nói.
“Bán đất a!” Trần Tiểu Mễ khẽ đảo mắt, hình như có chút động tâm.
Lục Lâm nhìn biểu tình của Trần Tiểu Mễ, đoán là Trần Tiểu Mễ muốn mua đất.
Lục Lâm cũng suy xét đến việc mua đất, bất quá, đất của Lục gia, Lục Lâm cũng không cảm thấy hứng thú, mua đất bên kia, chỉ sợ phải dây dưa không rõ với bên kia một hồi.
“Lục Trình Ngọc đón dâu, rốt cuộc phải tốn bao nhiêu tiền a!” Trần Tiểu Mễ cắn đũa, có chút khó hiểu nói.
Lục Lâm nghĩ nghĩ, nói: “Nếu như tiêu đủ thì đã không phải bán đất, chỉ sợ là cần đến bốn năm mươi lượng.”
Trần Tiểu Thái ngẩng đầu, nói: “Hơn bốn mươi lượng sao?” Trần Tiểu Thái mở to mắt, đối với người nghèo như Trần Tiểu Thái mà nói, bốn mươi lượng không thể nghi ngờ là một con số trên trời.
“Này cũng quá nhiều rồi.”
Lục Lâm cười cười, nói: “Của cải của Lục gia vẫn còn rất dày a.”
Trần Tiểu Mễ ghé vào giường, nói: “Nhị lão Lục gia đối với Lục Trình Ngọc, đúng là không tồi a!”
“Đúng vậy!” Lục Lâm lắc lắc đầu, hắn không phải nguyên chủ, cho nên, biết nhị lão Lục gia, đối tốt với Lục Trình Ngọc như thế cũng không có cảm giác gì, nếu đổi thành nguyên chủ, chỉ sợ sẽ phải thương tâm, nhị phòng chịu thương chịu khó như vậy, đến cuối cùng chỉ đổi được kết cục như thế.
Năm đó, lão nhân tình nguyện để nhi tử mình lên chiến trường, cũng không muốn bán đất, hiện giờ chỉ là Lục Trình Ngọc muốn cưới vợ cư nhiên lại muốn bán hai mẫu đất.
Vào quân nguy hiểm bao lớn chứ, lúc trước lão nhân tình nguyện để nhi tử đi mạo hiểm, cũng quyết vắt chày ra nước.
Lục Lâm lắc lắc đầu, đem ý tưởng trong đầu quăng ra ngoài, rốt cuộc hắn cũng không phải nguyên chủ, Lục gia cũng không có quan hệ gì với hắn.
Lục gia vội vàng chuẩn bị hôn sự, Trần Tiểu Mễ cũng Lâm vẫn thường đi vào núi.
Lục Lâm rất hứng thú nhìn đông nhìn tây, trong rừng sâu, ngẫu nhiên sẽ gặp được một ít cây ăn quả Lục Lâm chưa từng thấy bao giờ, trên cây có quả, hơn phân nửa là vừa chua lại vừa chát, rất khó ăn, bất quá, Lục Lâm vẫn nguyện ý nếm thử một chút, thử nhiều lần, Lục Lâm cũng phát hiện được vài cây ăn quả không tồi.
Trần Tiểu Mễ cau mày, nói: “Hình như có người.”
Lục Lâm nhìn Trần Tiểu Mễ, nói: “Có người sao?”
Trần Tiểu Mễ gật gật đầu, nói: “Ân, vừa rồi hình như có người lui tới ở chỗ này, thật là kỳ quái a.”
“Có lẽ là thợ săn trong thôn.” Lục Lâm nói.
Trần Tiểu Mễ lắc lắc đầu, nói: “Không phải a, thợ săn trong thôn sẽ không vào sâu như vậy, hơn nữa, dấu chân này còn rất mới.”
Trần Tiểu Mễ cùng Lục Lâm đi loanh quanh xem một chút, bỗng nhiên nghe được một tiếng khóc.
Lục Lâm nhíu mày, bên trong rừng sâu nghe được tiếng khóc, đúng là có chút rợn người a.
Trần Tiểu Mễ nhìn biểu tình kinh dị của Lục Lâm, chớp chớp mắt, có chút thần kỳ nói: “Ngươi sợ sao?”
Lục Lâm ngượng ngùng cười cười, nói: “Cũng không hẳn.” Hắn còn sợ gặp phải quỷ sao, đã trải qua chuyện xuyên việt, Lục Lâm vẫn có chút tin tưởng với mấy chuyện thần ma quỷ quái, Lục Lâm nhìn tiểu ca nhi không có chút nào sợ hãi nhà mình, mơ hồ cảm thấy có chút mất mặt.
“Hẳn là người miền núi, chắc là đã xảy ra chuyện gì đó, bất đắc dĩ mới rời khỏi địa bàn của mình.”
Lục Lâm nghe Trần Tiểu Mễ nói, âm thầm thở dài nhẹ nhõm, cái gọi là người miền núi có chút giống với thợ săn, cũng có chút không giống lắm, đa số thợ săn sẽ ở trong thôn, chỉ khi săn thú mới ra ngoài, người miền núi thì lại khác, hoàn cảnh người miền núi cơ bản đều rất khó khăn, bọn họ đào một cái sơn động trong núi để ở, giống như dã thú phân chia địa bàn, cũng tùng sống qua cuộc sống ăn thôi nuốt sống.
Điều kiện sinh hoạt trong núi rất kém, lớn tuổi thì càng không thoải mái, bất quá, sống trên núi cũng có vài chỗ tốt, không phải nộp thuế, thường xuyên có thịt ăn, cũng không cần vào quân.
Nhưng khó khăn cũng rất nhiều, nói chung là nghèo, điều kiện sinh hoạt kém, nếu như không cẩn thận sinh bệnh, cũng không có tiền xem bệnh, bệnh nhẹ rất dễ biến thành bệnh nặng, có người trực tiếp bệnh chết, cho nên có rất nhiều tiểu hài tử mồ côi từ nhỏ.
Lục Lâm cùng Trần Tiểu Mễ đi tiếp một chút, liền thấy hai tiểu hài tử, một đứa chừng mười một mười hai tuổi, một đứa khoảng bảy tám tuổi, đứa nhỏ hình như là bị té nên mới khóc.
Nhìn thấy Lục Lâm cùng Trần Tiểu Mễ xuất hiện, đứa lớn tràn đầy đề phòng nhìn hai người.
Lục Lâm có chút nghi hoặc nói: “Sao lại có hai tiểu hài tử ở đây.” Nơi này là núi sâu, rất là nguy hiểm.
Trần Tiểu Mễ nhìn hai tiểu hài tử, thở dài, nói: “Sợ là đã xảy ra chuyện gì rồi.”
Người miền núi đều sống xa mọi người, mấy tiểu hài tử như thế này đều là theo cha mẹ sống ở trong núi, nếu như trưởng bối trong nhà chết, vậy tiểu hài tử cũng khó mà sống sót được.
Lục Lâm nhìn biểu tình của Trần Tiểu Mễ, có chút động tâm, ở thời đại này, muốn sinh tồn được là một chuyện rất khó khăn, nếu như Trần Tiểu Mễ xảy ra chuyện gì, phòng chừng là Trần Tiểu Thái cùng Trần Tiểu Mạch cũng sẽ không có kết cục tốt, Lục Lâm nghĩ đến đây, nhịn không được nghiêng đầu nhìn Trần Tiểu Mễ, ẩn ẩn có vài phần đau lòng.
"Hai người các ngươi sao lại ở chỗ này?” Lục Lâm hỏi.
Mặt Tần Lãng có chút đỏ nói: “Phụ thân sinh bệnh, bọn ta ra ngoài tìm đại phu.”
Sau khi Tần Lãng được sinh ra, thì vẫn luôn ở trong núi, mấy ngày hôm trước, phụ thân Tần Nghị của hai đứa bị dã thú cắn bị thương, sốt cao, hai năm trước mẫu thân của bọn nó bị nhiễm phong hàn mất rồi.
Tần gia cũng không có người lớn, nên Tần Lãng cùng Tần Minh không thể không rời núi đi tìm viện trợ từ bên ngoài, bất quá, hai đứa đều còn là hài tử choai choai, rời nhà không bao lâu liền lạc đường, cũng may hai đứa học được một ít bản lĩnh săn thú, nên cũng không có xảy ra chuyện gì, bất quá, đi vòng vòng trong núi mấy canh giờ, hai người đều vừa mệt vừa đói.
Trần Tiểu Mễ nhìn hai đứa, nói: “Các ngươi đi như vậy rất nguy hiểm.”
Đại phu ở đây cũng tương đối ít, cho dù hai đứa nhỏ này tìm được đại phu, chỉ sợ cũng không làm được cái gì, dù hai đứa chịu ra tiền, đại phu trong thành, cũng chưa chắc đã chịu chạy vào trong núi, Tần Lãng cắn chặt răng, nói: “Nhất định phải tìm được đại phu.” Đối với hai huynh đệ bọn nó mà nói, phụ thân chính là trời của hai đứa, Tần Nghị bị thương khiến cho hai huynh đệ đều thập phần sợ hãi.
Trần Tiểu Mễ nhìn hai đứa nhỏ một hồi, bỗng nhiên nói: “Cha các ngươi là Tần Nghị Tần đại thúc phải không?”
Tần Lãng có chút nghi hoặc nhìn Trần Tiểu Mễ, nói: “Huynh biết cha ta sao?”
“Từng gặp qua.”
Địa bàn của Tần Nghị ở tận trong rừng sâu, thông thường sẽ rất khó nhìn thấy.
Khi Trần Tiểu Mễ vừa mới bắt đầu vào núi, ngẫu nhiên cũng sẽ bị lạc, có mấy lần không có cách nào trở về, cũng chỉ có thể ở trong núi tìm một chỗ qua đêm.
Lăn lộn ở trong núi một thời gian dài, Trần Tiểu Mễ cũng gặp được Tần Nghị vài lần, Tần Nghị còn chỉ đường cho Trần Tiểu Mễ.
Có một lần Trần Tiểu Mễ bị dã thú đuổi tới trên cây, gặp được Tần Nghị, cũng là Tần Nghị giúp y đuổi dã thú đi.
Tần Lãng nghe Trần Tiểu Mễ nói, như là bắt được một cọng rơm cứu mạng, “Huynh có thể giúp chúng ta không? Ta có thể cho huynh tiền.”
Lục Lâm rất có hứng thú hỏi: “Ngươi có bao nhiêu tiền?”
Tần Lãng đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Lục Lâm.
Lục Lâm bỗng nhiên ý thức được chính mình lỗ mãng, tiền trong tay hai tiểu hài tử, hẳn là tiền cứu mạng, hắn tùy tùy tiện tiện hỏi như vậy hình như có chút không ổn.
“Ta có năm trăm văn tiền.” Tần Lãng nói.
Lục Lâm thầm thán một chút, chỉ có năm trăm văn tiền a! Cư nhiên nghèo như vậy, Lục Lâm bỗng nhiên cảm thấy bản thân mình thật là giàu có kinh người.
Chỉ có năm trăm văn tiền mà muốn đại phu vào, chỉ sợ là không có khả năng.
Đọ vi của đại phu ở thế giới này cũng tương đối cao, gặp phải một người phúc hậu thì tốt, gặp phải một kẻ không phúc hậu, tiêu hơn mười lượng bạc, cũng chưa chắc sẽ có khỏi sắc gì.
“Năm trăm văn không đủ mời đại phu, hơn nữa, cho dù tìm được đại phu, người ta cũng sẽ không theo ngươi vào núi.” Trần Tiểu Mễ lạnh lạnh nói
“Phụ thân lại bị thương không thể động đậy được.”
Tần Lãng cúi đầu, nó cũng nghĩ mang phụ thân ra ngoài, nhưng sức lực của nó và đệ đệ quá nhỏ, bọn nó có thể xuống núi đã rất không tồi rồi, căn bản không có cách nào mang phụ thân đang bị thương xuống núi.
Lục Lâm cùng Trần Tiểu Mễ đi theo hai tiểu hài tử tìm đến chỗ Tần Nghị, Tần Nghị đã lâm vào hôn mê, còn phát sốt, miệng vết thương đã nhiễm trùng.
Trần Tiểu Mễ thấy tình trạng của Tần Nghị, nhíu chặt mày.
“Ngươi đã từng gặp qua tình trạng giống thế này rồi sao?”
Trần Tiểu Mễ lắc lắc đầu, nói: “Chưa thấy qua, nhưng có nghe nói qua……” Trần Tiểu Mễ đè thấp thanh âm, nói: “Nghe nói, tình huống giống như vậy, đại phu cũng trị không được, có thể chịu đựng là tốt nhất, nếu chịu không nổi thì cũng chỉ có một con đường chết, có rất nhiều thợ săn chết vì điều này."
Lục Lâm: “……” Là do trình độ chữa bệnh ở đây quá kém cho nên, gặp được loại tình huống này cũng chỉ có thể phó mặc cho số phận, bất quá, chuyện này cũng không kỳ quái, bệnh cảm mạo ở hiện đại, tới cổ đại cũng có khả năng trở thành bệnh nan y.
Trần Tiểu Mễ trộm hỏi: “Ở chỗ các ngươi nếu bị thú cắn sẽ xử lý như thế nào? Người sẽ chết sao?”
Chết thì sẽ không chết, nhưng cũng phải chịu tội một phen.
“Nếu như bị chó cắn ở trên đường, cũng không nhất định sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng vì để phòng ngừa vạn nhất, thì phải đi tiêm vắc-xin phòng bệnh chó dại, tổng cộng phải tiêm năm lần, tiêm thiếu một mũi cũng không được, tiêm cái này đúng là thập phần chịu tội.”
Trần Tiểu Mễ có chút hâm mộ nói: “Không phải chết người a! Thật tốt.”
Lục Lâm bảo hai huynh đệ Tần gia ra ngoài múc nước, hai huynh đệ có chút bất an, bất quá, vẫn nghe lời đi ra ngoài.
Trần Tiểu Mễ nhìn Lục Lâm, nói: “Ngươi có biện pháp sao?”
Lục Lâm lắc lắc đầu, nói: “Ta biết xử lý thế nào, nhưng có thể chịu đựng được hay không, còn phải xem tạo hóa của hắn.”
Trần Tiểu Mễ gật gật đầu, “Thật sự là không có biện pháp nào cứu được, nghe nói trên chiến trường có rất nhiều tướng quân bị thương, mà ngự y cũng cứu không được.”
Lục Lâm lấy ra một lọ rượu trắng, nồng độ cồn của rượu ở nơi này không quá cao, tác dụng tiêu độc cũng có hạn.
Bên trong quầy bán quà vặt của Lục Lâm, đa số đều là bia có độ cồn thấp, bất quá, cũng có rượu trắng có độ cồn tương đối cao.
Trần Tiểu Mễ hít hít mũi, nói: “Mùi rượu thật đậm a!”
Lục Lâm cười cười, nói: “Đương nhiên rồi.”
Lục Lâm rửa sạch miệng vết thương cho Tần Nghị, lấy mũ trong thân thể ra ngoài.
Kịch liệt đau đớn, rốt cuộc làm Tần Nghị thanh tỉnh chút ít.
Tần Lãng và Tần Minh vừa trở về, nghe được tiếng kêu thảm thiết của phụ thân, liền hoảng sợ chạy vọt vào.
Sau khi Tần Nghị thanh tỉnh được một chút, lại ngất xỉu.
Lục Lâm tiến rửa sạch cùng tiêu độc miệng vết thương cho Tần Nghị, lại lén cho thêm chất kháng sinh trộn lẫn vào nước, cho Tần Nghị uống.
May mắn bên trong quầy bán quà vặt có một ít thuốc thông dùng, bằng không Lục Lâm cũng không có biện pháp nào.
Tần Minh có chút lo lắng nhìn Lục Lâm, nói: “Cha ta sao rồi? Vừa rồi cha ta kêu thực thảm.”
Lục Lâm nhìn Tần Minh, nói: “Ta dựa theo phương pháp nghe nói được, tiến hành chữa trị cho hắn, dùng một lọ rượu, chính là loại rượu trấn trên bán, một lọ trị giá ba lượng bạc.” Trên thực tế, Lục Lâm nói ba lượng bạc cũng không nhiều, dù sao thì độ cồn của rượu này phi thường cao nếu lấy ra ngoài đầu cơ trục lợi, bán một phát hơn mười lượng cũng là có khả năng.
Tần Minh cùng Tần Lãng bị cái giá Lục Lâm nói ra dọa sợ, hai đứa đều đỏ mặt.
“Rượu quý như vậy a!”
Lục Lâm nhìn hai huynh đệ, nói: “Miệng vết thương đã được xử lý, kế tiếp chỉ có xem tình hình thế nào đã.”
Ở đây đường núi không thông, nếu muốn mạnh mẽ đưa người xuống núi, cũng rất phiền toái, hơn nữa, Lục Lâm cũng cảm thấy đại phu ở đây sẽ không có biện pháp gì tốt đối với loại vết thương như này cả.
Tần Minh cùng Tần Lãng thầm kêu lên, Tần Minh nhịn không được đỏ mặt.
Trần Tiểu Mễ bắt hai con thỏ, một con nướng ngay tại chỗ, một con thì hầm canh, hai huynh đệ đút cho Tần Nghị một chút canh thịt.
Trần Tiểu Mễ cùng Lục Lâm ăn không nhiều, đều để lại cho hai tiểu hài tử cùng Tần Nghị ăn.
Có lẽ là hai đứa đã đói đến tàn nhẫn, nên ăn ngấu ăn nghiến.
Mắt thấy đã không còn sớm, Lục Lâm cùng Trần Tiểu Mễ liền rời đi.
Trần Tiểu Mễ đi qua rừng, thì thào nói: “Không biết Tần Nghị có thể chịu không nổi hay không.”
Nếu như Tần Nghị chịu không nổi, có lẽ hai đứa nhỏ Tần Minh cùng Tần Lãng sẽ phải đói chết ở trong núi.
Mấy năm nay thế đạo không hề yên ổn, người đói chết mỗi năm không ít, người đáng thương thì cũng quá nhiều.
Trần Tiểu Mễ cân nhắc, ngày mai lại vào núi một chuyến, y cũng không làm được gì nhiều, điều y có thể làm là đưa chút thức ăn cho hai đứa nhỏ, ít nhất cũng có thể trụ được hai ngày.
Cho dù Tần Nghị tỉnh lại, trong thời gian ngắn cũng không thể săn thú được, mà hình như Tần gia đã cạn lương thực, như vậy dù không bệnh chết, cũng có khả năng đói chết.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...