Miêu: beta-ed
Trịnh phu nhân khóc sắp ngất, Trịnh Quốc công ở một bên liên tiếp mà khuyên nhủ, nói không trách bà, ai lại nghĩ một người phụ nữ bình thường thành thật trung hậu lại làm ra chuyện to gan tày trời đó đâu? Hơn nữa về sau bọn họ có lấy máu nghiệm thân, chứng thật đúng là con trai của bọn họ.
Nói đến chuyện lấy máu nghiệm thân, từ trước chính là phương pháp nhận thân mà Mộ quốc tin dùng, nhưng sau lại có người chứng minh phương pháp này căn bản không chuẩn, là chuyện mấy năm trước. Nếu như không có chuyện này, khả năng Trịnh gia bây giờ sẽ không nhanh như vậy đã tiếp nhận hơn phân nửa tin tức Trịnh Nguyên truyền đến.
Người đàn bà vợ Vĩnh Trung này bình thường biểu hiện cũng rất tốt, chỉ cần là người tiếp xúc với mụ đều nói mụ thành thật trầm ổn, hơn nữa tâm địa thiện lương, còn đã từng Trịnh phu nhân lúc có bầu, bởi vậy được Trịnh phu nhân trọng dụng, còn cho mụ làm bà vú cho song nhi mình sinh ra. Mụ cũng rất tận tâm tận lực. Ai có thể nghĩ một người đàn bà như vậy lại làm ra chuyện đánh tráo con cơ chứ? Còn dám làm ra chuyện giết người diệt khẩu
“Chỉ là không biết A Du nó có biết chuyện này hay không.” (bygoogle = window.bygoogle || []).push({}); Trịnh Quốc công nhíu mày, kỳ thật trong lòng ông đã hoài nghi Trịnh Du có biết, vợ Vĩnh Trung làm ra loại chuyện này, chẳng lẽ chỉ vì muốn làm cho cháu mình sống thật tốt hay sao? Cho nhà mẹ đẻ sống tốt có rất nhiều cách, cũng không nhất định phải mạo hiểm lớn như vậy dùng biện pháp này, rồi lại mặc kệ người nhà mẹ đẻ, chỉ đánh tráo lấy đứa trẻ. Ông hoài nghi mụ chỉ vì muốn kiếm chỗ tốt cho mình, như vậy hiện tại Trịnh Du đã lớn, khẳng định sớm đã được Vĩnh Trung Gia kể lại thực tình.
Trịnh Trạch nói: “Chỉ sợ là đã biết, cha, mẹ, hai người không biết là từ sau khi nó mười ba tuổi đột nhiên có chút thay đổi sao? Giống như càng thêm nhiệt tình với chúng ta, đối với cả nhà bà vú kia cũng càng tốt.”
Trịnh phu nhân hồi tưởng một chút nói: “Hình như là như vậy, nhớ năm đó nó bị một hồi bệnh năng, hết bệnh rồi liền càng dính lấy mẹ. Vốn nó được chúng ta chiều đến nghịch ngợm ương bướng, sau đó liền thay đổi nhiều, lúc ấy mẹ còn thực vui mừng, cảm thấy sau khi bị bệnh nó đã trưởng thành hiểu chuyện, hiện tại ngẫm lại có thể đó chính là lúc nó biết thân thế của mình.”
Trịnh phu nhân nghĩ vốn Trịnh Du là trước sau như một, sau lại biến thành trong ngoài không đồng nhất. Sau khi vui mừng qua đi bà liền phát hiện điểm này, còn khó chấp nhận một thời gian, nghĩ sao mình lại sinh ra một song nhi mưu kế đã đoan lòng dạ độc ác như vậy, kỳ thật Trịnh Du căn bản không phải chính bà sinh ra, từ gốc đến ngọn của nó đều giống người nhà nó, biết thân thế của mình rồi, liền học được cách ngụy trang bản thân. (bygoogle = window.bygoogle || []).push({}); Nếu Trịnh Du cũng biết chuyện này, như vậy sai người đi giết Trương Tiểu Dư hẳn cũng liên quan tới nó, nếu không chỉ bằng cả nhà Vĩnh Trung dù có tiền cũng không có bản lĩnh khiến một người mới vào lao hai ngày đã chết. Trịnh Du thì lại có bản lĩnh này, cho dù nó không có, nhà mà nó muốn gả vào kia cũng sẽ giúp.
“Nếu nó thật sự tham dự vào chuyện này, vậy chúng ta thật đúng là nuôi phải một con ong tay áo.”
Trịnh phu nhân khổ sở mà nói, tuy rằng tình cảm với Trịnh Du đã vì đủ loại việc làm của y mà phai nhạt, nhưng cũng đã coi là con ruột mà nuôi bao năm nay, sao có thể không có tình cảm gì? Đánh tráo là người lớn làm, không liên quan gì tới Trịnh Du, không trách y được. Cho dù có biết mà vẫn tiếp tục giấu cũng có thể quy kết là do sợ hãi. Mà nếu quả thực y có tham dự vào chuyện hãm hại Trương Tiểu Dư, liền không cách nào tha thứ
Trịnh Trạch lãnh đạm mà nói: “Nó vốn là một con ong tay áo, làm loại chuyện này cũng là bình thường. Cha, mẹ, hai người không cần thương tâm, trước kia nó đã làm chuyện khiến chúng ta khó xử, hiện tại vừa lúc thừa dịp này chấm dứt đi.”
Trịnh Quốc công rốt cuộc vẫn là đàn ông, rất nhanh đã điều chỉnh tâm tình, an ủi vợ mình nói: “Không cần khổ sở, bà ngẫm lại đi, nếu tất cả đều là thật sự, con ruột của chúng ta sẽ tìm được trở về. Nguyên Nhi không phải đã nói với chúng ta rồi sao? Đó là một đứa trẻ cực kì đáng yêu, vừa kiên cường vừa thiện lương, giống y như bà vậy, cũng giống như chúng ta từng tưởng tượng. Đây là một chuyện tốt, và cần phải bảo trọng thân thể, chúng ta còn phải đi xem nó nữa, bồi thường lại cho nó.”
“Tôi đang đau lòng thay cho nó Mấy năm nay nó chịu nhiều khổ, con tôi thật đáng thương, còn hai lần ba lượt suýt bị hại chết”
Nước mắt Trịnh phu nhân lại rơi xuống, hiện tại cho dù còn chưa nghe được vợ Vĩnh Trung thừa nhận đã đánh tráo con bà, chưa nhìn thấy Trương Tiểu Dư, nhưng trong lòng đã tin tưởng đó là con của mình. Vừa nghĩ tới nó phải chịu tội, bà liền khó chịu cực kỳ, vốn còn một chút cảm tình với Trịnh Du giờ càng thêm phai nhạt.
Trịnh Quốc công cùng Trịnh Trạch cũng trầm mặc, bọn họ đã từng yêu thương Trịnh Du bao nhiêu, thì giờ lại đau lòng cho đứa con đứa em lưu lạc bên ngoài bấy nhiêu.
Tuy rằng đã hầu như xác nhận toàn bộ câu chuyện, nhưng vẫn muốn đích thân từ miệng vợ Vĩnh Trung nghe xác nhận, lại còn muốn điều lại muốn điều tra những kẻ đó hại Trương Tiểu Dư có phải do bọn họ phái đi hay không, cho nên khống chế cả nhà Vĩnh Trung là tất nhiên.
Hai vợ chồng Vĩnh Trung còn làm người hầu trong phủ, mà con gái duy nhất của họ đã được cho ra ngoài lập gia đình, bởi vì có quan hệ tốt với phủ An Quốc công, vợ chồng son hiện tại sống rất tốt.
Trịnh Trạch sai người nghiêm hình tra tấn hai vợ chồng Vĩnh Trung, cho gọi con rể họ tới xem, đối với tên này, Trịnh Trạch chỉ thấy mặt một lần là đã biết kẻ gió chiều nào che chiều ấy, hơn nữa cũng chẳng yêu thương vợ mình thắm thiết gì cho cam. Chỉ là nhìn trúng hai vợ chồng Vĩnh Trung là người đắc lực trong phỉ Trịnh Quốc công, muốn đi theo hưởng ké những ngày lành Nếu không sao còn có đàn bà bên ngoài còn có con riêng? Cho gã biết nhà vợ thất thế còn sẽ liên lụy tới gã, gã hận không thể lập tức thoát thân ấy chứ
Trịnh Trạch cũng không xác định cái kẻ gọi là Trình Thiên này có biết chuyện hay không, dù sao chuyện này quá lớn, nhưng cứ để chúng chó cắn chó, biết đâu lại moi ra càng nhiều chuyện?
Sự thật đúng là có điều ngạc nhiên, Trình Thiên vừa thấy bố mẹ vợ bị đánh thành cái dạng kia, chính tai nghe được Quốc công thế tử nói sẽ không bỏ qua cho bọn họ, lập tức bắt đầu tìm cách thoát tội, nói mình căn bản không biết bọn Vĩnh Trung sai người đi mua kẻ giết người. Nghe được Trịnh Trạch hỏi bọn họ có giúp Trịnh Du làm chuyện gì không tốt hay không, gã cho rằng Trịnh Trạch muốn điều tra lần Trịnh Du làm cái chuyện mất mặt kia, lập tức kể sạch trơn.
Trịnh Du chướng mắt người mà cả nhà Trịnh Quốc công chọn cho cậu ta thành thân, cho rằng họ muốn gả mình vào nhà không tương xứng, cho nên tự đi tìm nhà chồng, lại cố tình chọn phải Tĩnh vương phủ mà Trịnh gia không ưa. Năm đó Trịnh phu nhân mang theo bọn nhỏ đi gặp chồng mình, có người giả truyền thánh chỉ muốn hại bọn họ, kẻ đứng đằng sau tuy rằng bị nhận định là một vị Vương gia muốn mưu loạn lúc đó, nhưng Trịnh Quốc công lại cho rằng là Tĩnh vương phủ, đáng tiếc chút ít manh mối đã bị chặt đứt. Những năm gần đây hai bên có nhiều bất hòa, kết quả Trịnh Du lại cùng đứa con thứ ba của Tĩnh vương lén lút quen biết lại còn đính ước, phải gả tới Tĩnh vương phủ, quả thực chính là tát thẳng tay vào mặt toàn bộ Trịnh Quốc công phủ.
Trình Thiên nói ra chuyện này, nói hai người Vĩnh Trung ở bên trong giúp đỡ giật dây chạy việc vặt.
Trịnh Trạch nghĩ chẳng cần đến gã nói, hắn ta cũng có thể đoán được, hiện tại chỉ là xác định mà thôi. Kỳ thật Trình Thiên ngoại trừ tác dụng này, còn một tác dụng lớn nhất, chính là nhằm vào đứa con gái của vợ chồng Vĩnh Trung.
Vợ Trình Thiên hiện tại đã là bình dân, không còn là hạ nhân của Trịnh Quốc công phủ, muốn xử lý cô ta mặc dù có biện pháp, nhưng để bọn họ tự giải quyết nhau chẳng phải sẽ càng bớt việc hay sao? Nghĩ đến đứa em mình phải lưu lạc bên ngoài chịu khổ, Trịnh Trạch đối với vợ chồng Vĩnh Trung vẫn luôn che chở con gái hận thấu xương, nghĩ dựa vào cái gì mà bản thân mình lớn lên nhung lụa, em trai lại phải chịu khổ, mà con gái bọn nô tài ác độc này lại bởi vì cái thứ cha mẹ vô lương tâm được trọng dụng mà sống như con gái nhà giàu có, còn có cuộc sống hạnh phúc?
Trịnh Trạch tuy rằng bề ngoài là quý công tử phiên phiên, nhưng bên trong lại lạnh lùng vô tình, thứ duy nhất có thể làm cho trái tim hắn ta trở nên mềm mại chỉ có người thân cùng bạn bè mà hắn ta tán thành.
Còn nhớ năm đó Trịnh phu nhân lại một lần nữa có bầu, Trịnh Trạch đã có một đứa em trai lúc đó ngóng trông mình sẽ có một người em gái, nghĩ mình về sau sẽ rất thương em. Dau mẹ lại sinh cho hắn ta một người em trai, nhưng lại là song nhi, lúc ấy hắn ta nhìn thấy đứa bé mới sinh kia, cảm thấy còn đáng yêu hơn cả em gái, rất yêu quý em. Nhưng mà đứa em đáng yêu kia lại bị người ta đánh tráo
Trịnh Trạch không thể nào tha thứ cho những kẻ đã làm ra chuyện này.
Vợ Trình Thiên nghe chồng mình bán đứng cha mẹ, cũng nghe được Trình Thiên ở bên ngoài có vợ con riêng, nghe gã nói không có tình cảm gì với mình, muốn dẫn vợ con riêng rời hỏi kinh thành không bao giờ quay lại, tức điên cả người.
Ở một góc khác, hai vợi chồng Vĩnh Trung không chịu nổi nghiêm hình tra tấn, hơn nữa không muốn liên lụy tới con gái, rốt cục nhận hết thảy chuyện xấu mà chúng làm ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...