Mang Theo Quầy Bán Quà Vặt Xuyên Đến Cổ Đại


Thời điểm Lục Đồng tới, Trần Tiểu Mễ cũng ở nhà.
Trần Tiểu Mễ liếc mắt nhìn Lục Đồng đang đi tới, liền cảm thấy có chút khó chịu.

Trần Tiểu Mễ đã sớm biết Lục Lâm không được coi trọng ở Lục gia, chỉ là một kẻ làm trâu làm ngựa, thời điểm Lục Lâm vào cửa, cái gì cũng không mang theo càng chứng thực suy đoán của Trần Tiểu Mễ, lúc này Lục Đồng lại đến đây, Trần Tiểu Mễ cũng sẽ không cho rằng đối phương là tới tặng đồ, hơn phân nửa là muốn tìm chỗ tốt.
Lục Lâm liếc mắt nhìn Lục Đồng một cái, liên tưởng đến thu hoạch vụ thu gần đây, Lục Lâm lạnh lùng cười, trong lòng hiện lên vài phần suy đoán.
Lục Đồng tránh đi ánh mắt sắc bén của Trần Tiểu Mễ, nói với Lục Lâm: "Lục Lâm, lão gia tử kêu ngươi trở về làm ruộng."
Không đợi Lục Lâm trả lời, Trần Tiểu Mễ cười nhạo một tiếng, nói: "Nhà các ngươi thật đúng là dễ quên a! Đều đã đưa người đến ở rể cho ta, còn muốn mang người về dùng như gia nô miễn phí, nằm mơ!"
Lục Đồng ấp úng nói: "Nhà ngươi lại không có ruộng."

"Không làm ruộng nhưng cũng còn rất nhiều việc phải làm, vào núi săn thú, đốn củi nấu nước, đều là để hắn làm, ta tốn nhiều bạc như vậy mua hắn về, chẳng lẽ để hắn ăn không ngồi rồi hả?" Trần Tiểu Mễ hùng hổ nói.
"Lục Lâm cũng không phải thợ săn." Lục Đồng ấp úng nói.
Trần Tiểu Mễ cười nhạo một tiếng, nói: "Không phải thợ săn thì đã sao, ta dùng vàng thật bạc thật mua hắn, vậy hắn chính là người của Trần Tiểu Mễ ta, ta muốn hắn vào núi, hắn phải vào núi, chết thì cũng là xứng đáng!"
Lục Đồng nhìn Trần Tiểu Mễ, thầm nghĩ: Trong thôn đồn đãi thật đúng là không sai chút nào, Trần Tiểu Mễ thật là bưu hãn.
Lục Đồng nhìn thoáng qua Lục Lâm, thấy Lục Lâm bảo trì trầm mặc, hình như rất sợ Trần Tiểu Mễ, không khỏi có chút tức giận đường ca này của mình không biết cố gắng.
Trần Tiểu Mễ giơ lên gậy trúc trong tay, chỉ vào Lục Đồng, nói: "Nha đầu chết tiệt kia, ngươi có đi hay không, nếu không đi, thì đuổi ngươi đi ra ngoài."
Mặt Lục Đồng xoát cái đỏ lên, bởi vì Lục Trình Ngọc là đồng sinh lang, Lục Đồng cũng rất có mặt mũi trong thôn, không ít người trong thôn đều muốn cưới Lục Đồng, bất quá, Lục Đồng một lòng một dạ muốn làm thái thái nhà giàu, nên đều chướng mắt những người đó.

Bị người ta đối đãi lạnh nhạt như vậy vẫn là lần đầu tiên.


"Lâm ca, ngươi nói gì đi?" Lục Đồng đanh mặt hỏi một câu.
Lục Lâm liếc mắt nhìn Lục Đồng một cái, trong lòng hiện lên vài phần chê cười, nhị phòng ở Lục gia chính là gia nô không cần tiền, Lục Đồng căn bản không để nguyên chủ Lục Lâm vào mắt, ở trong ký ức hắn biết được, Lục Đồng rất ít khi gọi Lâm ca, ngày thường đều là "ê" này, "ê" nọ.
"Ta còn phải đi hái rau dại, đồ ăn trong nhà không đủ ăn, nếu không hái nhiều một chút, sợ là phải chết đói."

Trần Tiểu Mễ liếc mắt nhìn ra ngoài cửa, lớn tiếng cảnh cáo nói: "Ruộng nhà kia làm không xong, ngươi qua mà bên kia hỗ trợ, coi ta có đánh gãy chân ngươi hay không, nhà này không nuôi kẻ ăn cây táo rào cây sung."
Lục Lâm ngầm hiểu nói: "Đã biết."
Trần Tiểu Mễ đối với việc Lục Lâm phối hợp thập phần vừa lòng, Trần Tiểu Mễ chỉ sợ Lục Lâm là kẻ ngu ngốc, bị Lục gia bạc đãi như vậy, mà còn hướng về Lục gia.
Lục Đồng đi tới cửa, vừa vặn nghe được Trần Tiểu Mễ "Lập uy" với Lục Lâm, không khỏi có chút tức giận Trần Tiểu Mễ kiêu ngạo, lại có chút tức giận Lục Lâm không biết cố gắng, bị lão bà quản gắt gao.
Ở trong mắt Lục Đồng, tuy rằng Trần Tiểu Mễ rất bưu hãn, nhưng dù sao song nhi vẫn là song nhi, cho dù là ở rể, cũng sẽ nghe lời phu quân.
Nghĩ Lục Đồng đã đi xa, Lục Lâm cười cười, nói: "Cảm ơn ngươi."
Trần Tiểu Mễ nhìn Lục Lâm, bỗng nhiên sửng sốt, hỏi: "Cảm ơn ta làm gì?"
"Ta không cần phải làm việc cho bên kia." Lục Lâm chớp chớp mắt, kiếp trước, lúc hắn sinh ra, điều kiện ở nông thôn đã bắt đầu tốt hơn, chuyện ngoài ruộng cũng không cần phải động tay, hơn nữa, so với trồng trọt, Lục Lâm càng nguyện ý vào núi.
Mặt Trần Tiểu Mễ hơi hơi đỏ lên, "Cái này thì cảm ơn làm gì? Ngươi qua bên kia trồng trọt cũng không thể lấy tiền, ngươi còn phải làm việc của ngươi."
Lục Lâm cười cười, nói: "Đã biết."

Trần Tiểu Mễ chớp chớp mắt, nói: "Tuổi Lục Đồng hình như cũng không còn nhỏ.!"
Lục Lâm gật gật đầu, nói: "Hẳn là vậy đi."
Ở trong mắt Lục Lâm, Lục Đồng mới mười sáu, còn rất trẻ, bất quá, trong mắt người ở đây, mười sáu đã là đại cô nương, Lục Đồng tính toán chờ Lục Trình Ngọc trúng tú tài, sẽ suy xét thành hôn, nếu như Lục Trình Ngọc lại không trúng, nói không chừng Lục Đồng sẽ thành gái lỡ thì.

Quá hai năm nữa, phải nộp thuế.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận