Miêu: beta-ed
Đối với việc lần này Quý Tuấn thi đỗ tú tài với thứ hạng cao hơn Quý Thanh, Quý Hòa cũng kinh ngạc y như Lâm Vĩnh Tân, nhưng hắn cũng suy đoán như Trương Ngọc Nga. Đời trước hắn cũng biết có người ngày thường thì biểu hiện tầm tầm, nhưng khi đi thi thì bộc phát trạng thái tốt nhất, cũng có người ăn may, ném xúc xắc cũng ra đáp án đúng.
Có lẽ Quý Tuấn chính là như vậy đó, Quý Hòa nghĩ, không nói đến chuyện hắn ta thi tốt hơn anh họ Quý Thanh nhà mình. Nguyên chuyện Quý Tuấn có cừu oán với mình, nếu lúc trước hắn ta không đẩy thì Quý Hòa nguyên bản đâu có chết, nghĩ mà thấy khó chịu? Mặc kệ hắn ta có cố ý hay không, Quý Hòa vẫn không có cách nào thích cái người tên Quý Tuấn. Vốn đã thầm mong cả đời hắn ta không thi đỗ, kết quả ai biết Quý Tuấn chẳng những đỗ, thành thích lại còn không tồi, còn được con gái huyện lệnh ưu ái. Hiện tại thật sự là sự nghiệp lẫn ái tình đều có trái ngọt, làm sao khiến hắn thấy thoải mái cho được?
“Anh Thanh, số anh không tốt bằng Quý Tuấn rồi, chẳng những thứ tự bị người ta vượt qua, ngay cả con gái huyện lệnh vốn thích anh cũng chuyển qua thích Quý Tuấn. Anh nghĩ gì vậy hả? Có khó chịu không? Nói cho em nghe đi, em sẽ khuyên giải an ủi, cam đoan anh sẽ thấy trong lòng thư thái.”
Nhìn Quý Thanh vẫn ung dung như trước, Quý Hòa cười nói. (bygoogle = window.bygoogle || []).push({}); Quý Thanh thấy Quý Hòa trêu chọc mình, cũng không giận, anh biết Quý Hòa đang quan tâm mình.
“Trong lòng anh chỉ thấy em thiếu đánh” Quý Thanh vươn tay gõ đầu Quý Hòa, cười nói: “Quý Tuấn thành tích cao anh rất vui, hắn ta có thể lấy được con gái huyện lệnh anh càng vui. Anh thấy không vui phải là em mới đúng?”
Quý Thanh cũng không thích cô con gái huyện lệnh, anh còn đang nghĩ cách trốn khỏi cô ta, Quý Tuấn liền ra tay, trong lòng anh thấy vừa lúc, bớt tốn công suy nghĩ. Hiện tại Quý Tuấn thi tốt hơn anh, cũng tiện cho Quý Tuấn thuận lợi kết thành việc hôn nhân này. Có gì mà anh không vui? Anh chỉ quan tâm kì thi hương tiếp theo, vì thân nhân của mình, anh nhất định phải thông qua kì thi hương lần này, nhất định phải đậu cử nhân.
Quý Hòa thấy Quý Thanh đúng là không hề bị ảnh hưởng, cũng yên tâm. (bygoogle = window.bygoogle || []).push({}); “Em đúng là mất vui, hắn ta sống tốt thì em vui cái nỗi gì?” Quý Hòa thoải mái thừa nhận, “Anh Thanh, anh cũng đừng mừng thay người ta, về sau anh nhất định sẽ lấy được một người vợ hoặc phu lang như ý, nhưng cũng hi vọng là ngày ấy đừng xa quá, đừng để đến lúc con em biết đi rồi mà anh còn chưa thấy động tĩnh gì, đến lúc đó anh không vội, bác cả với bác gái lại vội. Đến lúc đó anh sẽ còn phiền não hơn cả bị con gái huyện lệnh quấn lấy. Ha ha ha, nghĩ tới cảnh đấy chắc phải thú vị lắm”
Quý Hòa nghĩ đến tình cảnh nếu Quý Thanh bị giục cưới, không khỏi cảm thấy hơi buồn cười.
Quý Thanh sáng mắt nhìn Quý Hòa, mỉm cười mà nói: “Đến lúc đó anh sẽ ôm con em về nuôi, dù sao thì em có Tiểu Dư, sinh thêm vài đứa là được. Anh em mình tình cảm tốt như vậy, em nhất định sẽ đồng ý, đúng không? Cứ thế nhé”
Quý Thanh cười nhạt, đối với chuyện thành thân anh thuận theo tự nhiên, coi trọng nhất vẫn là làm sao để gia đình mình càng sống càng tốt, làm sao mới có năng lực bảo vệ người thân.
Quý Hòa vừa nghe lập tức nói: “Khó mà được nhá Con em là của nhà em Anh mau tìm người tự đi mà sinh Yên tâm, thật sự không được thì em giúp anh tìm, con mắt em anh cứ yên tâm, khẳng định tìm một người thật tốt”
Quý Thanh cười lắc lắc đầu, trong lòng vẫn đang suy nghĩ kỳ thật Quý Hòa có mắt nhìn tốt, nếu nó giúp anh tìm vợ hoặc là phu lang cũng được, nếu như có thể sống cuộc sống hạnh phúc ấm áp như của nó với Tiểu Dư là tốt nhất.
Quý Đại Phát cùng Trương thị nghe được tiếng cười truyền ra từ trong phòng, hai người nhìn nhau một cái, trên mặt cũng lộ vẻ tươi cười, nghĩ cuộc sống hiện tại thật tốt, cuộc sống sau này nhất định sẽ càng đẹp hơn.
“Bên ngoài có tiếng gì? Sao mà hỗn loạn thế?” Trương thị nghe bên ngoài như có người đang chạy, còn đang hò hét gì đó, nói với Quý Đại Phát: “Ông nghe xem là đang hét cái gì?”
Quý Đại Phát nghiêng tai nghe xong, biến sắc, nói: “Hình như tôi nghe thấy có ai đang hô giết người”
Trương thị vừa nghe hoảng sợ, sao lại không sợ cho được, trước đó vài ngày thôn trang của Quý Hòa mới xảy ra chuyện lớn như vậy, nếu không phải phúc lớn mạng lớn, không chừng đã chết bao nhiêu người, hiện tại vừa nghe đến hai chữ giết người bà đã thấy mềm chân. Đúng lúc này cửa bị gõ vang, Trương thị bị dọa run run, Quý Đại Phát đỡ bà mới đứng vững.
Chợt nghe bên ngoài có người hô to: “Bác cả Quý Bác gái Quý Mở cửa dùm, cháu là Trụ Tử”
Quý Đại Phát vội vàng đi mở cửa, hỏi: “Trụ Tử, bên ngoài làm sao thế? Sao bác nghe như có ai đang hô giết người không giết người? Việc này có thể hô loạn sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Trụ Tử nói: “Là nhà Trương Đại Ngưu đã xảy ra chuyện Vợ Trương Văn Lang giết chết Trương Văn Lang rồi”
“A Sao lại như thế? Trụ Tử cháu kể lại bác xem nào, mau vào nói.” Trương thị vừa nghe là nhà Trương Đại Ngưu có chuyện, không phải trộm cướp gì tới, trái tim đập nhanh cuối cùng cũng hòa hoãn lại. Bà luôn không ưa gì nhà Trương Đại Ngưu, cái nhà đó tự giết lẫn nhau tuy rằng nghe thảm thương đáng sợ, nhưng bà cũng chẳng lo lắng sốt ruột thay cho người ta, ngược lại cảm thấy cái nhà đó sớm hay muộn cũng xảy ra chuyện, hiện tại không thấy ngoài ý muốn cho lắm.
Quý Hòa Quý Thanh cũng đi ra, bọn họ ở trong phòng cũng nghe được.
Trong lòng Quý Hòa cũng không thấy quá kỳ quái, nhà họ Trương kia rất loạn, trời không diệt thì bọn họ tự tìm đường chết. Trước đó vài ngày mới chết hai người, hiện tại liền chết thêm một, Tưởng Hồng Liên giết người khẳng định cũng không chạy thoát kết quả phải mất đầu, đây cũng là một mạng người,.Trương Đại Ngưu vốn đang ốm đau bệnh tật, lần này không biết còn sống qua được hay không.
Trụ Tử nói: “Cháu chỉ biết là Tưởng Hồng Liên giết Trương Văn Lang, trưởng thôn bảo cháu đưa tin cho nhà bác, mọi người mau qua giúp đỡ đi.”
Quý Đại Phát gật đầu, việc này tự nhiên phải đi, không quản là báo quan hay đi xem Tưởng Hồng Liên cùng trông coi hiện trường giết người ở Trương gia, đều cần người trông nom. Bình thường ông quan hệ tốt với Lâm Vĩnh Tân, lúc này tự nhiên phải đi giúp đỡ. Aiz, thôn Thanh Sơn xảy ra án mạng, thật chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.
Quý Hòa cùng Quý Thanh cũng đi, Trương thị cũng không ngăn đón, chỉ bảo họ cách người Trương gia xa chút, trước kia bà đã cảm thấy người Trương gia đầu óc có bệnh, hiện tại càng cảm thấy cả nhà này toàn là kẻ điên.
Lâm Vĩnh Tân thật sự sắp bị chọc giận điên rồi. Thôn Thanh Sơn bọn họ trước kia cũng có vài chuyện không hay, nói thí dụ như chuyện Đào Hồng, nói ví dụ chuyện Trương Vũ Lang Trương Xung Lang chạy đến Thủy trang trộm đồ bị cướp giết chết, nhưng đều không gây ầm ĩ. Gần đây, thôn bọn họ việc vui có liên tục, ra hai vị tú tài, còn có một anh con rể Huyện lệnh, thật vất vả mới có tí tiếng thơm, giờ lại xảy ra án mạng, còn là án giết chồng, thật sự là tức chết ông
Trong sân nhà Trương gia, Vu Hòe Hoa tóc tai bù xù, trên mặt còn có vài vết cào, trên cổ toạc một lỗ, đang hung hăng trừng Tưởng Hồng Liên bị trói đứng một bên.
Tưởng Hồng Liên cũng chật vật, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt lại sáng dọa người, nhìn Vu Hòe Hoa cười lạnh, mắt thấy Vu Hòe Hoa muốn nhào qua, lập tức thét chói tai bảo người khác che chở cô ta, nói trong bụng mình còn có con, không thể để Vu Hòe Hoa đánh cô ta được.
Lâm Vĩnh Tân lập tức kêu người đem giữ chặt lấy Vu Hòe Hoa, ông vừa thấy Vu Hòe Hoa đã biết, nếu để mụ nhào vào Tưởng Hồng Liên, khẳng định chỉ có bóp chết cô ta, nên ông mới sai người giữ lại. Ông không muốn chỗ này chết thêm một người nữa, cho dù đó có là kẻ giết người.
Vu Hòe Hoa té trên mặt đất, ngồi dưới đất vừa khóc vừa mắng: “Cái thứ không biết xấu hổ Dám giết chồng mình, mày đáng bị thiên đao vạn quả Còn muốn sinh con? Tao nhổ vào Mày tưởng là trong bụng mày có cục thịt thối đấy thì mày không phải chết phỏng? Tao nói cho mày biết, mày với cục thịt kia đều phải chết Nha môn không chém đầu mày thì tao sẽ giết mày Tao phải báo thù cho con tao Văn Lang của mẹ ơi, con chết thê thảm quá, ông trời sao không mở mắt dùng sét đánh chết con tiện phụ này đi”
Trương Ngọc Nga nhíu mày, nói: “Đứa trẻ trong bụng Tưởng Hồng Liên dầu gì cũng là dòng giống cuối cùng nhà bà, sao lại chửi ác thế.”
Vu Hòe Hoa lớn tiếng nói: “Cái thứ nghiệt chủng kia mới không phải dòng giống Trương gia Đó là nó đi mèo mả gà đồng mà có Con tôi biết thế chịu không nổi, mới bị con giặc cái này giết chết May mà tôi đây chạy nhanh, nếu không cũng bị nó giết, đến lúc đó nó giết luôn lão già nhà tôi nữa, cái nhà này sẽ về tay nó”
Trương Ngọc Nga há to mồm, trợn tròn ánh mắt nhìn về phía Tưởng Hồng Liên, bà không nghĩ tới Tưởng Hồng Liên này lại là loại đàn bà đó, nhưng ngẫm lại trước cô ta bị sảy thai, còn bị nói là khó mang thai, cô ta đã luôn làm ầm lên, làm ra loại chuyện này cũng có thể giải thích. Bà không khỏi lắc lắc đầu, nghĩ thật sự là làm bậy mà.
Tưởng Hồng Liên cũng không sợ mất mặt, dù sao đã đến nước này, cô ta càng không phải nhường nhịn gì cả, mắng: “Bà già chết tiệt Bà còn dám trách tôi? Nếu không phải tại bà, Trương gia làm sao lại tới nước này? Nếu không phải bà toàn xúi người trong nhà đi chiếm lời phu phu Quý Hòa, sao lại gặp con trâu điên kia? Nếu bà không kéo tôi ra, tôi làm sao sẽ bị sảy thai, còn bị nói là khó mang thai? Trương Văn Lang làm sao sẽ bị bắt đi? Nếu không bị bắt đi, làm sao anh ta bị tổn hại sức khỏe, khiến tôi hết đường có con, phải sống không con không cái Tất cả đều do bà, nếu không phải bà tham lam ngoan độc, cái nhà sao lại đến nước này Tất cả đều do bà báo hại”
Tưởng Hồng Liên oán độc mà nhìn Vu Hòe Hoa, hồi tưởng lại ngày trước, nhà họ tuy không thể nói là khá giả nhất thôn này, nhưng cũng không kém. Cô ta với Trương Văn Lang không thể nói là ân ân ái ái, nhưng cũng mặn nồng, hiện tại biến thành cái dạng này, chính cô ta cũng chưa từng nghĩ đến. Nếu nhất định phải tìm một người đổ tội, Tưởng Hồng Liên nghĩ tới bà mẹ chồng Vu Hòe Hoa đầu tiên.
Tuy người trong sân không nhiều lắm, nhưng ngoài sân cũng đã kéo đến nhiều người, vừa nghe Tưởng Hồng Liên nói, tất cả đều ồ lên, cảm thấy Tưởng Hồng Liên nói rất có đạo lý, sôi nổi cảm thấy Vu Hòe Hoa là tự làm tự chịu. Đương nhiên cũng có người nói Tưởng Hồng Liên không đúng, dù ra sao cũng không thể làm ra chuyện chim chuột rồi còn giết chồng mình như thế được, bây giờ còn không biết hối cải, thật sự là bất trị. Còn có người suy nghĩ Trương Văn Lang bị bắt đi một chuyến mà thành bất lực, mà Tưởng Hồng Liên rõ ràng bị nói thành không dễ có thai giờ lại có thai, cứ thế lại thành ra một thảm án, thật là ý trời.
Tưởng Hồng Liên nghe được có người nói như vậy, trong lòng một trận chua sót, đúng vậy, cô ta cho là mình không dễ mang thai, cho nên rất yên tâm lớn mật đi tìm đàn ông khác, kết quả không nghĩ tới lại mang bầu. Nếu sớm biết mình còn có thể có thai, sao cô ta lại tự biến mình thành thê thảm như bây giờ? Thậm chí nếu sớm biết mình có thể mang thai, cô có thể chuẩn bị trước để bình an sinh ra đứa bé này
Hết thảy đều là ý trời, ông trời không buông tha cho cô ta, cũng không buông tha cho mỗi người Trương gia.
Vu Hòe Hoa bị Tưởng Hồng Liên mắng mà nhảy dựng lên khỏi mặt đất, vừa muốn đi về phía cô ta, nhưng thấy Tưởng Hồng Liên được người ta chắn sau lưng, lập tức chửi ầm lên: “Chúng mày tránh ra Chúng mày che chở con đĩ này như thế có phải đã ăn nằm hết với nó rồi phải không? Cẩn thân tao kiện hết cả lũ chúng mày một lượt Chúng mày còn muốn mặt mũi thì tránh ra cho tao, tao xóa sạch nghiệt chủng trong bụng nói Chúng mày có còn là đàn ông không hả? Nếu vợ chúng mày giết chúng mày lại còn chửa con hoang, chúng mày có còn che chở nó nữa không? Trừ phi trong bụng nó là con chúng mày Chúng mày tránh ra Đứa nào không tránh ra thì chính là cha đứa con hoang kia”
Vu Hòe Hoa cắn loạn làm vài người đàn ông che trước người Tưởng Hồng Liên giận điên lên, hận không thể vả cho mụ vài cái.
Lâm Vĩnh Tân nói: “Kìa, trói bà ta lại”
Trương Ngọc Nga lập tức cùng vài người phụ nữa bên cạnh, nhào lên túm lấy Vu Hòe Hoa, sau đó trói lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...