Trần Tiểu Thái rời giường liền phát hiện đồ ăn nóng hổi trong nồi, Trần Tiểu Thái ăn một miếng bánh trứng, tức khắc kinh sợ.
Bánh đại ca làm so với bánh Lục Lâm thật là kém quá xa, Trần Tiểu Thái lại lần nữa kinh ngạc trước bản lĩnh nấu cơm của Lục Lâm.
Trần Tiểu Mạch giương miệng, kéo kéo quần Trần Tiểu Thái.
Trần Tiểu Thái nhìn đệ đệ, phân nửa cái bánh cho Trần Tiểu Mạch.
Trần Tiểu Mạch nhận bánh, gặm cái liền sạch sẽ, lại đưa mắt trông mong nhìn Trần Tiểu Thái, hiển nhiên còn chưa đã thèm! !
Trần Tiểu Thái thở dài, lại đem nửa cái bánh của mình chia cho đệ đệ một ít.
Trần Tiểu Thái nhìn Trần Tiểu Mạch, cảm thấy đệ đệ hình như béo lên một chút.
Trần Tiểu Thái có chút cổ quái bĩu môi, bỗng nhiên cảm thấy sau khi Lục Lâm vào nhà, thức ăn trong nhà liền tốt hơn rất nhiều.
Trần Tiểu Thái ăn một miếng bánh, cảm thấy bánh này hẳn là có trứng gà.
Trần Tiểu Thái vẫn luôn cảm thấy Lục Lâm là đồ phá của, sợ cái tên này vào cửa rồi chỉ biết ăn không ngồi rồi, nhưng thực tế đồ ăn lại càng ăn càng nhiều, với tình huống như thế, Trần Tiểu Thái cũng không thể quở trách Lục Lâm phá của.
Lục Lâm hơi hơi nghiêng đầu, nhìn Trần Tiểu Mễ, thầm nghĩ: Thể lực thật tốt a! Hắn so với y thật đúng là một phế vật a!.
Lại đi hơn nửa canh giờ, Lục Lâm cảm thấy cả người đều thoát lực, cuối cùng cũng tới nơi.
Trần Tiểu Mễ quen cửa quen nẻo đi tới cửa sau của một nhà lớn, gõ gõ cửa.
Gã sai vặt trong cánh cửa cũng biết Trần Tiểu Mễ, lúc sau có một nam quản gia đi ra.
Trên đường đi, Lục Lâm đã nghe Trần Tiểu Mễ nói qua, đây là nhà Dương viên ngoại, y thường bán mấy món ăn thôn dã ở đây.
Lúc đầu Trần Tiểu Mễ mở quầy bán mấy thứ đó trên trấn trên, bày quầy bán phải tốn năm văn tiền, còn thường xuyên bị ép giá.
Có lần y gặp được một hộ nhà giàu muốn bãi tiệc rượu, đều mua hết mấy món dân dã của y, vị quản sự kia nói cho Trần Tiểu Mễ, sau này có món gì tốt, liền trực tiếp đưa đến chỗ bọn họ là được, cũng không bị ép giá nữa, sau này Trần Tiểu Mễ vào thành, liền trực tiếp đưa đồ đến Dương gia, chẳng những đỡ tốn thời gian, còn đỡ tốn phí mở quầy hàng.
Thường xuyên qua lại, Trần Tiểu Mễ liền quen biết với quản sự.
Quản sự nhìn thịt heo cùng gà rừng Trần Tiểu Mễ đưa đến, mặt đầy tươi cười, quản sự cũng không ép giá.
Một trăm cân thịt heo cho một lượng, mấy con gà rừng, cho một trăm văn tiền.
"Trình độ săn thú của Tiểu Mễ ca càng ngày càng cao a!"
Trần Tiểu Mễ cười cười, nói: "May mắn thôi, ta muốn gặp đại thiếu gia, có một thứ hiếm lạ, muốn đưa cho hắn nhìn xem".
Quản sự có chút ngoài ý muốn nhìn Trần Tiểu Mễ, nói: "Thật sao?"
Quản sự cảm thấy Trần Tiểu Mễ không thể lấy ra thứ hiếm lạ gì, nghe vậy có chút không tin.
Trần Tiểu Mễ thấy bộ dáng này quản sự, liền kéo quản sự qua một bên, lén để cho quản sự nhìn thoáng qua.
Ánh mắt quản sự sáng lên, nói: "Ta liền đi tìm đại thiếu gia.
"
Thôn dân ở nông thôn, đều muốn được ăn no mặc ấm, phú hộ trong thành lại muốn nổi bậc nhất trong đám nhà giàu, cùng hoa khôi thanh lâu xuân phong nhất độ*! ! Thứ như hạt châu pha lê, ở thời đại này, đã là một thứ phi thường hiếm lạ.
*Xuân phong nhất: nam nữ giao hoan
Trần Tiểu Mễ lấy được bảy lượng bạc đi ra, một lượng bạc là do bán thịt heo, sáu lượng bạc còn lại là do bán hạt châu pha lê.
Trần Tiểu Mễ nói cho vị đại thiếu gia kia, hạt châu này là tìm được từ trong núi sâu, đại thiếu gia kia thập phần cao hứng, cảm thấy thứ này có thể là bảo vật, nói với Trần Tiểu Mễ, nếu lần sau còn tìm được, hắn sẽ ra ba lượng bạc mua một viên.
Lục Lâm vẫn luôn ở ngoài cửa chờ Trần Tiểu Mễ, thấy Trần Tiểu Mễ đi ra, liền lập tức đi đón.
"Bán được không?" Lục Lâm hỏi.
Trần Tiểu Mễ gật gật đầu, nói: "Bán được, bán được sáu lượng bạc, thêm thịt lợn rừng nữa là được bảy lượng, đại thiếu gia nói, lần sau có nữa, hắn sẽ mua tiếp.
Mặt Trần Tiểu Mễ đỏ bừng, có vẻ rất là hưng phấn.
Lục Lâm thầm cảm thán trong lòng, không nghĩ tới hạt châu pha lê ở chỗ này lại có giá như vậy, một hạt châu pha lê cư nhiên có thể ngang giá với ba đầu heo.
Kiếp trước, chỉ cần hai đồng là có thể mua một bao lớn.
Trần Tiểu Mễ có chút cảm thán nói: "Hạt châu kia ở trong mắt nông dân là không thể ăn cũng không thể mặc, không đáng một đồng, nhưng ở trong mắt của mấy công tử nhà giàu lại là thứ hiếm lạ, đáng tiếc đây chỉ là trấn nhỏ, nếu như bán được ở chỗ phồn hoa, nói không chừng còn có thể bán hơn mười hai lượng đâu.
"
Lục Lâm nhìn Trần Tiểu Mễ, cảm thấy lão bà này của mình thật sự là thông minh tuyệt đỉnh, kiến thức so với mấy thôn dân kia cao hơn không ít đâu.
Tuy rằng trong quầy bán quà vặt còn có mấy hạt châu, nhưng Lục Lâm không nghĩ sẽ lấy ra, đồ tốt có nhiều, sẽ rất dễ làm cho người ta hoài nghi, hơn nữa, đồ ít thì quý, nếu lấy ra quá nhiều, chưa chắc có thể bán được giá tốt.
Trần Tiểu Mễ nhìn Lục Lâm, nói: "Đồ vật đều bán đi, đi mua chút đồ vật đi.
"
Trần Tiểu Mễ nghĩ nên mua một ít đồ, thời điểm Lục Lâm bị đưa tới chỗ y, ngay cả một bộ y phục rách cũng không có mang theo, hai đệ đệ cũng đã rất lâu rồi không có y phục mới, đều là mặc quần áo cũ y sửa lại.
Gần đây Lục Lâm đều là mặc y phục của Trần Tiểu Mễ, tuy rằng sức lực Trần Tiểu Mễ rất lớn, nhưng lại thấp hơn Lục Lâm một chút, y phục của Trần Tiểu Mễ, mặc ở trên ngươi có chút chật, Lục Lâm mặc cũng không quá thoải mái.
Lục Lâm gật gật đầu, nói: "Tốt.
" .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...