Đại đa số mọi người trong đội sản xuất hàng năm được phân lương thực nhưng không đủ ăn, cả năm càng không được vài bữa thịt.
Kiều Nhiễm cùng với mấy đứa bé ở Giang gia mỗi ngày chỉ được uống canh rau dại, cháo bột ngô, thế cho nên đứa nào đứa nấy gầy rộc, sắc mặt vàng như nến.
Quần áo mặc trên người thì vá chằng vá đụp, rách nát tả tơi, giặt đến bạc phếch, hơn nữa còn rất mỏng manh.
Vào mùa đông ăn mặc như thế, mấy đứa nhỏ lạnh đến mức nứt cả da thịt.
Kiều Nhiễm nhìn chúng, đau lòng lau khóe mắt.
Nguyên chủ cũng thật lợi hại, tiền lương một tháng của chồng mình tận ba mươi lăm đồng mà lại để mấy đứa con anh sống một cuộc sống thê thảm thế này.
Tuy nhiên cô không phải Kiều Nhiễm, nếu đã thay thế nguyên chủ, cô sẽ nuôi nấng ba đứa trẻ này thật tốt, không thể để chúng trải qua những ngày tháng cơ cực như trước đây nữa.
"Đông Thăng, Đông Yến, lại đây.
Đây là kẹo sữa thỏ trắng, các con cầm lấy, len lén ăn nhé! Đừng để những người khác nhìn thấy." Kiều Nhiễm nói, kêu hai đứa nhỏ trước mặt lại, đưa cho mỗi đứa một viên kẹo sữa thỏ trắng.
Thật ra trong không gian của cô còn có thứ khác tốt hơn có thể bồi bổ thân thể cho tụi nhỏ, nhưng mà lấy ra ngay thì quá gây chú ý, Kiều Nhiễm khó có thể giải thích nguồn gốc của chúng.
Giang Đông Thăng và Giang Đông Yến thấy kẹo sữa liền kinh ngạc hỏi: "Mẹ lấy kẹo ở đâu vậy ạ?"
Phải biết rằng, ở nông thôn cơm còn không có mà ăn, đừng nói tới những món quà vặt như kẹo này.
Vả lại hiện tại đường là thứ quý giá, giá cả đắt đỏ không nói, muốn mua cần phải có phiếu đường.
Kiều Nhiễm bịa ra một lý do: "Đợt trước ông bà ngoại con tới thăm đã đưa cho mẹ đấy, mẹ lén lút giấu đi, bây giờ mới lấy ra cho các ngươi ăn.
Các con tuyệt đối phải giữ kín biết chưa? Lúc ăn cũng đừng để ai nhìn thấy, mắc công bọn họ ganh tỵ rồi giành lấy, đến lúc đó các con sẽ không được ăn nữa."
Hai đứa trẻ nghiêm túc gật đầu: "Vâng thưa mẹ, chúng con sẽ không nói ra đâu."
Đứa ngốc mới nói.
Nếu để cho bà nội biết, khẳng định là cướp đi rồi đưa cho cô nhỏ ăn.
Kiều Nhiễm cười dịu dàng: "Các con mau ăn đi."
Nhìn kẹo trong tay, hai đứa nhỏ không nỡ ăn.
"Làm sao vậy?" Kiều Nhiễm hỏi.
Giang Đông Thăng nói: "Mẹ bị bệnh rồi, con để giành kẹo đường cho mẹ ăn.
Cả em trai nữa, em trai còn nhỏ, con cũng để cho em trai ăn."
Giang Đông Thăng nói rồi trả kẹo lại cho Kiều Nhiễm.
Giang Đông Yến nghe anh cả nói xong cũng nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi đưa kẹo cho Kiều Nhiễm: "Mẹ ơi, con cũng không ăn đâu, con nhường cho mẹ và em trai."
Con nhà nghèo biết lo liệu việc nhà sớm, hai đứa nhỏ một đứa bảy tuổi, một đứa năm tuổi, đặt ở thế kỷ hai mươi mốt, vẫn còn là bảo bối nhõng nhẽo trong lòng cha mẹ, kết quả lại hiểu chuyện như vậy.
Kiều Nhiễm cảm động vô cùng: "Không sao đâu, mẹ vẫn còn kẹo mà.
Mẹ có chừa lại cho mẹ và Đông Tuấn rồi.
Đây là phần của các con, các con cứ ăn đi."
"Mẹ không gạt tụi con đó chứ?" Giang Đông Thăng có chút không tin.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...