Mang Theo Không Gian Xuyên Đến Năm 70 Nuôi Con


Bây giờ nghe Kiều Nhiễm nói lời này, họ sợ đến nỗi xoắn xuýt lên tiếng.
"Mẹ, em dâu ba nói cũng không phải không có lý.

Cô em chồng sống theo kiểu ở không hưởng lạc như vậy không tốt chút nào.

Lỡ xui xẻo bị người ta tố cáo, chúng ta cũng sẽ bị ghép tội bao che địa chủ."
"Đúng vậy, mẹ, trước kia thì chúng con không nói, hiện tại cô ấy cũng đã mười tám tuổi, thành niên rồi, không còn là trẻ con nữa, có thể không làm việc mãi được sao? Mẹ nhìn mấy nhà trong đội sản xuất chúng ta đi, có con cái nhà nào trưởng thành mà vẫn ở lì trong nhà không ra ruộng làm việc đâu ạ?"
Chị dâu cả và chị dâu hai nhà họ Giang đều mở miệng nói vài câu, ngược lại không phải là giúp đỡ Kiều Nhiễm, chẳng qua họ cũng xuất phát từ lợi ích của mình.

Dù sao đã là chị dâu thì không ai thích một cô em chồng chỉ biết ăn rồi lại nằm, rảnh quá thì kiếm chuyện gây sự cả.

Thái Kim Hoa thấy đám con dâu đồng loạt mở miệng kêu Giang Ái Anh đi ra ngoài làm việc thì càng thêm tức giận.
Đều tại vợ lão tam, nếu không có cô ta xúi giục, hai người con dâu khác cũng sẽ không lên tiếng.
Thái Kim Hoa đặt mông ngồi trên mặt đất, khóc lóc rống lên: "Đám người chúng mày làm chị dâu mà không có dáng vẻ của chị dâu, một chút độ lượng cũng không có, chúng mày xúm vào ăn hiếp cô em chồng của chúng mày? Nhà họ Giang bọn tao thực sự là xui xẻo tám đời rồi mới cưới đám chúng mày về..."
Kiều Nhiễm lẳng lặng nhìn Thái Kim Hoa biểu diễn, chờ bà ta ồn ào được một hồi mới nói: "Mẹ nói bằng lương tâm của mình xem.

Cô em chồng sống theo kiểu tiểu thư giai cấp địa chủ mà mẹ còn che chở, tư tưởng của mẹ như vậy là không được.
Tôi nói cho mẹ biết, về sau nếu cô ta không chịu làm việc, Đông Thăng và Yến Yến cũng sẽ không làm việc, tôi cũng không làm việc."
Thái Kim Hoa vừa nghe vậy lập tức sầm mặt: "Mày được lắm, cả nhà chúng mày không đi làm việc thì chờ uống gió Tây Bắc mà sống nhé?"
"Bọn tôi còn có tiền trợ cấp của Vệ Quốc, cũng đủ nuôi sống cả nhà chúng tôi đúng không? Chỉ là cô em chồng thì khác, công điểm của ba mẹ cũng không đủ nuôi cô ta, dựa vào đâu cô ta không làm việc?
Mẹ có không đồng ý cũng chẳng sao, chúng ta đi tìm đại đội trưởng phân xử, hoặc là đi thẳng lên công xã." Kiều Nhiễm kiên quyết nói.

"Mẹ, trước kia cô ấy chưa thành niên, con không nói.

Hiện tại cô ấy cũng đã mười tám rồi, còn dựa dẫm vào chúng con nuôi cô ấy hay sao? Cả nhà em dâu ba không đi làm việc thì con cũng không đi, người nào thích đi thì đi, toàn gia cùng uống gió Tây Bắc hết đi." Chị dâu cả nhà họ Giang, Triệu Mỹ Linh mở miệng nói.
Triệu Mỹ Linh cũng không phải một người hiền lành, thấy cả nhà Kiều Nhiễm không muốn làm việc, người phòng các cô cũng không thể thua thiệt.
Thái Kim Hoa vốn còn muốn chửi tiếp nhưng bị Giang Thủy Sinh ngăn lại: "Được rồi, ồn ào như cái chợ, không sợ mất mặt à?"
Đội sản xuất nghe thấy bên nhà họ Giang cãi vã, đã có người chạy sang hóng chuyện.
Giang Thủy Sinh là người đứng đầu nhà họ Giang, ở đội sản xuất vẫn hết sức sĩ diện, không muốn bị hàng xóm chê cười.
"Ái Anh quả thực không còn nhỏ nữa, cũng phải đi ra ngoài làm việc kiếm công điểm giống như những người khác, không được ở nhà lười biếng." Giang Thủy Sinh liếc Giang Ái Anh một cái, nói.
Giang Ái Anh vừa nghe thấy mình phải làm việc, nhất thời không vui: "Ba, con không đi!"
"Không đi cũng không được, đây không phải chuyện con nói là xong." Giang Thủy Sinh nghiêm mặt.
Giang Ái Anh nhìn về phía Thái Kim Hoa, nỗ lực nhờ bà ta giúp đỡ: "Mẹ..."
Thái Kim Hoa là một người yêu thương con gái, lập tức nói: "Ông già, Ái Anh từ nhỏ đến lớn chưa từng làm việc, bây giờ ông kêu nó ra ruộng thì làm sao nó chịu nổi? Sức khỏe của nó cũng không chịu nổi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận