Mang Theo Linh Tuyền Xuyên Thành Nông Dân

Miêu: beta-ed

Lời Trương Lệ Nương nói chiếm được toàn bộ đồng tình của Trương gia ngoại trừ Trương Tiểu Dư, sôi nổi nói muốn đi tìm Quý Hòa tính sổ, thậm chí còn bắt đầu lời ra tiếng vào bàn xem đòi bao nhiêu bạc.

Trương Tiểu Dư không thể nhịn được nữa, nói: “Tôi đã nói là Quý Hòa cứu tôi, sao các người có thể đi vơ vét tài sản của anh ta được? Các người không được đi vơ vét tài sản của anh ta”

“Thằng nhãi mày câm miệng cho tao Hôn nhân đang tốt đẹp lại bị mày làm cho không còn, mày còn mặt mũi mở mồm ra nói chuyện, mày có tin không, không cần đến ngày mai, người nhà Trương gia đi ra ngoài sẽ bị người ta chỉ trỏ, bị người ta nói xấu sau lưng” Vu Hòe Hoa mắng Trương Tiểu Dư, thật sự là càng nhìn càng muốn đánh.

Tưởng Hồng Liên lửa cháy đổ thêm dầu mà nói: “Mày lấy không được chồng tốt là chuyện của mày, nhưng liên lụy tới em út thì không được.” (bygoogle = window.bygoogle || []).push({}); Tưởng Hồng Liên nghĩ Quý Hòa kia gần đây không hiểu sao rất may mắn, ngày nào cũng bắt được thú hoang, cho dù không trả bạc, mỗi ngày đưa tới thú hoang cũng được, bán không hết còn được ăn, bụng cô đang thiếu thịt mỡ đây.

Vu Hòe Hoa bị kích thích, mụ vẫn ngóng trông Trương Lệ Nương gả cho nhà tốt, tương lai mình có thể hưởng phúc, phá hỏng việc hôn nhân của Trương Lệ Nương quả thực chính là chặt đứt đường làm giàu của mụ, mụ nhào lên vừa đánh vừa mắng Trương Tiểu Dư: “Thanh danh Lệ Nương vẫn luôn tốt, người đến cầu thân sắp phá hỏng cửa, gả vào huyện thành cũng có khả năng, giờ thì mày gây sự làm hỏng thanh danh nói không chừng không ai dám tới Lần trước là Quý Hòa hại nó, lần này lại là mày bắt tay với Quý Hòa, hai đứa chúng mày thật đúng là một đôi Sao chúng mày không bị rắn cắn chết hết đi Tao đánh chết mày luôn cho rảnh nợ”

Trương Văn Lang vội vàng ngăn đón, khuyên nhủ: “Mẹ, thôi, thôi Đánh vài cái coi như xong, Tiểu Dư, mày về phòng đi”

Trương Tiểu Dư nhìn bọn họ một cái, xoay người đi ra ngoài. (bygoogle = window.bygoogle || []).push({}); Vu Hòe Hoa mắng Trương Văn Lang nói: “Mày cứ ngăn mẹ là sao? Thằng nhãi chết bầm này thiếu đánh mà lại”

Trương Văn Lang cười làm lành nói: “Mẹ ơi, con ngăn mẹ cũng không phải vì tốt cho nó, con chỉ sợ mẹ mệt thôi Mẹ mau ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, mẹ tức con lại đau lòng Lại nói đánh nó hỏng người thì lại chậm trễ việc nhà, đến lúc đó người ta lại nói mình ngoan độc, lại bôi nhọ thanh danh? Còn có, đánh nó hỏng người thì không gả được cho người ta. Con nghe nói Vương chủ bạc (chủ bạc là một chức vị trong trấn thích song nhi nhu nhược đấy, không biết Tiểu Dư có phúc khí này hay không.”


“Vương chủ bạc? Đây chính là quan lại đó” Tưởng Hồng Liên vừa nghe lập tức trợn to mắt, nghĩ thầm rằng Trương Tiểu Dư là song nhi mà sao may mắn thế? Mới vừa đi một đứa Giản Hổ, lại tới một Vương chủ bạc địa vị rất cao

“Anh cả, anh nói thật sao? Nếu mà gả được cho nhà người ta, vậy nhà mình chẳng phải là thông gia với nhà quan sao?” Trương Vũ Lang cũng hưng phấn, gã sớm đã ghét làm một thằng nhà quê chân đất, muốn phát tài, có thông gia làm quan thì có chỗ dựa lớn nha

Trương Đại Ngưu cùng Vu Hòe Hoa cũng truy vấn, đây là chuyện lớn, bọn họ cho dù có chờ mong ở Trương Lệ Nương cũng chỉ nghĩ gả cô vào nhà hơi giàu trên trấn là đủ, không dám nghĩ gả cho nhà quan. Không nghĩ tới lại đến lượt Trương Tiểu Dư

Sắc mặt Trương Lệ Nương không dễ nhìn, rồi lại nghĩ Vương chủ bạc kia chắc hẳn là một lão già, lại càng sẽ không lấy một song nhi làm vợ cả, Trương Tiểu Dư nhiều lắm chỉ làm một tiểu thị (thị trong thị đồng, hầu hạ, đến lúc đó còn phải nghe nhà mình nói, mình cũng có thể ở giữa kiếm lời. Chờ nghe Trương Văn Lang nói tuổi tác cùng tình huống trong nhà Vương chủ bạc, cơn tức của cô đã hết hẳn.

Người nhà họ Trương cũng mặc kệ Vương chủ bạc tốt hay không, chỉ cần lão làm quan là được.

Vu Hòe Hoa còn trách Trương Văn Lang không nói sớm, sớm biết thế đã từ hôn nhà họ Giản, Giản Hổ có tiền đồ mấy cũng chẳng phải quan

Trương Văn Lang nói: “Việc này còn chưa chắc chắn, trước đừng nói đi ra ngoài, chờ con lo liệu thoả đáng, đến lúc đó khiến người trong thôn ghen đỏ mắt Xem ai còn dám chê cười chúng ta, việc hôn nhân của em út khẳng định cũng càng tốt.”

Trương Vũ Lang nói: “Đúng vậy, đến lúc đó nhìn nhà Quý Tuấn có còn dám ghét bỏ nhà chúng ta nữa không, bọn họ không cần Lệ Nương, chúng ta tìm một tú tài chân chính là được Quý Tuấn tên này ngay cả tú tài cũng không thi đỗ thì có cái gì mà tự đắc? Đến lúc đó xấu hổ chết cả nhà bọn họ”


“Anh hai” Trương Lệ Nương nghe thấy hai chữ ghét bỏ thì không vui, trừng mắt nhìn anh mình một cái.

Trương Vũ Lang vội vàng cười lấy lòng.

Người một nhà vui vẻ nhưng vẫn không định buông tha cho Quý Hòa, cùng đi về phía nhà Quý Hòa đòi nợ.

Quý Hòa từ ngoài ruộng không về nhà mà lên núi lấy đồ, sau đó mới trở về nhà, bôn ba một hồi cũng hơi đói bụng, hâm nóng đồ ăn từ giữa trưa, mới vừa ăn xong, chợt nghe bên ngoài có người hô to gọi nhỏ, ra cửa thì thấy là người Trương gia, đã lờ mờ đoán ra bọn họ là tới làm gì, hắn cũng không sợ. Chuyện đâu có đó, huống chi là tới một đám cực phẩm, hắn cũng không phải Quý Hòa ngày trước, không sợ không đối phó được.

Trương gia há mồm liền đòi hai mươi lượng bạc, nói Trương Tiểu Dư cứu hắn, lại bị làm hại bị từ hôn, còn ảnh hưởng tới việc hôn nhân của Trương Lệ Nương, muốn chừng đó bạc đã là lời cho hắn.

Quý Hòa nghe thấy Trương Tiểu Dư vì chuyện này mà bị Giản Hổ từ hôn, trong lòng cảm thấy xin lỗi Trương Tiểu Dư, cho dù hắn biết Giản Hổ không muốn thừa nhận hôn ước, cũng đang tìm cách từ mối hôn nhân này, hắn vẫn cảm thấy rất áy náy. Dù sao hắn đã thành lí do cho Giản Hổ, hơn nữa đúng lời Trương gia nói, thanh danh Trương Tiểu Dư có khả năng chịu ảnh hưởng, song nhi vốn đã không dễ gả đi, giờ thanh danh lại bị ảnh hưởng, khẳng định càng không dễ gả.

Nếu đơn giản là Trương Tiểu Dư, đừng nói hai mươi, hai trăm hai nghìn thậm chí hai vạn lượng hắn cũng sẽ nghĩ biện pháp kiếm tiền đền cho cậu, nhưng đền cho người Trương gia sao, Quý Hòa không muốn, hắn biết tiền này mà đưa cho người Trương gia thì Trương Tiểu Dư cũng không được chia xu nào.


Nếu mà không đền, liệu Trương Tiểu Dư ở nhà có bị làm sao không? Quý Hòa cũng biết tình cảnh xấu hổ của Trương Tiểu Dư tại Trương gia, sống không hề tốt đẹp.

“Quý Hòa, mày đang nghĩ cái gì? Đừng tưởng rằng không lên tiếng thì có thể không trả tiền Chuyện này mày không xong với Trương gia chúng tao đâu Một ngày mày không trả tiền, một ngày bọn tao không tha cho mày” Trương Vũ Lang đe doạ Quý Hòa, bởi vì từng bị Quý Hòa đánh, gã cực kì hận Quý Hòa.

“Quý Hòa, tôi biết cậu là một người có lương tâm.”

Thái độ Trương Văn Lang tương đối ôn hòa, thở dài nói: “Tiểu Dư nhà tôi vì cậu mới rơi vào kết cục này, Trương gia cũng vì cậu mà về sau bị người ta chỉ trỏ, cậu không thể cứ mở mắt ra mà nhìn không thế được? Đòi cậu hai mươi lượng cũng không nhiều, cậu không có tiền cho chúng tôi cũng được, trừ vào lúa cậu trồng được, còn có thú hoang cậu săn được đưa cho bọn tôi tất, tôi lại để đám Võ Lang dẫn cậu đi làm ít công nhật (tính tiền công theo ngày, nhất định có thể trả đủ số tiền này. Đến lúc đó cậu cũng có thể an lòng, có phải hay không?”

“Trương Văn Lang Mày đừng có ở đó mà giả làm người tốt” Điền Tiến Đa từ bên cạnh xông ra, cậu ta từ trên núi xuống tìm Quý Hòa, vừa lúc gặp được việc này, liền nghe kỹ một hồi.

Điền Tiến Đa chỉ vào Trương Văn Lang nói: “Tao còn không biết tâm tư của mày đấy, đòi số tiền này căn bản không phải vì Trương Tiểu Dư, chỉ muốn cho nhà mày xài thôi Trương Tiểu Dư không được chia lấy một đồng cắc Còn nói cái gì mà cho cậu ta làm của hồi môn, lừa quỷ đấy à”

Trương Văn Lang nhíu mày nói: “Điền Tiến Đa, mày rảnh quá nhỉ? Chuyện song nhi nhà tao lập gia đình không tới phiên mày quản”

“Tao lại cứ muốn quản đấy” Điền Tiến Đa chống nạnh cười nói, “Mày đã nói là Trương Tiểu Dư bởi vì Quý Hòa mà bị từ hôn, thanh danh lại bị hao tổn, về sau không dễ gả đi, vậy để cậu ta đến sống với Quý Hòa là được Cậu ta cứu Quý Hòa, Quý Hòa vừa lúc báo ân đó Khẳng định không cần cậu ta đưa của hồi môn, chỉ cần một người qua đây là được Các người thấy thế nào? Thế thì người trong thôn cũng không nói được lời ra tiếng vào gì, còn nói đây là ông trời tác hợp, nói Trương Tiểu Dư người tốt có trái ngọt, nói người Trương gia toàn người tốt”

Điền Tiến Đa đưa ra ý nào đúng là tốt thật, có thể chặn miệng Trương gia. Nhưng lấy hiểu biết của cậu ta đối với Trương gia, cậu ta cũng biết chuyện này Trương gia sẽ không đồng ý, Trương gia làm sao lại đồng ý để cho Trương Tiểu Dư tự dưng rời khỏi nhà bọn họ được? Không có nhà Giản Hổ, bọn họ cũng sẽ nghĩ biện pháp moi được chỗ hời nhất từ trên người Trương Tiểu Dư.

Quả nhiên, Trương gia không đồng ý, bọn họ đang muốn bán Trương Tiểu Dư cho Vương chủ bạc cơ mà


Vừa có thể moi được bạc từ chỗ Quý Hòa, lại có thể buộc Trương Tiểu Dư vào Vương chủ bạc, đây mới là điều Trương gia muốn

Vu Hòe Hoa dạng chân mắng: “Nằm mơ Quý Hòa là thằng quỷ ốm đói, là một thằng sao chổi Trương gia nhà tao còn lâu mới kết thân với nó Còn muốn không trả bạc á, nằm mơ đi Đừng nói lời vô dụng, chúng tao muốn đòi bạc Quý Hòa, mày có đưa hay là không? Mày mà không đưa, ngày nào tao cũng tới đây chửi”

Quý Hòa thừa nhận vừa rồi nghe được đề nghị của Điền Tiến Đa thì có giật mình, thấy chuyện này bất ngờ quá, cho tới giờ hắn cũng chưa nghĩ tới việc lấy một song nhi, hoặc là nói hắn còn chưa nghĩ tới vấn đề lấy vợ ở cái thời đại này, đột nhiên nhắc tới chuyện lấy một song nhi làm hắn hơi ngơ ngác, nhưng rồi nghĩ đến đôi mắt trong veo kia của Trương Tiểu Dư, còn có vành tai hồng hồng kia, hình như cũng không quá phản cảm. Hắn có chút kinh ngạc, nghĩ thì ra mĩnh cũng có thể tiếp thu một song nhi làm bạn lữ hay sao? Nhưng kinh ngạc vừa tới, đã bị lời nói của Vu Hòe Hoa đánh tan.

Điền Tiến Đa nói: “Muốn tiền không có, muốn người thì có một Tôi cũng đưa ra hướng giải quyết tốt nhất rồi, các người không tiếp thu, đây rốt cuộc là có sợ thanh danh bị phá hỏng hay không? Muốn tôi nói thẳng thì các người đâu có sợ Nếu không sợ thì làm cóc gì có chuyện gì, đền tiền cái gì? Không đền Ngược lại Trương Tiểu Dư cứu Quý Hòa, khéo lại được chỗ tốt, vừa lúc Hòa Tử bắt được thỏ gà linh ***, có thể mời cậu ta ăn, bồi bổ cho cậu ta. Nhìn cậu ta gầy vậy, người trong thôn cũng đều biết nhà các người không cho cậu ta được bữa no.”

Quý Hòa nghe Điền Tiến Đa lớn tiếng nói một hồi, trong lòng cười, nghĩ Điền Tiến Đa nhìn tùy tiện mà lại không ngốc chút nào.

Người Trương gia thật sự là bị Điền Tiến Đa làm cho tức chết, ồn ào nói muốn đền bạc, Quý Hòa không đưa thì tạm tha, dù sao bọn họ đã quyết phải có bằng được số tiền kia.

Điền Tiến Đa nói với theo bọn họ: “Trưởng thôn, bác cũng nghe rồi đó, bác thấy bọn họ không biết xấu hổ ra sao? Cháu đã đưa ra ý kiến rồi, bọn họ không cần, lại thích mất mặt xấu hổ, bác nói làm sao đây?”

Người Trương gia hoảng sợ, ào ào quay đầu lại, vừa thấy chẳng những có trưởng thôn Lâm Vĩnh Tân đứng sau lưng bọn họ bày vẻ mặt âm trầm, cũng không ít người trong thôn xem náo nhiệt, đều đang trưng vẻ mặt cười nhạo nhìn bọn họ.

Điền Tiến Đa cười nhìn thoáng qua Quý Hòa, Quý Hòa chắp tay tỏ vẻ cảm ơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui