Tảo Nhi bỗng lắc đầu: "Đồ vật bên trong đều có thể nhìn thấy, hẳn là không giấu được người, thứ này chính là biết nói! Các ngươi nghe âm thanh kia đi, vừa lạnh lùng vừa kỳ quái, không phân biệt được hỉ nộ, căn bản không giống lời nói của người thường!"
"Có lý, vậy lời mời mọc của nó rốt cuộc là ý gì?" Cháu trai lớn nhà Lý bà tử, Thiết Trụ gãi đầu hỏi.
"Có phải là chúng ta đã nghe lầm rồi không, nó là nói hãy dập đầu xuống đất, ý là muốn chúng ta dùng đầu chạm đất, dập đầu mấy cái với nó?" Đại Ngưu cũng đoán theo.
"Dập đầu là có khả năng, thần tiên yêu quái không phải đều thích nhìn người khác dập đầu với mình sao?"
Lưu Nhị Sơn nói xong, quỳ trên mặt đất rồi bắt đầu dập đầu, miệng không quên lẩm bẩm, "Thần tiên tổ tông, đám người chúng ta thật sự chịu không nổi nữa, lần này ta cũng dập đầu trước ngài rồi, nếu ngài thật sự có thể hiển linh, chúng ta cũng không cần gì, xin hãy bỏ qua cho chúng ta, đừng đi ra ăn người lung tung là được!"
Lưu Nhị Sơn là người lớn tuổi nhất ở đây, thấy hắn làm như vậy, mọi người đều không chần chờ, quỳ rạp xuống, nhao nhao dập đầu.
Một đám người cứ như vậy dập đầu một hồi, dập đầu xong liền quỳ trên mặt đất chờ đợi.
Qua hồi lâu, thứ đồ yêu quái trước mắt không phát ra tiếng vang nào nữa.
Cây đuốc đã sớm tắt, mắt thấy bóng đêm đen kịt bắt đầu nhạt đi, Lưu Nhị Sơn từ trên mặt đất đứng lên, vỗ vỗ đất trên người, hô:
"Đi thôi, ngày mai lại xem tình huống.
Những gì có thể làm ta đều đã làm rồi, còn lại chỉ dựa vào sắc mặt của ông trời! Về ngủ đi, dưỡng đủ tinh thần, trời sáng còn phải ra ngoài tìm thức ăn!"
Bọn họ vốn là một đám người cùng đường mạt lộ, mỗi ngày đều đếm ngày chịu đựng, không muốn chết cũng không dễ sống, có hôm nay không có ngày mai.
Cái thứ yêu quái này có thể đột nhiên xuất hiện ở nơi này, nếu thật sự làm ra chuyện gì, đám người già yếu tàn tật bọn họ cũng không ngăn được, lại không thể dọn đi nơi khác.
Cho nên cứ như vậy đi, bằng không còn có thể làm sao đây?
Một đám người chớp mắt đã đi hết, chỉ để lại thứ đồ kỳ quái cô đơn đứng tại chỗ.
Điều người trong thôn không biết là, trong thứ đồ kỳ quái này đúng là có giấu một người.
Người này còn nhìn hết biểu hiện từ đầu tới cuối của bọn họ, mãi đến khi bọn họ rời đi, mới thở phào nhẹ nhõm.
Nói là cất giấu người, cũng không tính là chuẩn xác, bởi vì thứ đồ kỳ quái này căn bản chính là người biến thành!
Trên thực tế, nó cũng không phải yêu quái gì, nếu nhiều năm sau, loài người của thế kỷ 21 xa xôi nhìn thấy nó, cho dù là dân chúng bình thường nhất đều có thể lập tức gọi tên nó —— máy bán hàng tự động.
Không sai, thứ đồ kỳ quái trong mắt thôn dân ở đây này, ngoại hình là một máy bán hàng tự động bình thường không có gì lạ, kiểu dáng của nó không tiên tiến như vậy, thậm chí không hỗ trợ quét mã trả tiền, chỉ có thể dùng phương thức phong cách cổ xưa nhất, bỏ tiền vào mua hàng hóa.
Muốn nói nó có điểm gì kỳ lạ, đó đại khái chính là, máy bán hàng tự động này đã từng là nhân loại giới tính nữ hàng thật giá thật, tên thật là Thịnh Quân.
Thịnh Quân đến từ thế kỷ 21, là một người bình thường xui xẻo, nàng sống ở thành phố nhỏ, điều kiện gia đình bình thường, nhưng bầu không khí vẫn khá ấm áp hài hòa.
Từ khi sinh ra, nàng đã theo khuôn phép cũ mà trưởng thành, cuối cùng từng bước từng bước đi học và thi đậu đại học.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...