Mang Theo Quầy Bán Quà Vặt Xuyên Đến Cổ Đại


Từ khi Lục Lâm bắt đầu tiếp nhận chuyện nấu cơm, Trần Tiểu Mễ liền không nhúng tay vào nữa.
Thiên phú của Trần Tiểu Mễ đều đặt ở trên bản lĩnh săn thú, nấu cơm thật sự là không dễ dàng gì, nếu chưa từng ăn cơm Lục Lâm nấu thì tốt, nhưng khi đã ăn Lục Lâm làm, Trần Tiểu Mễ liền có chút ghét bỏ tay nghề của mình.

Ăn cháo củ từ Lục Lâm làm một lần, ba huynh đệ Trần gia đều nhớ mãi không quên.
Trần Tiểu Mễ chủ động yêu cầu Lục Lâm cùng y vào núi đi đào Thổ Côn nấu cháo ăn, Lục Lâm vui vẻ đáp ứng.
Trần Tiểu Mễ đưa Lục Lâm đến chỗ có Thổ Côn, liền mặc kệ, còn y thì thâm nhập vào núi.

Không có Trần Tiểu Mễ ở bênh cạnh, Lục Lâm liền lấy ra một con dao lớn cỡ hai mươi cm từ trong quầy bán quà vặt để đào, có dụng cụ cắt gọt hoàn mỹ, Lục Lâm liền đào rất nhanh.
Tốn công phu trong chốc lát, Lục Lâm đã đào được hai củ từ to.
Trong một lần đào quá nhiều củ từ đào, cũng ăn không hết, Lục Lâm lại tìm một ít rau dại khác, còn có nấm, đều ném vào sọt.
Lục Lâm thu thập không sai biệt lắm, cũng không chờ Trần Tiểu Mễ, mà đi về trước.


Trần Tiểu Thái ngồi xổm bên cạnh sọt, nhìn vào trong sọt của Lục Lâm, có chút ngạc nhiên nói: "Sao lại có tám cái trứng?"
"Đó là trứng gà rừng, ta nhặt ở trong núi." Lục Lâm thản nhiên nói.
Trần Tiểu Thái có chút nghi hoặc nhìn Lục Lâm, trứng gà này là trứng gà rừng sao? Nhìn giống như là gà nhà sinh, cái tên Lục Lâm này, khẳng định là lừa nó, trứng gà này sẽ không phải là —— trộm đó chứ? Bất quá, vậy cũng tốt, cũng không nghe nhà nào nói là bị mất trứng gà, cái tên Lục Lâm nhát gan này, hẳn là không có cái gan đi trộm trứng của ai.
Lục Lâm nhìn biểu tình của Trần Tiểu Thái, nghiêm chỉnh giải thích: "Gà rừng có rất nhiều chủng loại, gà rừng khác loài đương nhiên đẻ trứng cũng khác nhau."
Trần Tiểu Thái phồng má nhìn Lục Lâm, cảm thấy khẳng định cái tên này trong lòng có quỷ.
Lục Lâm nhéo nhéo mặt Trần Tiểu Thái, nói: "Tuổi còn nhỏ, cả ngày đều nhăn mặt, về sau sẽ không cưới được thê tử."
Trần Tiểu Thái có chút kích động nói: "Ta mới không thèm cưới vợ."
Lục Lâm: "......" Tiểu quỷ đáng chết này cư nhiên không muốn cưới vợ, nguyên nhân hẳn là nó còn nhỏ tuổi, người ở chỗ này rất là chấp nhất với lễ giáo, "Không cưới vợ? Ngươi muốn ở cùng với đại ca ngươi cả đời sao?"
"Ta không có" Trần Tiểu Thái đột nhiên mặt đỏ, cũng không biết phải phản bác như thế nào.
"Ta đi nấu cơm, ngươi đi nhặt chút củi lửa đi." Lục Lâm mở miệng, đuổi Trần Tiểu Thái ra ngoài.
Tuy rằng Trần Tiểu Thái không muốn nghe lời Lục Lâm, nhưng cũng cảm thấy củi trong nhà không còn nhiều, liền đi ra ngoài.
Lục Lâm đem củ từ cắt nhỏ, nấu thành cháo, lại làm thêm một món nấm xào trứng gà.
Trần Tiểu Mễ có thể một lần ăn ba chén lớn cháo củ từ, nấm xào trứng gà, cũng sẽ hết sạch.
Mấy ngày trước Lục Lâm hầm gà, làm ba huynh đệ Trần gia kinh diễm không thôi, ăn đến cái xương gà cũng không còn.
............
"Đại ca." Trần Tiểu Thái kéo kéo ống tay áo Trần Tiểu Mễ, kéo Trần Tiểu Mễ ra ngoài.
"Làm sao vậy?" Trần Tiểu Mễ hỏi.
"Đại ca, cái tên Lục Lâm kia rất kỳ quái a."
"Kỳ quái chỗ nào?"
Trần Tiểu Thái đanh mặt, nói: "Gạo trong nhà giống như là càng ăn càng nhiều."

Rõ ràng mấy ngày trước đã ăn hết nửa bao gạo a! Nhưng ăn nhiều cháo như vậy, gạo trong bao hình như không hề vơi đi chút nào, với lại gạo bây giờ hình như là ngon hơn trước kia.

Lần đầu tiên Lục Lâm nấu cháo củ từ, chỉ bỏ thêm một chút gạo, sau này lại bỏ thêm càng ngày càng nhiều gạo.
Động thái này của Lục Lâm, người thần kinh thô cũng có thể phát hiện được.

"Hơn nữa, còn thường xuyên có trứng gà." Đại ca cũng thường xuyên vào núi a! Lại rất ít khi nhặt được trứng gà, còn Lục Lâm mỗi lần vào núi hình như đều có thể nhặt được trứng gà, hơn nữa, trứng kia thật sự là rất giống trứng gà nhà.

"Mặt khác là muối a! Hình như cũng càng ngày càng nhiều, dầu cũng giống như vậy."
Trần Tiểu Mễ bình tĩnh nói: "Như vậy rất tốt a!"
Trần Tiểu Thái: "......" Như vậy rất tốt sao? Rõ ràng là rất kỳ quái a! Bất quá, cũng là chuyện tốt thật.

Gần đây nó đều được ăn no, còn ăn thực ngon, hình như là được hưởng ké phúc của Lục Lâm.
Bỗng nhiên Trần Tiểu Thái cảm thấy có chút chột dạ, cảm thấy có được chỗ tốt của Lục Lâm, lại còn hoài nghi đối phương, có chút vong ân phụ nghĩa.
"Hẳn là hắn lén mang từ Lục gia mang ra ngoài, dấu ở đâu đó, việc này không được nói ra ngoài." Trần Tiểu Mễ dặn dò nói.
Sau khi phụ thân Trần Tiểu Mễ qua đời, y liền tính toán thoát ly khỏi Trần gia.

Thứ Trần Tiểu Mễ lén săn được, đều sẽ nhờ lão thợ săn bán đi, y còn giấu một ít thức ăn ở trong sơn động, chuẩn bị ứng phó bất cứ tình huống nào.
Sự thật chứng minh, Trần Tiểu Mễ rất biết tính toán, do lần đó có chuẩn bị, nên thời điểm Trần Tiểu Mễ vừa rời khỏi Trần gia, cũng có thể nuôi sống hai đệ đệ.
Tự cho là đã biết chân tướng, Trần Tiểu Mễ nghĩ thầm: Mấy lão già Lục gia kia cũng không phải thứ tốt lành gì, nếu để người Lục gia biết Lục Lâm trộm đồ trong nhà, nhất định sẽ nổi trận lôi đình, đối với chuyện Lục Lâm chịu lấy ra đồ vật riêng tư của mình ra chia sẽ, Trần Tiểu Mễ còn rất cao hứng.
Lục Lâm chịu lấy đồ riêng ra chia sẻ cho huynh đệ bọn họ, so với chuyện cái tên này một lòng một dạ hướng về Lục gia kia còn tốt hơn nhiều a!
Vốn dĩ, bởi vì chuyện Lục Lâm trốn tránh không muốn thành thân với mà nhảy sông tự sát, nên ấn tượng của Trần Tiểu Mễ đối với Lục Lâm rất không tốt, cũng không chờ mong gì nhiều ở người này, nhưng sau khi ăn cơm Lục Lâm làm mấy ngày, Trần Tiểu Mễ cảm thấy nếu cuộc sống cứ luôn như vậy cũng rất không tồi.
Trần Tiểu Mễ cũng chỉ là một thiếu niên choai choai, lấy năng lực của bản thân nuôi nấng hai đệ đệ, áp lực cũng rất lớn, chỉ là Trần Tiểu Mễ không nói ra mà thôi.
Trần Tiểu Thái chuyển động tròng mắt, bỗng nhiên nghĩ thông suốt, "Ta biết rồi, đại ca."
Con nhà nghèo trưởng thành sớm, Trần Tiểu Thái rất nghe lời Trần Tiểu Mễ, tuy rằng Trần Tiểu Thái thực tín nhiệm đại ca, nhưng cũng vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Kỳ thật Trần Tiểu Mễ cũng cảm thấy Lục Lâm có chút kỳ quái, nhưng cuộc sống quá gian nan, cho nên y chỉ có thể nghĩ theo chiều hướng tốt thôi.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận