Lúc nãy sau khi bỏ mì ra tô vẫn còn dư lại một chén nước dùng lớn, cũng không thể lãng phí.
Ngay khi ngửi thấy mùi hương trứng gà, tròng mắt thằng bé lập tức sáng lên, nhìn chằm chằm cái chén trong tay Kiều Nhiễm.
Thấy bộ dạng gấp gáp của nhóc con, Kiều Nhiễm bình tĩnh thổi nguội rồi mới đút nó ăn.
Một chén canh trứng rất nhanh thấy đáy.
Giang Đông Tuấn ăn xong vẫn còn thấy thòm thèm chép chép miệng.
Kiều Nhiễm cười hỏi một câu: "Tuấn Tuấn, thế nào, con có thích không?"
Giang Đông Tuấn gật đầu thật mạnh: "Ạ ạ, thích ~ "
Giọng nói non nớt ngọng nghịu hết sức dễ thương.
"Tuấn Tuấn ăn no chưa?" Kiều Nhiễm lại hỏi.
Thằng bé sờ sờ cái bụng của mình: "Ạ.
"
"Tốt, Tuấn Tuấn tự chơi một lát nhé, mẹ đi ăn đã.
"
"Ạ!"
Đứa trẻ một tuổi vô cùng ngoan ngoãn.
Trong lòng Kiều Nhiễm không khỏi cảm khái, trẻ con nuôi cẩu thả vậy mà vẫn trở nên hiểu chuyện.
Lúc này, Giang Đông Thăng và Giang Đông Yến đang ăn ngấu nghiến.
Nếu không phải do mì quá nóng, có lẽ bọn nhỏ đã ăn hết từ lâu.
Nhưng hai đứa trẻ đã ăn hết mì rồi mà trứng ở trong vẫn còn chưa nỡ ăn.
Thấy Giang Đông Thăng và Giang Đông Yến vui vẻ như vậy, trong lòng Kiều Nhiễm không nhịn được cảm thấy chua xót.
Mì trứng gà không được tính là thức ăn ngon, thế mà chúng ăn một cách hạnh phúc như vậy, đau lòng biết bao.
Hiện tại phân gia, cô sẽ từ từ bổ sung dinh dưỡng cho tụi nhỏ.
Kiều Nhiễm cho Giang Đông Tuấn ăn xong, cũng bắt đầu ăn mì trứng.
Mì trứng cô chỉ nêm muối với thêm chút dầu, nhưng có trứng gà nên hương vị cũng ngon.
Một tô mì nóng vào bụng, dạ dày Kiều Nhiễm dễ chịu hơn không ít.
"Đông Thăng, Yến Yến, các con ăn no chưa?"
Thấy hai đứa nhỏ ăn xong, ngay cả nước dùng trong tô cũng hết sạch, Kiều Nhiễm hỏi một câu.
"Con no rồi mẹ.
"
"Con cũng no rồi ạ.
"
Hai đứa nhỏ vẫn liếm tô với vẻ thòm thèm, bụng thì đã tròn vo.
Hôm nay thật hạnh phúc, trước đây ăn no đã không dễ dàng, huống chi còn được ăn ngon như vậy.
Kiều Nhiễm cười nói: "No là tốt rồi, ngày mai mẹ sẽ mua thêm đồ ăn ngon cho các con.
"
Trừ đồ đạc, cô còn có thể mượn cớ lấy chút đồ trong không gian ra, sau đó nói mua cho bọn nhỏ ăn.
Ngồi một lát cho bớt no, Kiều Nhiễm đi nấu chút nước nóng để bọn nhỏ rửa mặt rồi mấy mẹ con lên giường đi ngủ sớm.
Sáng sớm hôm sau, Kiều Nhiễm tỉnh dậy, lần sờ trong bóng tối.
Đã hơn năm giờ rồi nhưng vào mùa đông nên bình minh lên hơi muộn.
Từ đội sản xuất muốn đi huyện thành tốn khoảng hai, ba canh giờ đi bộ, không có những phương tiện giao thông khác, cô phải đi sớm một chút mới được, bằng không buổi trưa không kịp trở về.
Cô không ở nhà, Giang Đông Thăng và Giang Đông Yến vẫn tự lo được cho mình, chỉ là Giang Đông Tuấn còn nhỏ, cô có hơi lo lắng.
Kiều Nhiễm dặn dò Giang Đông Thăng trông chừng em trai thật kỹ, hôm nay đừng đi ra ngoài làm việc kiếm công điểm nữa.
Tam phòng đã phân gia, nhà họ Giang không có quyền quản việc của họ.
Đối với Kiều Nhiễm mà nói, không kiếm được công điểm cũng chẳng sao.
Giang Đông Thăng vội vàng đáp: "Dạ mẹ, con hiểu rồi.
"
"Mẹ không kịp nấu gì cho các con ăn, con tự nấu chút cháo nhé.
Chờ mẹ đi huyện thành về sẽ làm món ngon cho các con thưởng thức.
"
Giang Đông Thăng tuổi không lớn lắm nhưng đã biết nấu cháo và xào rau đơn giản, chỉ là không ngon lắm thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...