*bồ đoàn: được dệt từ rơm, cói… thành hình tròn, được dùng cho các nhà sư…
Cha mẹ cùng thím Ngô tiếp tục tu luyện, kỳ nguy hiểm ban đầu đã qua, hiện tại đều ở trong không gian tiến hành lần nhập định đầu tiên. Bởi vì muốn tiến hành dung hợp với cây bản mạng nên lần nhập định này sẽ tương đối lâu, phải duy trì liên tục một tháng.
Thước Nhạc chuyển luôn công việc về nhà, dù sao bọn nhỏ đều ở nhà. Sau khi Khúc Phàm giúp mọi người trúc cơ xong thì lại bận rộn chuyện trong căn cứ, việc lựa chọn đội viên mới chính thức bắt đầu. Số người trong lần lựa chọn này còn nhiều hơn so với số lượng dự tuyển, tổng cộng chọn ba trăm người, trong đó cao tầng sẽ có năm mươi suất, đây là sự nhượng bộ lớn nhất mà Khúc Phàm có thể đưa ra. Trong số đó, đến cuối cùng có bao nhiêu người có thể có được sự khai phá dị năng thì không thể đoán trước. Tuy nhiên, trải qua hàng loạt nghiên cứu của Thước Nhạc, Khúc Phàm cũng có thể biết được con số tương đối, chờ đến khi lựa chọn chính thức sẽ khống chế việc chọn người, sẽ không vượt quá số lượng.
Ngoại trừ năm mươi người nói trên, hai trăm người khác được chọn ra từ quân đội, còn lại năm mươi người được lựa chọn từ khắp các nơi. Bởi vì được lựa chọn trong phạm vi cả nước, thời gian này Khúc Phàm rất bận, còn không có cả thời gian về nhà, mới qua mười lăm, hắn lại đi công tác tại các quân khu lớn. Trong nhà chỉ còn lại Thước Nhạc cùng bọn nhỏ.
Học tịch của Quả Quả đã được đưa đến trung học phụ thuộc đại học Yến Kinh, hiện tại đã khai giảng. Kỳ Kỳ lại đến nhà thầy giáo, Gia Gia cũng đến căn cứ tham gia quân huấn trước năm học với bạn học. Chú Lâm mỗi ngày dùng ba tiếng để chơi đùa với tiểu Hổ nhà mình. Thước Nhạc vào mỗi buổi sáng sẽ đưa Tiếu Tiếu, Phi Phi và tiểu Hổ đến không gian chơi. Tính cách tiểu Hổ rất ngây thơ, không chút tinh quái, vô cùng hàm hậu. Giữa đám nhỏ tinh quái như yêu tinh kia, tuy tiểu Hổ lớn tuổi lại thông minh đi nữa cũng không thể so với chúng nó được, bình thường làm gì cũng bám theo sau chúng nó, nhưng cũng bởi vì nó như vậy nên mới càng được mọi người trong nhà yêu quý.
Đứa nhỏ này từ khi biết chuyện không gian đã bị chú thím Lâm không ngừng dặn dò, tuyệt đối không được nói chuyện này với người khác, đứa nhỏ này từ trong ra ngoài đều rất thật thà nên sẽ không làm sai chuyện gì. Thước Nhạc cũng yên tâm để nó vào không gian.
Miu Miu giờ đã biết đi, nhưng thằng nhóc vẫn rất im lặng, bình thường chỉ cần ở bên cạnh cậu thì sẽ không động đậy gì, cứ bám dính trên người cậu, nhìn cậu làm việc.
Sau khi bọn nhỏ vào không gian, Thước Nhạc bắt đầu viết vài thứ, báo cáo về vườn cây đều được cậu sửa qua, có vài thứ cũng cần cậu giải quyết. Miu Miu ngồi trên gường La Hán cạnh cậu chơi đùa. Đứa nhỏ biết Thước Nhạc bận rộn nên tự chơi đến vui vẻ, không quấy rầy cậu. Nếu Thước Nhạc đi qua sẽ kêu a a, tựa như đang nói chuyện với cậu, rất ngoan.
Viết xong báo cáo, cũng đã đến giữa trưa, mang theo bọn nhỏ dùng cơm, bọn nhỏ cũng ngủ trưa luôn trong không gian, ngủ ở hậu viện. Quan sát thấy cha mẹ nhập định không gặp chuyện gì, Thước Nhạc sẽ đến không gian thứ hai.
Nếu buổi chiều có thời gian cậu sẽ làm thêm mấy chiếc bồ đoàn, sau này dùng để ngồi tọa. Long Tu gieo trồng trong không gian thứ hai phát triển rất tốt, hơn nữa còn có thể tỏa ra linh khí, rất tốt cho người tu hành. Lúc trước cậu làm chiếu, giờ chuẩn bị làm mấy chiếc bồ đoàn để dùng trong tứ hợp viện. Sau này cũng không thể mãi tu hành trong không gian, dù trong tứ hợp viện có trận pháp tụ linh khí nhưng cũng không được sung túc như trong không gian chuẩn bị trước mới tốt.
Cỏ Long Tu cho dù bị cắt cũng vẫn có thể giữ được màu xanh, chỉ cần cậu xử lý đặc biệt thì sẽ luôn duy trì màu xanh nhạt. Cậu đã làm rất nhiều lần nên khá thuần thục.
Dựa theo những trình tự nhất định mà đan dệt những sợi cỏ, Thước Nhạc rất thích công việc này, đôi bàn tay như ngọc không ngừng hoạt động, thuần thục dệt những sợi cỏ Long Tu, bất tri bất giác cũng phóng thần thức ra, quan sát mọi phương hướng, bồ đoàn được bện rất hoàn mỹ. Để thoải mái, cậu bện rất lớn, đường kính một mét, màu sắc biếc xanh tỏa sáng, khi ngồi trên đó sẽ thấy vô cùng mềm mại thoải mái, cỏ Long Tu vốn có tính co giãn lớn, sử dụng xong cũng sẽ trở lại dáng vẻ ban đầu.
Việc này làm một lúc sẽ quen tay, tốc độ cũng dần nhanh lên, chớp mắt đã làm được bảy tám cái. Người tu chân rất có lợi ở điểm này, tốc độ của tay nhanh đến mức không người thường nào sánh bằng. Thu dọn những chiếc bồ đoàn đã được bện xong, thấy còn thừa khá nhiều cỏ Long Tu, nghĩ nghĩ nhẹ phẩy tay, toàn bộ cỏ khô đi trở thành màu vàng nhạt, dùng tay sờ vào thấy độ dai cũng tốt, còn không ảnh hưởng đến linh khí bên trong. Chẳng trách người tu hành thời thượng cổ lại thích dùng nó làm thành đồ vật.
Thước Nhạc cũng không quá câu nệ, cứ tùy hứng làm, nhưng lại tạo thành một ổ chim nhỏ bốn gian, đặt dưới táng cây hòe, mặc dù hình dáng tùy ý nhưng có thể để Kim Cương và Lam Tử ở trong đó. Vừa nghĩ vậy liền đưa Kim Cương với Lam Tử ra.
“Ca…. làm cho chúng ta sao? Đẹp quá ta ơi.” Lam Tử vừa nhìn thấy nhà mới thì rất vui vẻ.
Kim Cương nhìn ngôi nhà màu bạch kim kia, trong mắt cũng lộ ra vui vẻ, bay lên trên đó. Quanh những căn phòng nhỏ có mấy cánh cửa nhỏ nối liền với nhau, thân hình chúng tuy rằng lớn hơn so với những con vẹt Alisterus khác, nhưng khi ở trong chiếc ổ này vẫn cảm thấy rộng rãi. Mỗi gian phòng đều có thể chứa được cả nó lẫn Lam Tử, huống chi kể từ khi tu yêu, bọn nó đã có thể hấp thụ linh khí, hoàn cảnh nơi này rất có lợi với việc tu hành.
“A, sư phụ Nhạc, ngươi làm thêm cho A Tử một cái xích đu đi….” Lam Tử thấy đám cỏ Long Tu còn thừa lại, vỗ cánh bay đến trước mắt Thước Nhạc.
“Được thôi.” Xích đu càng dễ làm, khi cậu dệt còn tạo hình đa dạng, rất xinh đẹp. Tuy rằng Lam Tử biết bay nhưng nó vẫn có đam mê đặc biệt với xích đu, trong không gian còn có mấy cái vì nó mà làm ra.
Xích đu đặt ở dưới hành lang, không quá dài, Lam Tử đặt hai chân lên, bắt đầu đu, chờ đến khi bay đến chỗ cao nhất thì thả hai móng ra, cả cơ thể tựa như viên đạn bay đi, thu lại đôi cánh, tựa như rơi tự do, đến khi cách mặt đất nửa mét mới lại dang cánh ra, sau đó bay là là. Xem TV nhiều liền học được cách tựa như nhảy dù này, nó dường như rất thích môn thể thao này, giờ đã nghiên cứu được khá nhiều động tác.
So sánh với Lam Tử thích nhảy nhót thì Kim Cương lại bình ổn hơn, đứng trên căn nhà mới, nhìn Lam Tử chơi đùa.
Ngay lúc đang nhìn Lam Tử chơi đến phát điên thì nghe tới tiếng gõ cửa bên ngoài. Bởi vì chú Lâm không ở nhà, không ai trông nom nên Thước Nhạc đóng luôn cửa lại, không biết ai sẽ đến nữa.
Đi đến cửa viện trước liền thấy sáu người bên ngoài, trong tay mỗi người còn cầm sổ sách, thước đo… người gõ cửa là bác gái trong tổ dân phố.
“Aiz, Thuớc Nhạc ở nhà sao lại đóng cửa vậy. Mấy vị đây là đồng chí trong cục Văn Vật-Kiến Thiết, à thì, khu này của chúng ta được bầu thành khu di sản thế giới, cậu biết đúng không, mấy đồng chí đây đến xem xét cấp bậc khu nhà. Còn muốn tiến hành đăng ký về tình hình kết cấu ngôi nhà.” Bác gái tổ dân phố nhìn Thước Nhạc nói. (Hư cấu_lời tác giả)
Thước Nhạc đưa mắt nhìn qua vài người kia, cười nói, “Được ạ, mời vào, mấy ngày nay chắc bác Trương mệt muốn chết rồi a.”
“Lại chẳng vậy sao, lễ mừng năm mới cũng không tha cho, từ mùng một đã bắt đầu rồi. May mà chỉ còn sót lại khu phố nhà cậu thôi, rất nhanh sẽ xong. Bác cũng phải nghỉ ngơi thật tốt mới được. Ba mẹ cậu không có nhà sao? Hôm nay vẫn là ngày tế trời mà, Khúc Phàm vẫn phải đi làm sao? Mấy ngày nay bác cũng không thấy cậu ấy. Đi làm gì rồi?” Bác Trương được Thước Nhạc dẫn đường, vừa đi vừa hỏi. Bác gái mỗi ngày đều dạo quanh ngõ nhỏ, khi Khúc Phàm về nhà thì cứ ba ngày có hai ngày chạm mặt.
“Ba mẹ cháu ra ngoài chơi rồi, hai ngày nay Khúc Phàm đi công tác, đi cũng lâu đó ạ.” Thước Nhạc dẫn mấy người vào trong sân. Mấy người này từ khi vào nhà thì hai mắt cứ sáng như đèn pha. Bọn họ đi cũng nhiều nhà rồi, nhà này tuyệt đối là tốt nhất. Vừa vào sân đã thấy cửa lớn kia, bức tường xây làm bình phong ở cổng đó, màu tranh kia nữa, bảo quản thật quá tốt rồi, nhìn cứ như mới vậy. Bọn họ đã sớm xem qua tư liệu về nhà này, biết nơi này không phải nhà mới, nhưng được bảo trì rất tốt, ngay cả cố cung được tu sửa nhiều lần cũng không thể bì kịp, trong cố cung không có được sức sống như nơi này.
Đi qua cổng trong bước vào Nhị Tiến viện, Lam Tử đã không chơi đùa nữa, hai vẹt Alisterus đang đậu trên ngôi nhà mới, tò mò nhìn đoàn người.
“Đây, đây quả thực khiến người ta suýt xoa a.” Giáo sư Tôn trong cục Văn vật kích động nói.
“Lại chẳng thế, ngõ nhỏ này của chúng tôi có Thước Nhạc bảo trì tốt nhất đó, trong ngõ không ai không hâm mộ đó.” Bác Trương tự hào như thể đang nói về nhà mình vậy.
“Từ từ… trong sổ ghi chép sẽ không bao gồm cả ảnh chụp chứ.” Thước Nhạc nhìn một người trong đó muốn chụp ảnh, nhanh chóng ngăn lại.
Người nọ thấy cậu ngăn cản, sắc mặt xấu đi, bọn họ cũng không nhất định phải chụp ảnh, nhưng bọn họ đi khắp nơi rồi mà chưa bị ai cản đâu.
“Quả thật không bắt buộc, gia đình nào không muốn thì sẽ không phải chụp, cũng vì muốn bảo vệ sự riêng tư của gia đình.” Bác Trương cũng mở lời nói đỡ cho Thước Nhạc.
“Thước Nhạc, vậy thì cậu lấy giấy tờ nhà đất với những tư liệu khác ra trước đi, đăng ký một chút, sau đó dẫn họ đi xem xung quanh, bọn họ cũng chỉ xem bên ngoài thôi. Ghi chép đại khái một chút. Chỗ chúng ta là nhà riêng, không tàng trữ vật bất minh là được. Nếu sau này cậu đồng ý thì có thể tiếp đón người đến thăm quan, nếu không cũng không ép buộc, nhưng việc mua bán sửa chữa thì cần xin phép.” Bác Trương đem mọi chuyện nói với Thước Nhạc, cũng là nhắc nhở cậu.
“Dạ, mọi người đến phòng khách ngồi trước đã. Cháu đi lấy đồ.” Đem mấy người đến phòng khách trước, bưng lên mấy chén trà nóng. Có Bác Trương ở đây, cậu cũng không sợ mấy người này giở trò gì, bác gái này rất thân thiện nhiệt tình. Sau đó, cậu đi về phía sau.
Thước Nhạc lấy giấy tờ chứng minh nhà đất từ hậu viện ra, thấy bọn nhỏ đã tỉnh, đang chơi đùa với nhau. Thước Nhạc dặn dò bọn nhỏ trong nhà đang có khách, để bọn nó chơi ngoan chút, đừng trêu trọc người ta. Chờ khi vào Tây Sương phòng liền thấy có hai người đang cầm kính lúp xem xét bình sứ cậu đặt trên giá bác cổ*.
*giá bác cổ:
Trong viện đặt khá nhiều giá bác cổ với đủ loại hình dáng, màu sắc, hầu như phòng nào cũng có. Tây Sương phòng được dùng làm phòng khách, gia cụ đều là gia cụ có hình vân long (rồng cưỡi mây), cũng có hai giá bác cổ, cái lớn hơn chiếm cả mặt tường phía bắc, cái nhỏ hơn kia hình hồ lô, nhiều năm qua, đám người Thước Nhạc thu được rất nhiều đồ vật, các loại ngọc thạch, đồ gỗ hiếm trong nhà đều có, tay nghề điêu khắc của Thước Nhạc cũng tốt, khi rảnh rỗi cũng khắc vài vật trang trí. Thím Ngô thêu rất giỏi, cuộc sống mấy năm nay rất tốt, lúc rảnh rang cũng thêu thùa đôi chút. Thước Nhạc thích mấy đồ thêu đó nên cũng cấp nguyên liệu cho thím thêu thùa, tay nghề cũng ngày càng tốt, từ từ cũng làm được mấy món hay ho. Thước cha cùng Khúc cha đôi khi đến Phan Gia viên cũng đem chút đồ cổ về, Thước Nhạc thấy hợp thì lại bày ra, cứ như vậy, vật bài trí trong nhà dần trở nên phong phú, trên mấy giá bác cổ cũng không còn ô trống nào.
Tây Sương phòng làm phòng khách, vật bày biện cũng được Thước Nhạc tốn không ít công sức, tuy nhiên đa số đều là đồ cổ hai người cha mua về, thứ tốt đều đặt phía sau. Những đồ trang trí bằng ngọc cũng không quá đắt giá, phẩm chất bình thường nhưng rất khéo léo, dù có tốt cũng sẽ không bày ở đây.
Trừ những thứ đó, Thước Nhạc còn chọn một vài loại cây nhỏ xinh trồng trong chậu đặt vào, tạo cảm giác thanh lịch cho căn phòng.
Tuy rằng họ chú ý để vật bày trong phòng không quá quý giá, nhưng trong mắt người thường, những thứ này cũng đã rất có giá trị. Cho nên khi Thước Nhạc đến phòng khách, một người đang cầm kính lúp xem bình cổ, một người thì dùng kính lúp xem ngai vàng khắc hình rồng mà cậu tự làm, những người khác cũng đưa mắt nhìn khắp nơi, quá thất lễ.
“Khụ…” Người phụ trách chuyến khảo sát này ho một tiếng nhắc nhở những người khác về việc chủ nhân đã quay lại.
Thước Nhạc không nói gì mà đưa tài liệu qua, muốn nhanh chóng tiễn mấy người này đi luôn.
Nhân viên công tác nhận lấy giấy tờ nhà đất, bắt đầu xem xét tỉ mỉ, hơn nữa hỏi Thước Nhạc đăng ký khi nào, hiểu về kết cấu căn nhà một chút, thì mấy người này mới biết căn nhà này thuộc về cậu trai trẻ trước mặt này, trong mắt không khỏi thoáng hiện lên sự ghen tị, chỉ có giáo sư Tôn kia đỡ hơn. Tuy nhiên, ông ấy dường như cũng muốn nhìn ngắm mọi nơi. Lại nói, mấy người này cũng chỉ là nhân viên công tác bình thường mà thôi, phải biết rằng từ khi nhận được văn kiện từ trên chuyển xuống về khu bảo hộ này, rất nhiều người đều dồn mắt về khu này, không ai có thể hiểu rõ hơn họ về ý nghĩa của điều này. Khu đất nhà Thước Nhạc trước kia cũng đã thuộc khu bảo hộ, cũng là khu mà quyền tài sản so ra có vẻ rõ ràng hơn, mấy người tới nơi này cũng có chút quan hệ, cũng muốn thừa dịp này xem có kiếm chác được gì không?
Thước Nhạc không quan tâm họ nghĩ gì, sau khi đăng ký xong thì mang theo đoàn người đi khắp nơi xem xét. Bác Trương cũng rất quan tâm để ý những người đó, cũng đi theo giúp giám sát họ, vừa rồi khi ở Tây Sương phòng, khi họ muốn chụp ảnh cũng bị bác ngăn lại.
Phòng khu này rất tốt, họ cũng làm xong bản ghi chép, tiếp theo đoàn người sẽ tiến vào hậu viện.
“Ai u, mấy bảo bối ở kia nha, Kỳ Kỳ đâu?”