Mang Theo Linh Tuyền Xuyên Thành Nông Dân

Miêu: beta-ed

Đêm khuya, Quý Hòa đột nhiên tỉnh, hắn nghe được tiếng chó sủa, chó trong nhà đều rất nghe lời, nên sủa sẽ sủa, không nên sủa sẽ không ầm ĩ. Đây là do Quý Hòa cho bọn nó uống linh tuyền, không chỉ khiến chúng nó lớn lên khỏe mạnh, còn khiến chúng nó thông minh nghe lời hơn chó thường, không phải Quý Hòa khoe khoang, chó này có cho vàng hắn cũng không đổi, đây chính là bảo bối trông nhà, còn hữu dụng hơn cả thuê người làm hộ vệ.

Hiện tại mấy con chó đêm hôm khuya khoắt sủa ầm lên, hơn nữa không chỉ một con, còn sủa rất dữ, chẳng lẽ là đã xảy ra chuyện?

Quý Hòa ngồi dậy mặc quần áo, nghe được bên ngoài Cua Tôm cũng sủa lên, Quý Hòa xuống kháng.

“A Hòa, làm sao vậy? Sao chó lại sủa ầm lên thế?” Trương Tiểu Dư cũng tỉnh, ngồi dậy vừa muốn mặc y phục, đã bị Quý Hòa ngăn cản. (bygoogle = window.bygoogle || []).push({}); Quý Hòa thắp đèn, ém chăn cho cậu, nói: “Em cứ nằm đi, yên tâm, không có chuyện gì. Anh đứng ở cửa nhìn xem, sẽ không ra ngoài.”

Trương Tiểu Dư nói: “Em cũng đi xem với anh, nhất định là đã xảy ra chuyện, nếu không nhà chó nhà mình sẽ không sủa dữ thế. Chồn vào nhà bọn nó cũng chỉ đuổi theo cắn, có bao giờ sủa ác vậy đâu”

Trương Tiểu Dư nghĩ không phải là có trộm chứ.

Quý Hòa đang muốn cùng Trương Tiểu Dư nói chuyện, chợt nghe tiếng Trương Mễ truyền tới, vừa gõ cửa vừa kêu lên: “Cậu ơi, mau mở cửa Cậu ơi mở cửa Có chuyện rồi” (bygoogle = window.bygoogle || []).push({}); Quý Hòa lập tức chạy tới mở cửa, nếu Tôm Cua cho Trương Mễ gõ cửa thì chắc là yên tâm được.

Trương Mễ chạy vào, Quý Hòa vừa thắp đèn vừa hỏi Trương Mễ đã xảy ra chuyện gì.

Trương Mễ thở dốc nói: “Cậu ơi, bên ngoài có cướp May là bị chó nhà ta phát hiện, cắn bọn chúng, nhưng trên người chúng có dao, chó nhà ta bị chém, nhưng chó nhiều, cắn bọn chúng gục rồi Cha với anh tôi đang thu thập bọn chúng, tôi tới báo tin cho cậu”


Quý Hòa chau mày, vốn chỉ nghĩ là bọn trộm vặt, không nghĩ tới lại là cướp cầm đao May mà hắn nuôi nhiều chó, không thì phiền to Dù hắn có can đảm liều mạng một phen với bọn cướp, nhưng đâu phải chỉ có mình hắn, trong cái nhà này hắn không muốn thấy ai bị thương cả, nhất là phu lang của hắn, hiện tại Tiểu Dư còn đang có thai.

Nhưng Quý Hòa vẫn chưa hoàn toàn yên tâm, nghĩ những tên cướp đó không biết đã bị chó nhà mình hạ hết chưa, nếu chưa hết, biết đâu lại có cá lọt lưới, cầm đao trong tay nghe đã thấy ghê, người nơi này vẫn đang trong nguy hiểm. Quý Hòa vừa muốn ra ngoài, lại lo lắng Trương Tiểu Dư.

Trương Tiểu Dư đã mặc xong quần áo, đi ra nói: “Em đi với anh, đi thôi, em không sao Thể trạng của em anh còn không biết sao? Không yếu như vậy Nhanh đi xem sao, cũng không biết bên mẹ nuôi thế nào, còn có anh Thanh cùng A Lam nữa. Bọn họ đừng có chuyện gì là được”

Quý Hòa ôm Trương Tiểu Dư một cái, hắn không muốn để Trương Tiểu Dư một mình ở lại, quyết định mang cậu theo.

Ngay lúc Quý Hòa cùng Trương Tiểu Dư muốn đi ra ngoài, Cua với Tôm bên ngoài liền sủa ầm lên, Trương Mễ đang đứng ở cửa, lúc này chạy vào trong phòng, kêu lên: “Cậu ơi Không tốt, có người xấu chạy tới chỗ này Có ba người Sao lại lắm kẻ xấu tới vậy cơ chứ Vậy phải làm sao đây”

Quý Hòa lạnh mặt, hừ một tiếng nói: “Thật đúng là chia nhau hành động Chỉ sợ tìm không thấy bọn họ thôi, nếu đã tự dâng tới cửa thì bắt cùng lúc Trương Mễ, vào trong phòng canh chừng Tiểu Dư, anh đi ra ngoài thu thập bọn họ, em không cần lo lắng, có Tôm với Cua rồi, anh sẽ khiến lũ cướp kia có đi mà không có về”

Trương Tiểu Dư trắng bệch cả mặt, nhưng ánh mắt kiên nghị, cầm tay Quý Hòa, nói: “Anh cầm đao trong nhà đi Không cần mềm lòng, cứ thẳng tay Chỗ em anh cứ yên tâm, em cũng cầm dao”

“Em muốn cầm thì cầm, nhưng cứ yên tâm, bọn họ vào không được”

Quý Hòa cười nói với Trương Tiểu Dư, mới có ba tên cướp, tuy chỉ có mình hắn, nhưng không sợ, có thêm cả con Tôm con Cua trợ chiến, hắn nghĩ thế là quá đủ. Vì bảo vệ mọi người, hắn tuyệt sẽ không nương tay, đối đầu kẻ gan dạ thắng, hắn nhất định sẽ bắt gọn lũ người này

Trương Mễ nhìn cậu chủ cùng phu lang của cậu chủ, trong lòng thật sự là vạn phần sùng kính, nghĩ cậu chủ nhà mình so với Đại tướng quân trong hí kịch còn uy phong hơn Phu lang của cậu chủ còn mạnh hơn những song nhi phụ nữ yếu đuối khi gặp nguy hiểm chỉ biết khóc chờ người cứu nhiều Quả nhiên là cậu chủ nhà mình, tuyệt vời thế đấy Gã nắm chặt con dao trong tay mình hơn, nghĩ mình nhất định không thể sợ hai


Quý Hòa lấy hai thanh đao đến, hai thanh đao này là năm trước hắn hắn nhờ người tạo ra, rất nhẹ, nhưng sắc bén, không dùng để săn thú, mà chuyên đặt trong phòng, phòng cướp phòng trộm, không nghĩ đến nhanh như vậy đã phải dùng, quả nhiên phòng ngừa chu đáo vĩnh viễn sẽ không sai.

Trương Tiểu Dư cầm một cây đao, nhìn Quý Hòa đi ra cửa rồi đóng chặt cửa lại, cắn môi đứng cạnh cửa nhìn ra bên ngoài, trong lòng nghĩ nếu mình có thể cùng hắn đi đối mặt nguy hiểm thì tốt rồi, nhưng không được, trong bụng cậu còn có bé con mà, đây chính là đứa con mà Quý Hòa cùng cậu đều yêu thương trông ngóng, nếu cậu đi ra ngoài, Quý Hòa khẳng định sẽ trách cậu. Tuy rằng biết thế, nhưng Trương Tiểu Dư cũng nghĩ, chỉ cần Quý Hòa gặp nguy hiểm, cậu nhất định sẽ đi ra ngoài.

Hôm nay trăng không tròn lắm nhưng cũng rất sáng, đứng ở bên ngoài dù không có đèn cũng thấy rõ ràng.

Ba tên đang cùng con Tôm con Cua giằng co, một tên cầm trong tay cây đao sáng loáng, trên đao còn có vết máu Cũng không biết là máu chó hay máu người, điều này làm cho Quý Hòa càng thêm lo lắng, càng muốn bắt gọn đám người này lại

“Phi Thật sự là xúi quẩy Sao ở đây còn tận hai con chó? Đầu năm nay người sống còn không có cơm mà ăn, sao nhà này lại nuôi lắm chó thế, đúng là nên giết” Một tên cao lớn cường tráng buồn bực nói, trên mặt che khăn vải, đôi mắt hung tợn mà trừng con Tôm con Cua, nghe được tiếng cửa phòng mở, ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy đi ra một người, nhìn ra là một người trẻ tuổi, cầm trong tay một thanh đao dài nhỏ, ánh mắt không khỏi càng thêm hung ác.

“Mày câm miệng” Tên ở giữa mắng.

“Lão Đại, anh khiến hai con chó này thôi gầm gừ thì em sẽ câm miệng”

Con Tôm miệng gừ gừ đầy uy hiếp, hơn nữa nghe gã nói thế càng hung tợn.

Ba tên này vốn đã hơi mềm chân, càng lâu càng muốn rút lui, đừng nhìn bọn chúng ngoài miệng chửi hăng lắm, nhưng lại sợ hai con chó này. Hai con chó này lớn lên trông cũng quá hung mãnh đi, nhìn đi, bốn con mắt sưới ánh trăng tỏa ánh sáng xanh, trông cứ như sói


Quý Hòa nghe mà khóe miệng lộ ra nụ cười trào phúng, nghĩ bọn họ còn biết sợ sao, biết sợ thì tốt

“Đồng lõa của chúng mày đã bị bắt, tao khuyên chúng mày cũng nên ném vũ khí đầu hàng, biết đâu tao còn nói được vài lời hay cho quan phủ. Nếu không, đừng trách đao trong tay tao không có mắt” Quý Hòa nói.

Ba tên vừa nghe mà giật mình, bọn chúng không nghĩ tới đồng đảng đã bị bắt. Bọn chúng tách nhau ra vào nhà này, cảm thấy như vậy dễ hành động, lại không nghĩ rằng bọn họ bên này mới vừa tìm được người, bên kia dã bị bắt Lần này ra đường gặp xui Nhưng không sao, chỉ cần giết được người thì chúng có thể cứu đồng bọn ra. Vì cứu những tên bị bắt kia, hiện tại chúng càng muốn liều mạng một phen, hơn nữa nhất định phải giết sạch người trong thôn trang này, bởi vì diện mạo của đồng đảng nhất định đã bị người ta thấy được.

Quý Hòa nhìn thấy trong mắt bọn chúng có sát khí, khẽ nhíu mày, cũng không muốn cùng bọn chúng dong dài, muốn trực tiếp thu thập bọn chúng, còn về nghi vấn, cứ bắt được rồi nói Chết hết cũng không sao, bên kia chẳng phải vẫn còn đồng bọn đấy thôi? Chỉ cần một người sống là được Loại người muốn giết người khác, để chúng sống về sau cũng đi hại người

Quý Hòa mặc dù là người hiện đại, nhưng không hề sợ chuyện giết người, nhất là giết mấy kẻ xấu, đời trước hắn đã chịu thiệt với bọn người này nên mới chết oan chết uổng, đời này hắn tuyệt không sẽ nương tay

“Cắn tay”

Quý Hòa đột ngột ra chiêu, một đao liền giải quyết một tên, cũng nhanh như hắn là hai con Tôm với Cua. Quý Hòa vừa hô một tiếng, hai đứa đã nhanh như chớp cắn tay cầm đao của hai tên khác, cắn một ngụm mà suýt kéo đứt tay người ta, hai tên này kêu thảm, đao trong tay rớt xuống đất.

Một khi không có đao, hai tên này sẽ chẳng còn tính uy hiếp, nếu gặp chó bình thường có lẽ còn có thể đào thoát, nhưng thực đáng tiếc, bọn chúng gặp phải chó Quý Hòa nuôi, chỉ cần Quý Hòa không cho bọn nó nhả miệng thì bọn nó sẽ vẫn cứ cắn chặt Quả thực liền coi hai tên đó như búp bê rơm Quý Hòa quăng cho mà nghịch, giống như bọn chúng càng kêu thảm thiết thì bọn nó cắn càng chặt.

“A Cậu chủ thắng Cậu chủ thật lợi hại” Trương Mễ ở trong phòng nhảy dựng lên, thật không nghĩ tới Quý Hòa nhanh như vậy đã giải quyết xong, gã còn tưởng phải ác chiến một hồi cơ

Trương Tiểu Dư trên mặt mang cười, nghĩ A Hòa quả nhiên lợi hại, cậu vuốt bụng, trong lòng nghĩ con à, xem đi, đó là cha con đó, lợi hại biết bao, tuy rằng không biết vì sao ba lại lợi hại đến vậy, nhưng mà con à, cha là cha con, là người thân nhất của chúng ta biết không.

Lúc này Điền Tiến Đa chạy tới, vừa thấy tình cảnh thì mở to hai mắt nhìn, nói: “A Hòa, đây là ông làm? Mấy tên khống kiếp này, sao lại không tới chỗ tôi chứ Tôi còn nghĩ có thể thu thập thêm vài tên cho đã nghiền cơ”


Quý Hòa nói: “Sao ông lại chạy qua đây? Thời gian này ông nên canh giữ bên người cha mẹ nuôi chứ”

Điền Tiến Đa vội vàng nói: “Là cha tôi bảo tôi tới, ông ấy canh trong nhà rồi Còn có, tôi đi xem anh Thanh cùng A Lam, bọn họ cũng không có việc gì. Tôi đã đưa bọn họ tới chỗ cha tôi rồi, đang ở cùng hai ông bà, ông cứ yên tâm đi”

Quý Hòa nhẹ nhàng thở ra, ba tên này trên đao có vết máu, hắn thật sự sợ đó là máu của người thân hắn, may mà không phải.

Hai người đem ba tên cướp trói lại, sau đó ép hỏi bọn chúng rốt cuộc đến bao nhiêu người, chỉ khi hỏi rõ ràng, sau đó kiểm kê số người bị bắt mới biết được có còn cá lọt lưới hay không. Trong ba tên này, tên bị Quý Hòa chém bị thương rất nặng, đã ngất đi, hai tên khác bị chó cắn thì tiểu cả ra quần, cuối cùng phải cho Tôm với Cua lại gần nhe hàm răng sáng bóng kề cổ mới ngoan ngoãn nói thật.

Đếm lại nhân số, phát hiện không tên nào chạy thoát.

Quý Hòa xem như triệt để yên tâm, tống hết bọn này vào một gian phòng, bị thương nhẹ thì không cho bôi thuốc, bị thương nặng thì bôi thuốc, chết rồi thì cũng ném cùng một chỗ. Cho Trương Sơn trông coi, sau đó bắt đầu kiểm kê những con chó bị thương, bọn nó đã lập công lớn, Quý Hòa thương lắm Nhưng may là chỉ bị thương, chưa con nào chết, nghe bọn Trương Sơn khen mấy con chó này, bọn nó còn vẫy đuôi với Quý Hòa nữa, trong lòng Quý Hòa nghĩ có linh tuyền thật tốt, xem ra về sau còn phải cho mấy con chó này uống thêm nhiều linh tuyền, cường tráng hơn, thông minh hơn.

Quý Hòa bảo Điền Tiến Đa đi báo quan, Điền Tiến Đa mới vừa đi, Trương Cốc đã chạy lại đây.

“Cậu chủ, vừa rồi có tên khai là chúng đã chém chết hai người”

“Cái gì?”

Quý Hòa nhíu mày, người thôn trang bọn họ đã ở đây cả, sao lại chém chết mất hai người? Hắn lập tức hỏi rõ ràng ở chỗ nào, sau đó cùng Điền Tiến Đa Điền Đại Cường đi xem.

Đợi đến khi tìm được hai người kia, thấy rõ diện mạo, Quý Hòa thật sự không biết nói cái gì cho phải, hai người kia hắn biết, đúng là người Trương gia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui