Mang Theo Không Gian Xuyên Đến Năm 70 Nuôi Con


"Mẹ ơi, khi nào thịt chín vậy mẹ?" Giang Đông Thăng nuốt một ngụm nước bọt, sau đó hỏi Kiều Nhiễm.

"Sắp rồi.

" Kiều Nhiễm cười trả lời.

Đừng nói bọn trẻ, ngay cả cô khi ngửi thấy mùi thơm của món thịt kho tàu cũng không nhịn được nuốt nước bọt.

Có thể là vì nguyên chủ chỉ được ăn đồ luộc trong khoảng thời gian dài nên khi nghe thấy mùi thịt, cơ thể này phản ứng theo bản năng.

Giang Đông Thăng lại “ực” một cái, yên lặng chờ đợi.

Mẹ cậu nấu thịt thơm ơi là thơm, cậu lớn như vậy rồi cũng từng được ăn vài lần thịt, nhưng chưa có lần nào thấy thịt thơm như thế.

Món thịt kho tàu hôm nay tuy chưa được ăn nhưng chỉ nghe thấy hương vị thôi cậu đã biết chắc nó rất ngon rồi.

Giang gia có tổng cộng hai cái nồi, một cái được dùng để nấu lương thực chính, cái còn lại dùng để nấu thịt kho tàu.

Thịt được nấu gần mười phút mới hoàn toàn mềm xuống.


Chín rồi, Kiều Nhiễm múc ra ngoài.

Một mặn, một xào, một canh, đủ cho mấy mẹ con ăn no căng bụng.

Thấy Giang Đông Tuấn còn nhỏ, chưa ăn được thịt, Kiều Nhiễm nấu riêng cho cậu nhóc một bát canh trứng gà.

Múc các món ăn ra đĩa, bởi vì thịt kho tàu tỏa hương quá hấp dẫn khiến cho những người khác trong nhà họ Giang đều thèm chảy nước miếng.

Ngoại trừ Giang Ái Anh, người hai phòng còn lại cũng chẳng mấy khi được ăn thịt.

Kiều Nhiễm nấu thơm như vậy, khó tránh khỏi “quyến rũ” bọn họ.

Triệu Mỹ Linh thấy sau khi Kiều Nhiễm phân gia, ngày tháng trôi qua thư thái như vậy, ngay cả thịt cũng được ăn, không nhịn được oán trách Giang Vệ Dân: "Vệ Dân, anh nhìn xem, em dâu ba sau khi phân gia cuộc sống càng ngày càng thoải mái, hôm qua ăn mì trứng gà, hôm nay lại ăn thịt.

Hay là… chúng ta cũng phân gia đi?"
Vừa nghĩ tới Thái Kim Hoa thiên vị cô em chồng và chú em chồng trắng trợn là ngực Triệu Mỹ Linh lập tức khó chịu.

Đều là con cháu trong nhà, biết rằng ông bà không thể nào bảo đảm xử lý tất cả mọi việc công bằng nhưng cũng đừng phân biệt đối xử rõ rệt như thế chứ?
Giang Ái Anh và Giang Vệ Hoa có cuộc sống hoàn toàn khác so với bọn họ.


Nếu như phân gia rồi, chị ta sẽ được làm chủ trong nhà, không chừng sống cũng thoải mái hơn một chút.

Tuy nhiên Triệu Mỹ Linh biết, chồng cô ta nghe lời mẹ nhất, muốn anh ta phân gia chắc chỉ có nước nằm mơ.

Cái gì cũng chỉ biết có mẹ, thế thì năm xưa còn cưới vợ làm đếch gì?
Giang Vệ Dân nghe thấy vợ mình nói, không chút suy nghĩ lắc đầu: "Không được, mẹ sẽ không vui nếu mấy phòng chúng ta đều phân ra.

Hơn nữa, chúng ta phân gia cũng có khác gì đâu.

Đại phòng không so được với tam phòng, em dâu ba mỗi tháng được lãnh hai mươi đồng tiền phụ cấp của lão tam lận, chúng ta thì có cái gì? Ra riêng cũng không được ăn thịt đâu.

"
Triệu Mỹ Linh tức giận bĩu môi.

Chị ta biết ngay mà, chồng chị ta sẽ không đồng ý.

Mà nói đi cũng phải nói lại, lý do chồng chị ta đưa ra cũng không sai.

Đại phòng bọn họ không so được với tam phòng, trong tay không có tiền, dù phân gia cũng chẳng sống tốt hơn bao nhiêu.

Nghĩ như vậy, trong lòng Triệu Mỹ Linh bớt đố kỵ hơn nhiều.

Tam phòng có thịt ăn, chị ta có thèm cũng chẳng có mà ăn.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận