Đối với Giang Đông Thăng bảy tuổi, nhóm lửa là chuyện dễ như bỡn.
Con nhà nghèo mà, những việc này trước đây Giang Đông Thăng làm thường xuyên.
Kiều Nhiễm lấy một ít bột mì tinh ra làm mì sợi.
Cô và Giang Đông Thăng, Giang Đông Yến ăn mì, về phần Giang Đông Tuấn, Kiều Nhiễm định nấu một chén canh trứng.
Thằng bé còn nhỏ nên ăn ít.
Cán mì sợi xong, kế tiếp cô phải nấu mì.
Lúc phân gia, dầu muối tương cà gì đó tam phòng bọn cô cũng không được phân, cho nên hôm nay chỉ có thể mượn tạm của nhà họ Giang, sớm mai cô đi huyện thành mua về sau.
Giang Đông Thăng nhóm lửa xong, đốt nóng nồi, Kiều Nhiễm rót mấy muỗng dầu hạt cải vào trong nồi.
Nấu trứng cần nhiều dầu, cô có cảm giác mình dùng không nhiều lắm nhưng thật ra trong mắt người nhà họ Giang chính là vô cùng lãng phí.
Ở đội sản xuất, đại đa số mọi người đều không có dầu để ăn.
Nấu thức ăn chỉ dùng nước luộc lên, hoặc có dùng dầu thì cùng lắm nhỏ vài giọt tí xíu để xào rau thôi.
Lượng dầu Kiều Nhiễm vừa dùng đều đủ cho cả nhà họ Giang nấu đồ ăn cả tuần.
Thái Kim Hoa càng thêm nhức nhối: "Vợ lão tam, sao mày phá của dữ vậy, nhìn chung quanh xem có nhà nào dùng dầu phung phí như mày không? Chỉ nấu có một tí mì mà mày rót cả đống, mày cố ý đấy hả?"
Kiều Nhiễm nghe lùng bùng lỗ tai, không nhịn được nói: "Mẹ đừng cằn nhằn nữa, mẹ cứ xem như con mượn đi, ngày mai con đi mua dầu trả lại cho mẹ.
"
Thái Kim Hoa vừa nghe Kiều Nhiễm nói sẽ trả, lúc này mới xìu xuống.
Tuy nhiên bà ta vẫn không quen nhìn Kiều Nhiễm lãng phí, tiếp tục lẩm bẩm một câu: "Vợ lão tam, đừng trách tôi lắm miệng chứ có ai như cô không? Nói cô phá của, cô còn không vui.
Tiền trợ cấp của Vệ Quốc không ít nhưng cũng không thể phung phí như cô, dùng kiểu đó một mình cô còn không đủ.
Thật không biết cách sống, không biết tiết kiệm.
Tôi nói cho cô biết nhé, cô mà xài hết tiền rồi, không sống nổi cũng đừng đến làm phiền chúng tôi đấy.
"
Kiều Nhiễm trợn mắt: "Mẹ cứ khéo lo, tam phòng bọn con dù có chết đói cũng sẽ không tìm đến mẹ.
"
Thái Kim Hoa tức giận bĩu môi.
Quên đi, bà ta không thèm nhắc nhở con khốn nạn này.
Cô ta muốn phung phí thì cứ để cô ta phung phí, chờ cô ta xài hết tiền rồi để xem có khóc không thì biết.
Kiều Nhiễm chiên trứng gà đến khi hai mặt vàng óng ánh, nhìn vô cùng thơm ngon.
Canh trứng gà đã chín, Kiều Nhiễm bỏ vào trong nồi hai gáo nước, nước sôi thì bỏ mì vào, bắt đầu luộc mì.
Sợi mì nhanh chín, đun khoảng năm phút đồng hồ là chín rồi, bỏ ra tô sau đó rắc hành lá lên trên, thơm nức mũi.
Giang Đông Thăng nghe thấy mùi là đã không chịu nổi.
"Mẹ ơi, thơm quá.
" Giang Đông Thăng hít một cái thật sâu, nói với Kiều Nhiễm.
Đối với bọn trẻ ngày thường chỉ được ăn cháo rau dại mà nói, mì trứng gà chính là món ăn sang.
"Chín rồi, có thể ăn rồi.
" Kiều Nhiễm cười nói.
Một nồi mì trứng gà, mỗi người được chia một tô lớn.
Trẻ con ăn uống không nhiều, nhiêu đó cũng đủ cho bọn họ no bụng.
Đại phòng, nhị phòng thấy tam phòng ăn mì trứng gà thì hâm mộ lắm.
Tuy nhiên bọn họ biết, hâm mộ thì hâm mộ, bọn họ cũng không được ăn.
Với cái tính keo kiệt bủn xỉn của Thái Kim Hoa, đừng nói là cho bọn họ ăn trứng gà, một bữa lương thực tinh thôi cũng tính là không tệ rồi.
Kiều Nhiễm nấu mì xong liền bưng vào trong phòng.
Trước tiên cô để mì hơi nguội một chút, tranh thủ nấu cho Giang Đông Tuấn chén canh trứng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...