Mang Theo Nam Thê Bôn Khá Giả


Edit: Aly
Mộc Cận đỡ Bạch Cập trở về nhà, nhớ đến Bạch Cập nói phải làm cá, liền cầm lấy mộc xoa đang phơi nắng trong sân chuẩn bị ra sông bắt hai con cá để bồi bổ thân thể cho Bạch Cập, Bạch Cập thấy vậy, vội vàng chống quải trượng, đuổi kịp bước chân cậu.

“Mộc Cận, chờ ta, ta đi cùng với ngươi.”
Mộc Cận dừng lại một chút, quay đầu nhìn về phía hắn “Ngươi ở nhà đi, ta đi một lát sẽ trở lại.”
Bạch Cập lắc đầu, chủ ý này đều là hắn muốn, Mộc Cận đã mệt mõi cả ngày, là một ca nhi, hắn làm sao có thể để Mộc Cận đơn độc đi ra ngoài? Mặc dù nói trong thôn dân phong thuần phác, nhưng không chừng sẽ có một hai viên cứt chuột, làm hỏng nồi canh suông!
“Chúng ta cùng đi, cũng có thể chăm sóc tốt lẫn nhau.”

Nhìn thấy ánh sáng mong đợi trong mắt Bạch Cập, Mộc Cận cũng không nói nên lời cự tuyệt, đi thì đi thôi, dù sao ở nhà cũng chỉ ở trên giường đợi, không bằng đi đi lại lại nhiều, còn có thể khiến chân sớm lành hơn!
Mộc Cận gật gật đầu, xoay người lại lấy ra một chiếc túi lưới được làm đơn giản từ trong đống đồ vật linh tinh, đây là lưới đánh cá mà phụ thân làm cho cậu.

Phụ thân luôn nói với cậu cá trong sông vẫn còn nhỏ, không thể ăn.

Cho dù là nuôi cũng chỉ sẽ nuôi đến chết, cậu sợ đến mức đem chiếc lưới đánh cá yêu thích cất đi, muốn chờ cá con trưởng thành, sau đó sẽ cùng phụ thân bắt cá cho a cha ăn, dùng lưới đánh cá do phụ thân làm.

Cá đã trưởng thành, chỉ là, phụ thân người làm lưới đánh cá đã không còn, a cha người làm cá cũng không còn, hiện giờ, chỉ còn một mình cậu! Cũng chỉ có một mình cậu!
Nhận ra tâm tình Mộc Cận không được tốt, Bạch Cập cũng không biết tại sao đột nhiên cậu lại như vậy, nghĩ ra trò gì đó để kéo tâm trí cậu lại, nhưng cũng không biết nên nói gì cho tốt, hai người trầm mặc đi đến bờ sông, Mộc Cận đem lưới đánh cá đưa cho Bạch Cập, Bạch Cập duỗi tay tiếp nhận, có chút khó hiểu.

“Ngươi đưa công cụ cho ta, ngươi dùng cái gì?”
Mộc Cận lắc lắc mộc xoa trong tay, “Dùng cái này, cũng giống nhau ta đều bắt được cá.”

Bạch Cập có chút không tin, hắn đã học qua vật lý, biết nguyên lý khúc xạ, cũng biết chỉ bằng một cây mộc xoa giống với com-pa để cắm được một con cá có bao nhiêu khó khăn.

Hắn đứng ở bờ sông nhìn nhìn, ân, mặt nước sạch sẽ, nước cũng trong veo, thủy thảo tươi tốt du đãng bên trong, lúc hắn đang suy nghĩ dùng lưới để vớt cá lên như thế nào, liền nhìn thấy Mộc Cận cởi giày xuống nước.

Lúc này còn chưa đến cuối mùa thu, thời tiết tuy rằng có chút lạnh lẽo, nhưng có ánh mặt trời chiếu, nhiệt độ nước sông thật cũng không phải quá thấp.

Bạch Cập cũng muốn cởi giày vớ, mặc dù hắn không thể đứng thẳng ở trong nước, nhưng có thể ngồi ở trên bờ, duỗi chân tiến vào nước sông, nghĩ đến thôi cũng thấy thú vị.

Muốn làm liền làm, Bạch Cập cởi giày vớ, đôi chân trần còn chưa kịp phấp phới hai lần, Mộc Cận cách đó không xa đã nhanh chóng đem mộc xoa cắm vào trong nước, khi rút ra phía trên cắm một con cá, đã chết, có thể thấy được sức lực của Mộc Cận không nhỏ.


“Mộc Cận, ngươi thật lợi hại!” Bạch Cập híp mắt nhìn con cá kia, bản thân không chút keo kiệt mà khen ngợi, cho dù nói đến chính hắn, hắn cũng làm không được!
“Đắc ý cái gì! Bất quá cũng chỉ là đồ sao chổi, ngay cả cá cũng khắc chết!” Trong miệng Triệu Xuân hùng hùng hổ hổ, đôi mắt lại không rời Bạch Cập, hắn năm nay mười chín tuổi, cùng một tuổi với Mộc Cận, Mộc Cận chỉ nhỏ hơn hắn năm tháng.

Bất quá, hắn không giống với Mộc Cận, Mộc Cận là đồ sao chổi, khắc chết phụ thân và a cha của bản thân không tính, còn khắc chết vị hôn phu đính thân, cho dù bộ dạng lớn lên có đẹp, dựng chí đỏ tươi thì như thế nào, còn không phải giống nhau đều chết già trong khuê phòng, cô độc sống quãng đời còn lại?
So với bên dưới, hắn có thể mạnh hơn Mộc Cận nhiều, gia đình là phú hộ trong thôn, dáng dấp cũng là nhất trong nhất, dựng chí tuy không đỏ tươi như Mộc Cận, nhưng cũng không kém, chỉ là kể từ khi hắn cập kê mười lăm tuổi đến nay liền không có tiểu tử nào có thể nhìn vừa mắt, hừ, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, cũng phải hỏi hắn có đồng ý hay không!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận