Kiều Nhiễm nhìn thấy bộ dạng của Thái Kim Hoa như vậy thì trong lòng khó chịu, chỉ vào bà ta nói thẳng: "Mẹ làm như vậy thật không công bằng chút nào, tất cả mọi người đều làm việc mà không được ăn thịt.
Cô em chồng chẳng làm cái gì lại được ăn là sao?
Miếng thịt của mẹ nếu mọi người không cùng nhau ăn thì ai cũng đừng hòng đụng vào!"
Mặt mày Thái Kim Hoa tối sầm xuống.
Hai ngày nay vợ lão tam nhà bà giống như biến thành một người khác, tính cách hoàn toàn trái ngược so với trước đây.
Kiều Nhiễm khi đó thành thật biết bao, Kiều Nhiễm bây giờ cả người cứ như mang theo thuốc nổ, mùi thuốc súng tỏa ra nồng nặc.
Triệu Mỹ Linh liếc em dâu ba một cái, tuy rằng bình thường chị ta không thích cô em dâu này lắm nhưng lúc này trong lòng vô cùng ủng hộ Kiều Nhiễm.
Mẹ chồng chị ta bất công vô đối, người khác thích con trai, bà ta thì trái ngược, xem con gái như cục vàng cục bạc.
Chỉ cần trong nhà có thứ gì tốt một chút tất cả đều sẽ dâng hết lên cho cô em chồng.
Triệu Mỹ Linh thấy Kiều Nhiễm tiên phong đi đầu, mình và con trai cũng muốn ăn thịt, lập tức tiếp lời: "Đúng vậy mẹ à, mẹ làm như vậy không phúc hậu chút nào.
Chúng con mỗi ngày đều làm việc mệt chết mệt sống, một miếng thịt cũng không được ăn.
Cô em chồng thì ở không chẳng làm việc gì, vì sao cô ấy lại được ăn? Không nói cái khác, cô ấy ăn thịt, chúng con dù sao cũng phải nếm được một ngụm canh thịt chứ?"
"Chúng mày câm miệng hết cho bà, cái nhà này do chúng mày làm chủ hay là bà đây làm chủ? Bà cho chúng mày ăn cái gì thì ăn cái đó, nín cái họng lại ngay cho tao, nói thêm tiếng nữa xem tao có tát vỡ mồm chúng mày ra không!"
Lão đại Giang Vệ Dân lôi kéo ống tay áo của Triệu Mỹ Linh, trầm giọng nói: "Được rồi, nghe mẹ đi, mẹ nói cho em gái ăn thì cho em gái ăn, em là chị dâu sao cứ phải ghen tỵ với cô em chồng làm gì? Em gái được ở nhà mẹ đẻ bao lâu nữa đâu, chúng ta làm anh trai chị dâu thì phải thương yêu em gái, nhường nó ăn nhiều một chút?"
Giang Vệ Dân là anh cả, bình thường luôn bị Thái Kim Hoa nhồi nhét tư tưởng phải yêu thương em gái như mạng.
Triệu Mỹ Linh đã quen với tính tình cả ngày chỉ biết nghe lời mẹ của chồng mình.
"Anh chỉ biết có mẹ anh và em gái anh thôi, ngay cả vợ và con ruột của mình anh cũng không thèm quan tâm đúng không? Còn không bằng anh để tôi và con chết đói đi cho rồi!"
Triệu Mỹ Linh tức giận trực tiếp đi về phòng mình.
Thái Kim Hoa nhìn theo bóng lưng Triệu Mỹ Linh, môi cong lên tạo thành một nụ cười đắc ý, sau đó nhìn Giang Vệ Dân nói: "Vệ Dân, con nhìn đi.
Vợ con có để mẹ vào mắt không? Không phải mẹ nói thẳng chứ, vợ con con phải quản cho chặt vào, cứ mặc kệ là nó leo lên đầu lên cổ con đấy!"
Giang Vệ Dân luôn miệng đáp vâng.
Kiều Nhiễm có chút khinh bỉ nhìn thoáng qua Giang Vệ Dân, loại đàn ông núp váy mẹ này cô chịu không nổi.
Triệu Mỹ Linh có người quản thì sao, Kiều Nhiễm cô cũng đâu có dễ trêu chọc, nói thẳng: "Mẹ thiên vị trắng trợn như thế, tụi con không có cách nào sống nổi.
Chúng ta phân gia, người nào thích ở với mẹ thì ở."
Trong bụng Kiều Nhiễm tính toán cả rồi, nhất định phải phân gia.
Bằng không cả gia đình cứ ở chung một chỗ, cô và ba đứa nhỏ phải chịu thiệt thòi không nói, còn làm cho cô không thể nuôi dưỡng mấy đứa nhỏ thật tốt.
Trong không gian của cô có nhiều đồ như vậy, cô cũng không muốn tiện nghi cho người Giang gia.
Vừa nghe thấy vợ lão tam muốn phân gia, Thái Kim Hoa càng bùng nổ: "Phân gia?
Con đ* này, tao và cha mày còn chưa có chết đâu, mày vậy mà lại muốn phân gia, mày có để tao và cha mày vào mắt không?"
Kiều Nhiễm cười nhạt: "Các anh đều thành gia lập thất hết rồi, có thể tự lập môn hộ, vì sao phải đợi mẹ chết? Nếu như mẹ sống lâu quá, có khi chờ đến lúc chúng tôi chết còn chưa được phân gia đâu.
Mẹ suy nghĩ thử xem, tam phòng chúng tôi phân hay không phân cũng chẳng có gì khác biệt.
Dẫu sao Vệ Quốc cũng mất rồi, tôi cũng đâu còn quan hệ gì với mẹ nữa."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...