Miêu: beta-ed
Hôm nay đúng là ngày họp chợ, tuy rằng đã đến buổi trưa nhưng vẫn có không ít người, có người từ trên lầu rơi xuống, đây chính là chuyện lớn, lập tức liền hấp dẫn không ít người nghỉ chân, đầu tiên là liên tiếp kêu sợ hãi, sau đó vừa thấy người không ngã chết thì không sợ nữa, bắt đầu nghị luận sôi nổi xem náo nhiệt.
Vương nhị tiểu thư không may lắm, chỉ định làm bộ nhảy lầu hù dọa người ta, thế mà lại ngã thật, nhưng cũng may, bởi vì có người bên dưới đỡ được cô ta.
Vương nhị tiểu thư chỉ cảm thấy mình được người ta đỡ lấy, sau đó thân mình quỵ xuống, thân thể người này bổ nhào lên người cô ta, cả hai cùng nhau lăn thành một đoàn trên mặt đất.
“Đáng giận Cút ngay cho ta” (bygoogle = window.bygoogle || []).push({}); Vương nhị tiểu thư chưa hồi hồn, cảm thấy mình bị đè nặng, người này sao lại nặng như thế? Hơn nữa càng làm cô ta tức hơn là tên này là đàn ông, bị một tên đàn ông đè lên đất ở giữa đường, thật sự là rất dọa người, cũng quá ô uế
Lúc này bên cạnh có người kinh ngạc mà nói: “Ôi Đây không phải là con gái Vương chủ bạc sao? Tôi đã nói ai không biết điều như thế, người khác cứu mạng mình còn chửi lại người ta, thì ra là cô Hai”
Có người phụ họa nói: “Thật đúng là Vương Kiều Nhi, cái người cứu cô ta cũng thật đúng là xui xẻo, làm chuyện tốt còn bị người ta oán giận”
Lại một người nói: “Sao lại cứu phải con cọp mẹ này chứ? Cẩn thận bị cắn ngược một miếng đấy” (bygoogle = window.bygoogle || []).push({}); Vương nhị tiểu thư cũng chính là Vương Kiều Nhi trong miệng người ngoài, nghe xong lời này tức đến muốn xỉu, nhưng vẫn lấy lại *** thần, nghĩ người này rốt cuộc cũng đã cứu mình, mình cũng không thể quá đáng quá, nếu không thanh danh sẽ xấu đi, hơn nữa hôm nay chọc tới khách quý của Nghiêm phủ, cha mình khẳng định sẽ lột một tầng da của mình
“Này Anh không sao chứ? Vừa rồi tôi ngã đau quá nên nói không lựa lời, anh đừng để ý Đa tạ anh đã cứu tôi, tôi nhất định sẽ bảo cha tôi hậu tạ.”
Vương Kiều Nhi đứng lên, nói với người đàn ông còn đang ngồi dưới đất cúi đầu nâng cánh tay nói, giọng điệu nhu hòa khó thấy.
Người đàn ông kia cúi đầu nói một tiếng: “Không có việc gì.”
Vương Kiều Nhi có chút bất mãn, nghĩ chỉ có hai từ này thôi à, còn dám không nhìn cô ta, cô ta cũng đã đứng lên mà hắn còn ngồi dưới đất làm gì, đàn ông đàn ang còn định chơi xấu bắt cô ta phải dìu dậy hay sao? Nhưng cô ta mới vừa nghĩ như vậy, chỉ thấy một bàn tay người đàn ông kia dùng sức một chút, cùng không biết làm gì mà cái tay còn lại phát ra một tiếng vang, người đàn ông kia cũng hít sâu một hơi, giống như là rất đau. Vương Kiều Nhi sửng sốt, nghĩ người này bị thương sao.
“Vương nhị tiểu thư Cô không sao chứ?” Chưởng quầy Bạch đã chạy từ trên lầu xuống, thấy Vương Kiều Nhi êm đẹp đứng ở nơi đó, ông thiếu chút đã ngã ngồi dưới đất, trong lòng liên tục hô may mắn, vị tổ tông này cuối cùng không xảy ra việc gì, nếu không ông cũng đừng nghĩ sống nữa Sau ông chú ý tới người dưới đất, lộ ra biểu tình kinh ngạc, “Giản Hổ, sao lại là cậu? Cánh tay làm sao vậy?”
Cái người đỡ được Vương Kiều Nhi đúng là Giản Hổ, gã ta nói với chưởng quầy Bạch: “Đa tạ chưởng quầy Bạch, không có việc gì, chỉ là tay vừa bị trật khớp, tôi đã chỉnh lại rồi.” Sau đó gã ta nhìn về phía Vương Kiều Nhi, muốn chắp tay nhưng vừa động đã hít một hơi, cắn chặt hàm răng, nhíu mày.
“Vị cô nương này, cô không sao chứ? Vừa rồi sự tình quá đột nhiên, có nhiều mạo phạm.” Giản Hổ nói với Vương Kiều Nhi.
“Tôi không sao.” Vương Kiều Nhi nhìn Giản Hổ, nghĩ người này lớn lên tướng mạo cũng rất đường hoàng đó chứ, tuy rằng ăn mặc không tốt lắm, thoạt nhìn chỉ là nông dân, nhưng lại rất thuận mắt.
Giản Hổ cười nói: “Không có việc gì là được, tôi đây liền cáo từ trước.”
Giản Hổ nói xong liền đi nhặt đồ đạc rơi vãi bên cạnh.
Vương Kiều Nhi vừa thấy Giản Hổ mới nói có hai câu đã muốn đi, vừa không nịnh bợ cũng không đòi cô ta phải hậu tạ gì, trong lòng cũng không biết là mùi vị ra sao, cô ta nghĩ mình dù gì cũng là một cô gái xinh xắn, còn lại một đại tiểu thư, gã ta vừa thân mật cứu mình như vậy, sao giờ lại quá lãnh đạm? Điều này làm cho cô ta không vui, nhưng lại cảm thấy người này không đòi hậu tạ, chắc là thật muốn cứu mình, nói không chừng là do mình xinh đẹp, lại cảm thấy đã sỗ sàng với cô ta nên mới cứ thế mà đi.
Vương Kiều Nhi đứng ở nơi đó một lát mà đã nghĩ ngợi đủ đường, chưởng quầy Bạch nói chuyện với cô ta cũng lười đáp lại.
“Ôi Hổ Tử à, vừa rồi con dọa bác sắp vỡ tim đấy Tay con không sao chứ? Muốn đi tìm thầy thuốc xem sao không đây? Đừng có chuyện gì nha, để lại mầm bệnh thì phiền lắm. Nếu không đủ tiền thì cứ nói, bác mang theo tiền đây”
Phùng thị lúc này từ trong đám người chui ra, quan tâm hỏi han Giản Hổ một hồi.
Chu Quế Hoa đứng ở một bên, ánh mắt có chút âm u mờ mịt mà nhìn Quý Tú Nhi đi về phía Vương Kiều Nhi, trên mặt lại không có biểu tình gì, chỉ vừa cúi đầu đã thay đổi ánh mắt thành lo lắng, đứng sau lưng Phùng thị.
Quý Tú Nhi đi đến trước mặt Vương Kiều Nhi, vươn tay, trên tay là một cái trâm vàng nạm thuý ngọc, cô ta tươi cười nói: “Chị gái này, trâm của chị rơi, vừa rồi thiếu chút nữa là bị trộm mất, em nhặt lại trước, giờ trả lại cho chị. Cây trâm này vừa nhìn đã biết là rất quý, rất xứng đôi với chị, không nên làm mất.”
Vương Kiều Nhi vừa thấy đúng là trâm của mình, không tự chủ được sờ lên đầu, sau đó mày nhăn lại, cô ta phát hiện tóc của mình bị rối, lại nghĩ mình còn đang đứng giữa đường, chung quanh nhiều người bắt gặp cô ta ngã từ trên lầu xuống, bị đàn ông đỡ được còn lăn cùng một chỗ, tóc tai lại bù xù, thật sự là quá mất mặt Tưởng tượng như vậy, sắc mặt cô ta đen như đáy nồi, giật lấy cây trâm, móng tay chạm vào lòng bàn tay Quý Tú Nhi sinh đau.
Quý Tú Nhi đau cắn răng một cái, trong lòng mắng một tiếng, nghĩ không phải con gái chủ bạc thôi sao, giật cái gì mà giật? Nhưng mặt ngoài vẫn là nhịn được, vừa rồi cô đã giật lấy cây trâm này trong tay chị dâu mình, cô rất muốn làm quen với Vương Kiều Nhi, tuy rằng Vương Kiều Nhi tính tình rất xấu, nhưng lại là con gái chủ bạc, vì muốn đáp lên cái thang này, cô đành nhịn
“Chị gái, tóc chị rối rồi, em giúp chị chải lại, em biết chải kiểu tóc rất xinh đẹp đó.”
Quý Tú Nhi nhìn tóc Vương Kiều Nhi, quan tâm mà nói.
Vương Kiều Nhi bị cô nói như vậy lại càng thấy tóc tai mình bù xù không dễ nhìn, vốn định nói nha hoàn của mình sẽ chải, nhưng lại nghĩ hôm nay mang Tiểu Thúy theo không biết chải đầu lắm, bình thường đều là Tiểu Hồng chải đầu cho cô ta. Hơn nữa vừa rồi là Tiểu Thúy làm hại cô ta rơi xuống, giờ còn đang tức điên lên đây, cũng không muốn cho Tiểu Thúy động tới đầu mình. Cô ta lúc này mới nhìn về phía Quý Tú Nhi, có chút ghét bỏ mà nhìn cô, như là ban ân mà gật đầu.
Quý Tú Nhi trong lòng vui vẻ, nghĩ rốt cục cũng tiến thêm được một bước
Chưởng quầy Bạch vội vàng mời Vương Kiều Nhi vào bên trong, cũng bảo Giản Hổ đi vào, nói ông đã cho người đi mời thầy thuốc, chờ một chút kiểm tra cho cả hai người. Ông nhất định phải để cho thầy thuốc xem bệnh cho bọn họ, tránh cho bệnh tật gì tiềm tàng không biểu hiện ra ngoài, về nhà mới hiện ra thì chết.
Vương Kiều Nhi đã sốt ruột mà đi vào, bị người nhiều nhìn chỉ trỏ như vậy, lại còn ngay cái lúc tóc tai bù xù, đứng thêm một lát cô ta đã thấy khó chịu.
Quý Tú Nhi cũng vội vàng theo vào.
Phùng thị vừa thấy con gái đi vào cũng muốn theo vào, liền khuyên nhủ Giản Hổ cùng vào, mụ nghĩ Giản Hổ mà còn không vào thì mụ mặc kệ
Giản Hổ ngược lại không từ chối, cũng vào quán rượu Bốn mùa.
Trịnh Nguyên đứng bên cửa sổ vẫn luôn nhìn, thấy bọn Vương Kiều Nhi đi vào quán mới thu lại tầm mắt, giật nhẹ khóe miệng nói: “Thật đúng là tai họa, ngã như thế mà còn có người đỡ được. Quý Hòa, ta xem cả cái nhà cùng người thanh niên cứu cô gái kia, cùng thôn với cậu?”
Quý Hòa thản nhiên mà nói: “Không phải người tốt gì.”
Trương Tiểu Dư nhìn Quý Hòa, nắm tay hắn, Quý Hòa ở trước mặt cậu chưa bao giờ che dấu sự không thích đối với Giản Hổ, bản thân cậu thì từ lúc nói với Quý Hòa về chuyện Giản Hổ thì không còn nghĩ gì nữa, dù sao có lẽ cậu không phải song nhi có hôn ước với Giản Hổ thật, Giản Hổ cũng chưa bao giờ muốn chấp nhận việc hôn nhân này, gã ta cũng là bị hôn ước từ bé trói buộc, tuy rằng việc gã ta từ hôn ảnh hưởng không tốt với mình, nhưng cũng không có sai lầm gì quá lớn, cậu không thèm để ý.
Quý Hòa lại cảm thấy Giản Hổ muốn từ hôn hoàn toàn có thể dùng biện pháp tốt hơn, gã ta lại lựa chọn phương thức thương tổn tới Trương Tiểu Dư nhất, vì từ hôn không ngại tổn hại thanh danh của em ấy, gã ta đã làm hỏng thanh danh của Trương Tiểu Dư, ầm ĩ khiến toàn thôn cùng biết, đừng tưởng rằng hắn không biết đó là do nhà họ Giản truyền ra.
Trương Tiểu Dư biết Quý Hòa thương cậu, sau cũng không nói gì nữa, chỉ là mỗi lần Quý Hòa biểu đạt ra chuyện này, trong lòng cậu đều sẽ có chút ấm áp.
Trịnh Nguyên thấy hai người đối diện lại cho nhau ánh mắt khiến y thấy hâm mộ này, bĩu môi, gõ bàn nói: “Ai, hai người chú ý một chút, tốt xấu cũng phải thương lấy ta đây một người chứ.”
Quý Hòa nhìn hắn nói: “Tôi biết anh là người.”
“Ta đương nhiên là người” (chơi chữ, Trịnh Nguyên nói ‘thị nhất cá nhân’, nghĩa là một mình, một người, là một con người
Trịnh Nguyên cũng không ngốc, từ lời nói của Quý Hòa nghe ra được ý tứ khác, hừ một tiếng.
Trương Tiểu Dư nhịn không được cười lên một tiếng.
Trịnh Nguyên kịp phản ứng, khí trừng Quý Hòa: “Được lắm Tên tiểu tử nhà cậu quá giảo hoạt Dạy hư Tiểu Dư rồi Tiểu Dư, cậu cùng cái tên vô lại này một chỗ thật là uất ức quá, chờ ngày nào đó cậu ta nhìn cậu không vừa mắt cứ nói cho ta, ta giúp cậu đạp chết tên tiểu tử này Để cậu ta cũng biến thành một người”
Trương Tiểu Dư lập tức nói: “A Hòa, không cần để ý đến y, lời của y có thâm ý khác.”
Quý Hòa cười nói: “Anh biết, anh không để ý tới y đâu.”
Trịnh Nguyên có chút ai oán mà nhìn Trương Tiểu Dư, mất mát mà nói: “Ai Thật sự là phu phu a”
Quý Hòa đắc ý nói: “Đương nhiên rồi, Tiểu Dư chính là phu lang của tôi, đương nhiên là hướng về tôi thôi. Còn có, về sau không cho phép nói bậy về tôi trước mặt Tiểu Dư.”
Trương Tiểu Dư nói với Quý Hòa: “Em sẽ không nghe, người khác dù có nói xấu anh, em cũng biết là anh tốt.”
Trịnh Nguyên vừa nghe nâng cằm thở dài thườn thượt, trong lòng càng hâm mộ đôi phu phu này, nghĩ bọn họ tuy rằng xuất thân hương dã, không đại phú đại quý như mình đây, nhưng sao mình lại thấy bọn họ còn hạnh phúc hơn mình biết bao nhiêu lần? Không biết về sau mình có thể có được một người toàn tâm toàn ý thương về mình như vậy hay không.
Trịnh Nguyên không có hỏi lại chuyện của Giản Hổ, tuy rằng nhanh nhẹn, nhưng thông minh, nhìn ra hai người này không thích nhắc tới Giản Hổ.
Tuy rằng xảy ra chuyện của Vương Kiều Nhi, nhưng rượu và thức ăn vẫn đã mang lên đây, ầm ĩ một hồi như vậy, mấy người cũng đã đói bụng, bắt đầu ngồi xuống ăn cơm.
Dưới lầu, Vương Kiều Nhi bị mời vào một phòng, Tiểu Thúy quỳ gối trước mặt cô ta cầu xin tha thứ, bị Vương Kiều Nhi hung hăng đá cho mấy đá, bắt cô sang một góc quỳ.
Quý Tú Nhi chải đầu Vương Kiều Nhi, cô ta chải đầu tốt vô cùng, trong chốc lát đã chải cho Vương Kiều Nhi một kiểu tóc rất xinh đẹp, Vương Kiều Nhi nhìn chính mình trong gương, rất là vừa lòng, nhìn Quý Tú Nhi cũng thuận mắt hơn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...