Miêu: beta-ed
Căn phòng kia ở chân núi Tây, cạnh bờ sông, chung quanh là đất trống, đều mọc đầy cỏ dại rồi thì cây cối.
Quý Hòa cảm thấy chỗ này rất tốt, cách thôn xa, cách núi cách sông lại gần, an tĩnh không khí tốt, trước khi hiểu rõ tường tận về thế giới này thì cứ ở nơi này dưỡng thân thể kiếm tiền cũng được lắm.
Chỉ một gian nhà, thì ra bên cạnh còn có một cái lều, hiện tại đã rách mướp lung lay sắp đổ. Mà căn nhà này còn không có cửa không cửa sổ ngay cả nóc nhà cũng hở vài lỗ to, trong phòng mọc đầy cỏ dại, chỉ có mấy tảng đá đặt ở góc tường, nhìn có vẻ là chỗ đặt ván giường ngày trước.
Nếu như không có linh tuyền, Quý Hòa nhìn nơi ở vậy còn thật muốn thở dài, nhưng hiện tại hắn cảm thấy rất tốt, ít nhất tạm thời còn có một chỗ đặt chân. (bygoogle = window.bygoogle || []).push({}); Quý Đại Phát nhíu mày nhìn gian nhà này, nói rằng: “Quý Hòa, cháu trước cứ qua nhà bác ở, chờ dọn dẹp nơi này rồi, ít nhất thì cũng phải thêm cái cửa, cửa sổ lại vây cái hàng rào vá lại cái mái nhà hẵng vào ở chứ.”
“Không cần, hiện tại đã là mùa xuân, không có cửa cửa sổ thì sẽ không lạnh. Bác cả nếu có thể thì giúp cháu tháo tấm gỗ bịt cửa sổ này ra, lại cho cháu mượn một tấm ván gỗ chắn cửa là được rồi.”
Quý Hòa không muốn tới nhà bác cả thiêm phiền toái, ăn nhờ ở đậu cũng không thoải mái.
Quý Đại Phát thấy Quý Hòa kiên trì, chỉ có thể nói: “Cháu ở trong này nghỉ ngơi, bác về nhà lấy mấy thứ, trước lo cái cửa với cửa sổ, ngày mai lại đến giúp cháu sửa nóc nhà.” (bygoogle = window.bygoogle || []).push({}); “Cám ơn bác cả.”
“Cảm ơn cái gì, bác là bác cả của cháu, bà nội cháu cũng dặn dò bác phải chăm lo cho cháu, mấy năm nay bởi vì quan hệ giữa hai nhà không tốt nên không giúp gì, làm cháu phải chịu nhiều oan khuất rồi.” Quý Đại Phát nhắc tới một nhà Quý Đại Tài sắc mặt lại không tốt, không muốn nói gì thêm trước mặt Quý Hòa, nói một tiếng liền rời đi.
Quý Hòa nghĩ cả nhà Quý Đại Tài thật sự là tìm đường chết, rõ ràng làm chuyện sai còn sống chết không biết nhận sai, cuối cùng còn gây đến độ anh em ruột không còn qua lại, còn nói nguyên chủ là sao chổi, hắn xem bọn họ tự bản thân đã không tử tế gì, cuộc sống an lành bọn họ còn chê bai, còn muốn oán người khác, ông trời có ngủ mơ mới có thể cho bọn họ sống tốt, hắn chờ xem bọn hắn cách xa cái đồ sao chổi là hắn ra thì sống tốt ra sao.
Quý Hòa nhổ một ít cỏ dại trên mặt đất, nhìn trong phòng cũng không có gì khác để thu dọn, chờ nóc nhà sửa lại mới tính, giờ có quét tước cũng bằng phí công. Hắn liền uống chút linh tuyền, giấu đồ trưởng thôn cho, đi ra ngoài lấy củi. Không có dây thừng chỉ có thể dùng cỏ miễn cưỡng tết thành dây bó củi ôm về, qua lại mấy lần, cảm thấy đủ thì phát hiện Quý Đại Phát cũng tới.
Quý Đại Phát kéo một chiếc xe ba bánh*, bên trên có để tấm ván gỗ, còn có đệm chăn gối đầu, thêm vào là một cái giỏ và một cái bình.
(平板车 giống phần sau của xe thồ bò/ngựa kéo, có hai cái càng xe, ở đây người kéo
Quý Đại Phát nói: “Bác gái kêu bác mang tới mấy thứ này.”
Quý Hòa nhìn thấy mà cảm động trong lòng, nghĩ một nhà Quý Đại Phát còn tốt hơn gấp vạn lần một nhà Quý Đại Tài, bọn họ chẳng những đồng ý mình tay trắng ở riêng, đi muộn một chút bọn họ còn thấy ghét, căn bản không nghĩ hắn còn đang sinh bệnh, không nhà để về thì có bao nhiêu đáng thương. Mà cả nhà bác cả tuy rằng có cừu oán với nhà Quý Đại Tài, lại còn nguyện ý trợ giúp con trai Quý Đại Tài, cho dù là bà nội của Quý Hòa đã dặn dò qua nhưng cũng đủ nói lêng tấm lòng nhà bọn họ tốt đẹp.
Quý Hòa nghĩ về sau mình mà sống tốt nhất định phải báo đáp cả nhà bác cả, người tốt có hảo báo
Quý Đại Phát giúp đỡ lấy tấm ván gỗ bịt kín cửa sổ lại, nói chờ ông làm xong cửa sổ với cửa thì sẽ lắp lên cho, đặt ván giường lên, trải chiếu cỏ lên sau đó đặt đệm chăn gối đầu. Giúp hắn dùng đá đắp thành cái bếp giản dị, lấy cái nồi sắt ông mang đến đặt lên trên, như vậy Quý Hòa có thể làm được bữa cơm đơn giản.
(chiếu cỏ tranh
Chờ làm xong mấy thứ này, trời cũng đã tối đen, Quý Hòa kêu Quý Đại Phát về nhà, hắn bây giờ còn chưa có cơm nước gì để tiếp đãi ông cả.
“Thế bác đi trước, cháu đóng kỹ cửa lại, cái này cho cháu phòng thân.” Quý Đại Phát đưa cho Quý Hòa một cái búa, “Nhưng cháu cũng không cần sợ, núi Tây này không có thú hoang gì to lớn. Chỉ là để phòng thì tối trời vẫn bớt ra ngoài vẫn hơn, ra ngoài thì mang theo cái búa vào. Còn có cái bình kia trong có thuốc, cháu sắc thuốc cho nhanh mà uống, lần này cẩn thận một chút có lẽ về sau sẽ không lại đổ bệnh nữa.”
Quý Đại Phát mua thuốc cho Quý Hoà từ chỗ thầy thuốc Hoa, Quý Hòa vừa nghe đã muốn trả cho ông mang về, hắn có linh tuyền mà, thuốc này mua hắn cũng sẽ không uống, phí tiền. Nhưng lại nghĩ mình giả bộ bệnh mới gây sự rời khỏi căn nhà kia, nếu không uống miếng thuốc nào đã khỏi lại không khỏi khiến người ta hoài nghi, vẫn là nhận lấy đi. Hắn ghi nhớ nhà bác cả tốt, về sau báo đáp lại là được.
“Bác cả, cám ơn bác, về sau cháu nhất định sẽ báo đáp. Về sau bác không cần tiêu tiền cho cháu nữa, người nhà bác cũng cần dùng tiền.” Quý Hòa nghĩ tới anh họ nhà bác cả, nghĩ thầm rằng chờ tìm một cơ hội sẽ qua thăm. “Bác cả bác mau trở về đi thôi, trời cũng tối rồi, đừng làm cho bác gái đợi sốt ruột.”
Chờ Quý Đại Phát đi rồi, Quý Hòa liền cài chốt cửa bắt đầu kiểm kê tài sản của mình.
Trưởng thôn cho một cái bình không lớn, hơn phân nửa là túi hạt ngô, ba mươi đồng tiền. Bác cả đưa tới đệm chăn gối đầu, một túi vụn ngô, hai cái bình một cái nồi sắt nhỏ, còn có hai cái bát một đôi đũa, bên trong giỏ là một ngọn đèn dầu nhỏ cùng đá đánh lửa, đúng, thêm một cái búa. Mặt khác còn mua thuốc cho, ngay cả cơm tối cũng mang đến, hai cái bánh màn thầu to cùng hai củ cà rốt muối.
Tính ra, Quý Hòa cảm thấy so với tình cảnh trống trơn chỉ có cá nướng ăn trong tưởng tượng lúc trước đã tốt hơn nhiều.
Trời đã sắp tối đen, Quý Hòa bận rộn nửa ngày bụng cũng đã đói, mặc dù cách sông có mấy chục mét cũng phải mang theo búa, giắt tiền lên người, đóng cửa lại vội vã đi bờ sông. Tuy rằng màn đêm đã buông xuống, hắn vẫn cẩn thận quan sát một phen, phát hiện không có người mới bắt một con cá xử lí ngay tại chỗ rồi mới trở về.
Ăn xong cá nướng cùng bánh màn thầu, Quý Hòa vỗ cái bụng no, thỏa mãn lòng vòng quanh phòng một lát, sau đó ngã xuống giường, nhìn từ cái lỗ trên nóc nhà thấy ánh trăng mỏng manh, dần dần thấy buồn ngủ, dập tắt ngọn đèn dầu nhỏ, nặng nề rơi vào giấc ngủ, một đêm không mộng mị.
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng Quý Hòa đã tỉnh, ra khỏi phòng tới bờ sông rửa mặt, bây giờ còn không dám dùng linh tuyền rửa mặt, định qua mấy ngày nữa lại dùng. Cho dù những người khác phát hiện cũng không có việc gì, chỉ nói là rời khỏi Quý gia thoải mái liền thay đổi, còn đổ thêm tội cho một nhà Quý Đại Tài, thật là tốt.
Vệ sinh cá nhân xong, Quý Hòa bắt đầu chạy lên chạy xuống, hiện tại thân thể này quá kém, cho dù linh tuyền có thể thay đổi nhưng bản thân hắn cũng phải cố gắng rèn luyện. Ra cả người mồ hôi, cảm thấy mệt liền uống linh tuyền, bao nhiêu khó chịu liền biến mất hết, toàn thân từ trong ra ngoài đều thoải mái.
Hâm nóng cái bánh màn thầu còn dư ăn kèm với củ cà rốt muối, Quý Đại Phát cũng tới, còn mang thêm hai người giúp, nói là hàng xóm của ông, là người Điền gia, lớn tuổi gọi Điền Đại Cường, trẻ tuổi là con ông gọi Điền Tiến Đa. Quý Hòa vội vàng nói cảm ơn với hai người.
Điền Đại Cường nói: “Thằng nhóc này sống cũng không dễ, dưỡng thân thể cho tốt. Nếu đã chặt đứt rồi thì về sau đừng qua lại với cái nhà kia nữa, bác cả cậu giúp cậu nhiều như vậy thì đừng làm ông ấy khó xử.”
Quý Hòa vừa nghe là biết ngay người này không thích một nhà Quý Đại Tài, qua lại thân thiết với Quý Đại Phát. Mà Điền Tiến Đa nói chuyện thì còn thẳng hơn, vỗ bờ vai của hắn sang sảng nói: “Bình thường nhìn ông ủ rũ y như cây cải thìa thiếu nước, còn tưởng chỉ biết mệt chết vì cái nhà kia cũng không lên tiếng, không nghĩ tới lần này lại làm ra được một chuyện người ta thấy sảng khoái. Chặt đứt lần này hay lắm, hợp ý tôi, về sau có việc tìm tôi nhé. Nhưng ông mà còn để cho cái nhà kia chiếm lợi thì đừng trách tôi một tay đẩy ông vào lòng sông.”
Quý Hòa cười nói: “Vậy thì ông không có cơ hội rồi.”
Quý Hòa vốn chính là một người sáng sủa, cười lên cho dù là trên một khuôn mặt vàng vọt thì vẫn khiến người ta thấy cả người sinh động hẳn lên, hơn nữa ánh mắt kia, sáng ngời khiến người ta thích.
Điền Tiến Đa giật mình, lớn tiếng nói: “A Thật là chạy khỏi hố lửa, cười lên cũng khác hẳn mà Như vậy mới giống một người có sức sống chứ Được”
Quý Đại Phát trong lòng cũng cảm khái, nghĩ mẹ ơi, mẹ xem đi, Quý Hòa còn chưa bị cái nhà kia biến dạng thành vô tâm vô phế, chỉ cần thân thể của nó tốt lên, về sau nó sẽ càng sống càng tốt, mẹ cứ yên tâm đi.
Bốn người cùng làm việc, vốn không muốn để cho Quý Hòa làm việc, nhưng hắn kiên trì muốn làm, để cho hắn làm mấy chuyện nhẹ nhàng. Ba người kia đều là người có khả năng, hai cha con Điền Đại Cường sửa nóc nhà, Quý Đại Phát làm cửa sổ, hết một ngày chẳng những sửa lại gian nhà kia, ngay cả cái lều bên cạnh cũng đắp lại, bên trong đắp cái bếp, đất trống chung quanh cũng dùng rào tre vây lại.
“Hòa Tử, hàng rào tre này dù làm từ trúc đặc nhưng ông cũng nên tìm mấy loại hoa có gai mà trồng thêm vào, như vậy thì là người hay dã thú cũng ngăn lại được.” Điền Tiến Đa nói với Quý Hòa, cậu ta làm người thoái mái, lúc mới tới còn gọi Quý Hòa, giờ đã sửa miệng, hiển nhiên thân cận hơn trước rất nhiều.
Quý Hòa gật đầu nói: “Được, tôi nhớ rồi. Bác cả, chú Điền, Tiến Đa, cám ơn mọi người, chờ lúc cháu có tiền nhất định sẽ mời mọi người ăn cơm.” Bọn họ giúp chính mình nhiều như vậy, giờ mình ngay cả bữa cơm đơn giản nhất cũng không mời lại được, Quý Hòa chỉ có thể ghi tạc trong lòng.
Quý Đại Phát nói: “Mời bác hay không cũng không sao, nhớ phải cám ơn chú Điền là được.”
Điền Đại Cường khoát tay nói: “Nói gì chứ, chỉ ra chút sức thôi mà.”
Điền Tiến Đa nói: “Quý Hòa thân thể ông không tốt, về sau có việc nặng gì không làm được thì cứ kêu tôi, giờ tôi nhìn ông rất thuận mắt, giúp ông tôi cũng thích.”
Quý Hòa cười gật đầu, tiễn ba người rời đi, đứng trước cửa trong rào tre nhìn mọi thứ trong sân, nghĩ rằng sau này sẽ là nhà của mình, tuy rằng không biết sẽ ở chỗ này bao lâu, nhưng cuối cùng cũng có một mái nhà để đặt chân, không cần chịu bực từ cái nhà toàn cực phẩm kia nữa, cho dù ở một mình cô quạnh cũng còn tốt hơn trăm lần phải sống ở cái nơi ồn ào lời qua tiếng lại kia.
Quý Hòa cảm thấy nơi này vẫn hơi hẻo lánh, chỉ có mình mình ở nơi này, nếu đi ra ngoài trộm vào nhà cũng không ai biết. Hiện tại đồ đạc trong nhà sơ sài, về sau có nhiều hơn sẽ thật phiền toái, hắn cân nhắc chờ về sau thì nuôi chó, một con không đủ, nuôi hai con, có linh tuyền thì mấy con chó kia sẽ lớn lên cao to uy mãnh, ai dám đến trộm đồ chưa cần bị cắn đã bị hù chết. Nói không chừng còn có thể theo hắn vào núi săn thú, còn biết làm bạn với mình, thật sự là nhiều tác dụng mà.
Nghĩ đến cuộc sống tương lai tốt đẹp, Quý Hòa cười tươi, nhìn căn nhà đơn sơ trước mắt cũng thấy ấm áp, hưng trí bừng bừng bắt đầu dọn dẹp trong ngoài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...