Kiều Nhiễm cầm phiếu, đầu tiên là quay trở lại cung tiêu xã, hỏi thăm một chút xem có bán xe đạp không.
Nếu có bán xe đạp, cô sẽ lập tức mua luôn một chiếc, đỡ phải đày ải hai cặp giò đi đường xa như vậy trở về.
Nhân viên bán hàng nói: “Đồng chí, cung tiêu xã chúng tôi tạm thời chưa có hàng.
Có lẽ phải đợi khoảng hai mươi ngày, đến lúc đó khả năng cao họ sẽ giao tới hai chiếc."
Kiều Nhiễm cho rằng hai mươi ngày là quá lâu, trong khoảng thời gian không có xe đạp, mỗi lần cô đi huyện thành quá phiền phức.
Tuy nhiên trước mắt cũng không còn cách nào, Kiều Nhiễm không thể làm gì khác hơn, nói: “Vậy được, trước hết cô giữ lại cho tôi một chiếc, đến khi có xe đạp tôi sẽ quay lại đây mua."
"Được!"
Sau khi dặn dò nhân viên bán hàng, Kiều Nhiễm lại cầm phiếu than mua một ít than tổ ong đem về nhà.
Giá cả ngược lại không quá đắt, chủ yếu phiếu than khó kiếm mà thôi.
Phiếu than ba mươi cân của Kiều Nhiễm có thể mua được tổng cộng sáu mươi viên than tổ ong.
Bởi vì than tổ ong khá nặng, chuyến này cô không mua nhiều, chỉ lấy hai mươi viên.
Lúc nào đi huyện thành lần nữa, cô lại đến mua thêm.
Dù sao trong khoảng thời gian này chắc cô cũng thường xuyên lui tới huyện thành.
Bởi vì nếu không đi sẽ không có lý do nào lấy đồ trong không gian ra cho bọn trẻ ăn.
Mua than xong, Kiều Nhiễm tìm một góc vắng vẻ, bỏ tất cả đồ vào trong không gian, sau đó trở về đại đội sản xuất.
Lúc sắp về đến đại đội, cô mới lấy đồ ra lần nữa.
Đi chuyến này Kiều Nhiễm lại càn quét cung tiêu xã, mua không ít thứ, người trong đội sản xuất sau khi nhìn thấy thì ước ao ghen tỵ không ít.
Tuy nhiên mọi người đều biết Kiều Nhiễm không giống bọn họ, chồng cô trước kia làm lính, sau khi hi sinh được nhận tiền trợ cấp hàng tháng, mỗi tháng vài chục đồng.
Đổi thành những người khác, nếu một tháng có thể có hơn mấy chục đồng, họ cũng sẽ được sống thoải mái như cô thôi.
Như đã nói, trước đây mọi người nghĩ Kiều Nhiễm không biết tiết kiệm, phân gia xong, cô làm chủ gia đình là tiêu xài phung phí.
Cô sống như thế, có núi tiền cũng sẽ bị ăn lở mất thôi.
Một tháng mấy chục đồng tuy nói là không ít nhưng nếu cái gì cũng mua, chẳng chóng thì chầy tiền sẽ hết.
Vì vậy hành vì của Kiều Nhiễm trong mấy ngày này dần dần bị người trong đội sản xuất gọi là "phá của" .
Kiều Nhiễm cũng không quan tâm người khác nói cái gì, chỉ cần mình vui vẻ là được rồi.
Mang theo đồ trở lại nhà họ Giang, vẫn chưa tới mười hai giờ, không tính là muộn.
Hiện tại trong nhà đã có bếp lò, hơn nữa còn có lò than, không cần nấu chung nồi với bên Giang gia nữa.
Thấy Kiều Nhiễm lần này đi huyện thành lại mua không ít thứ trở về, hai mắt Thái Kim Hoa trợn ngược.
Vợ lão tam lại mua lò than cơ đấy? Với cả hình như trong cái túi sau lưng nó có thịt thì phải!
Nói đến đây, Thái Kim Hoa lẩm bẩm trong lòng.
Sau khi phân gia, trong tay vợ lão tam quả thật có tiền, thế nhưng đi huyện thành mua đồ cần phải có phiếu mới được nha.
Thấy Kiều Nhiễm mua không ít đồ đâu, chắc chắn sẽ tốn rất nhiều phiếu.
Chỉ là phiếu thịt khó kiếm, trong tay bà ta cũng có tiền nhưng bởi vì không có phiếu nên cũng không có cách nào mua được thịt.
Trước đó còn mua được ít thịt cho con gái ăn là bởi vì bà ta vừa lúc kiếm được phiếu thịt thôi.
Ở chợ đen cũng bán thịt, tuy nhiên giá cả so với trên thị trường thì mắc hơn không ít, bà ta không nỡ bỏ tiền ra mua.
Mặt khác đi chợ đen cũng có mạo hiểm, nhưng nếu may mắn thì vẫn mua được, còn mà xui xẻo thì cho dù có thịt cũng sớm bị người khác cướp mất chứ không tới lượt bà ta.
Thái Kim Hoa nhìn chằm chằm khiến trong lòng Kiều Nhiễm khó chịu: “Mẹ nhìn cái gì? Tôi lại không lấy đồ của mẹ, đừng có hành động như kẻ trộm thế!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...