Hai chú vẹt Alisterus xuất hiện trước mặt mọi người, vừa nhìn qua thì không thấy thay đổi gì lớn, nhìn kỹ mới thấy sự khác biệt. Kim Cương vốn có màu lông đa sắc pha tạp, giờ lại càng thêm thuần khiết, đầu lớn hơn so với lúc trước một chút, so với Lam Tử cũng ngầu hơn chút, lông mao trên đầu cũng chuyển hẳn sang sắc vàng. Hai sắc màu trên người Lam Tử cũng vô cùng sáng chói, lông mao cũng hơi phản quang. Trên thực tế, những thay đổi này không quá lớn, trải qua sự thanh lọc của linh tuyền, thân thể hai vẹt Alisterus đã được cải tạo rất lớn, cho nên, lần hóa yêu này cũng không có mấy thay đổi.
Điều khiến mọi người rung động chính là ánh mắt của hai vẹt, một lãnh khốc trầm tĩnh, một hoạt bát linh động, ánh mắt của hai vẹt thế nhưng lắng động tâm tình của con người, thật sự khai mở tâm trí, có được trí tuệ.
“A, ta đẹp quá đúng không? A? Ta đẹp quá ta ơi, trời ơi, vừa rồi thống khổ chết đi được, sau này dù thế nào cũng không tu luyện như vậy nữa đâu. Quá đáng sợ. Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc, Lam Tử có đẹp không nha?” Lam Tử khôi phục sức sống trước tiên, thanh âm tuy rằng vẫn hoạt bát sáng sủa như cũ nhưng có thể nghe ra âm sắc của nó đã khác trước, không còn mang đặc thù của loài chim như trước mà ngược lại giống như người nói vậy. Tuy nhiên, tính cách chẳng biết tiết tháo này của nó chẳng thay đổi chút nào luôn, hơn nữa bởi vì Kim Cương nói với nó dùng cách này hóa yêu sẽ xinh đẹp hơn rất nhiều cho nên sau khi hóa yêu xong, nó lập tức quay trái quay phải ngó nghiêng xem mình có biến đẹp không.
Kim Cương bên cạnh ngày càng trầm mặc, khẽ vỗ cánh bay đến cạnh Thước Nhạc, “Cảm ơn.” Dùng mỏ cọ cọ hai má cậu, thể hiện lòng biết ơn sâu sắc.
“Ta cũng muốn.” Lam Tử bay đến, hai cánh dang rộng ôm lấy cổ cậu, áp sát lại, ánh mắt cũng liếc qua Kim Cương đang đứng trên vai Khúc Phàm.
Thước Nhạc khẽ ôm lấy Lam Tử, vỗ vỗ vai nó, cốt cách mềm mại, động tác linh hoạt, có lẽ chính là ưu thế sau khi hóa yêu đi.
“Lam Tử, sau này cậu có thể tu hành rồi ha?” Tiếu Tiếu ngửa đầu nhìn Lam Tử nói.
“Đương nhiên. Lam Tử ta đây nhất định sẽ tu hành trở thành vẹt Alisterus lợi hại nhất luôn….. Ách, lợi hạ thứ hai.” Bị Kim Cương trừng mắt quét một cái, không tình nguyện sửa lại. Đột nhiên hưng trí bừng bừng nói với Thước Nhạc, “Nhạc Nhạc, ngươi làm sư phụ của ta đi nha. Đi nha đi nha.”
Thước Nhạc cười nói, “Ta cũng đâu thể dạy ngươi, sao có thể làm sư phụ của ngươi chứ.”
“Làm đi làm đi, như vậy nhóm Kỳ Kỳ sẽ gọi ta là sư huynh, ha ha ha—- yên tâm đi nhóm tiểu sư đệ, sư huynh sẽ rất bảo vệ các đệ. Ta rất lợi hại đó nhaaaaa…..” Lam Tử có hơi vênh váo đắc ý, hoàn toàn quên rằng bản thân trừ việc bay nhanh hơn, khỏe hơn chút, năm giác quan nhạy bén hơn thì cũng không có năng lực gì hơn nữa, nếu bị thương tổn thì không biết ai bảo vệ ai nữa đâu.
Mấy đứa nhỏ cho nó ánh mắt coi thường, lúc này Kim Cương không đánh Lam Tử mà cọ cọ Khúc Phàm, trong mắt có tha thiết. Nó mở tâm trí đã coi như thuộc yêu tộc, trong lòng cũng rất mong chờ, tuy rằng biết hai đứa nó trong lòng Thước Nhạc và Khúc Phàm thì tựa như người nhà, nhưng nếu hai đứa có thể được hai người thu làm đồ đệ thì quan hệ sẽ khác chút chút nữa nha.
Hai người Thước Nhạc thật ra cũng hiểu ý Kim Cương, cũng nguyện ý thu nhận hai đứa, dù sao, bọn họ cũng tự tu hành thành, lại không có quy củ gì, bản thân vui vẻ thì được rồi.
Trao đổi ánh mắt với Khúc Phàm, mang theo cả đám về chính sảnh. Sau khi mọi người ngồi xuống, Thước Nhạc dẫn cha mẹ hai nhà còn có thím Ngô, chú thím Lâm vào. Hai người thảo luận đã lâu, lần nay đem chuyện tu hành nói rõ với mọi người trong nhà. Hai vẹt đậu trên giá treo ở đại sảnh, ánh mắt Lam Tử nhìn ngang ngó dọc lung tung nhưng vẫn thành thật im lặng.
“Chú Lâm, thím Lâm đã ở nhà này hơn hai mươi năm, thím Ngô cũng đã đến được mười năm, chúng cháu cũng coi chú thím như người nhà, mọi người đều không phải người ngoài, đám nhỏ trong nhà cũng không còn nhỏ nữa, ngay cả Phi Phi cũng đã bắt đầu hiểu chuyện, cháu nói gì cũng đã hiểu được, cho nên hôm nay, cháu với Thước Nhạc sẽ nói rõ mọi chuyện với mọi người.
Ai cũng biết sự thần kỳ của Nhạc Nhạc, hai năm nay, không gian cũng luôn chào đón ba người chú thím, tuy rằng ngoài miệng không nói nhưng trong lòng cũng sẽ tò mò. Nhạc Nhạc được truyền thừa, chúng ta ai cũng được nhờ, không biết đây có coi như một người đắc đạo không ha ha…. Vốn hai đứa cháu cũng không muốn mọi người tu hành, bọn nhỏ tu hành thì không sao, nhưng nhóm người lớn tu hành có chút chậm, cho dù tu hành thì cũng không thu được thành quả lớn, nhưng lại khiến mọi người lo nghĩ vất vả, còn không bằng để tất cả cùng vui vẻ một đời, có không gian này, sống đến một trăm tuổi cũng không phải vấn đề gì lớn.
Chúng cháu đã từng nghĩ vậy, nhưng Nhạc Nhạc có được truyền thừa, lại có được thứ tốt, linh tuyền kia có thể thay đổi tư chất của mọi người, giải quyết được mọi vấn đề, chúng cháu cũng hơi tham lam.” Khúc Phàm nhìn Thước Nhạc, “Đã không có cách nào để cha mẹ chú thím rời khỏi, hy vọng mọi người có thể ở cạnh nhau thật lâu thật dài, hai năm nay đã giúp mọi người điều tiết qua, hiện tại cũng đã không sai biệt lắm.”
Mấy người lớn tuổi khẽ gật đầu, cơ thể họ mấy năm nay tốt hơn nhiều, dáng vẻ bên ngoài có hơi già nhưng sức khỏe cũng tựa như người mới hơn ba mười.
“Người tu luyện hay còn gọi là người tu chân, phương Đông trước kia có rất nhiều người tu chân, nhưng hiện nay, hoàn cảnh thế giới không tốt, người tu chân cũng gần như biến mất, công pháp mà Nhạc Nhạc có, còn có không gian này đều có thể đảm bảo để mọi người tu hành thuận lợi. Từ ngày mai, con sẽ bắt đầu giúp mọi người thay phiên trúc cơ, chúng ta bắt đầu tu luyện.”
“Chờ nhóm người lớn trúc cơ xong, bọn nhỏ sẽ tu luyện. Còn nữa, hôm nay Kim Cương và Lam Tử cũng đã hóa yêu thành công, hai đứa tu luyện chúng ta cũng không giúp được gì nhiều, tuy nhiên vẫn sẽ nhận hai đứa làm đồ đệ, ha ha. Nhưng mà hai đứa coi như thuộc về tu yêu, sẽ không thể gộp chung với bọn nhỏ, trong không gian cũng có vài nhóc có linh thức có thể hóa yêu, sau này chúng hóa yêu thành công, hai đứa sẽ trở thành đại sư huynh cùng nhị sư huynh.” Khúc Phàm nói qua về sự sắp xếp với hai vẹt Alisterus, hai người nọ đã thương lượng rất lâu, trăm năm sau đã có thể trở thành một đại gia tộc, dựa theo điều kiện của họ thì có thể bước vào cuộc sống khi đó.
Vì sự phát triển sau này, dù họ nguyện ý xuất hiện trước mặt người khác hay không, có vài luật lệ vẫn phải đặt ra. Hai người họ muốn lựa chọn một người thừa kế có thể gánh vác gia tộc, trưởng bối thì không nói, trong đám nhỏ thì tính cách Quả Quả rất bình lặng không đặt tâm tư nơi đây, Gia Gia thì lại mềm lòng, hoàn toàn bó tay với đám nhỏ, Kỳ Kỳ nếu được rèn luyện một chút thì là một lựa chọn không tồi, có điều nó lớn mật ưa mạo hiểm, cũng không thích hợp, tính cách Tiếu Tiếu với Phi Phi cũng không phù hợp. Miu Miu vẫn còn nhỏ chưa thể đoán được, hai người vẫn luôn cân nhắc nhưng chưa tìm được người phù hợp.
Kim Cương và Lam Tử đã bước lên con đường tu yêu, mấy loài vật trong không gian cũng chỉ còn thiếu một bước, sớm hay muộn gì cũng đột phá, việc quản lý cũng không đáng lo, cứ giao cho Kim Cương và Lam Tử là được. Tình cảm hai vẹt tốt, lại có thể bù trừ cho nhau, rất phù hợp, cứ vậy mà phân ra một nhánh tu yêu vậy.
Hai người còn muốn nhận vài đệ tử phù hợp. Sau này để họ trở thành người phát ngôn với thế giới bên ngoài. Nhóm người này cũng khó tìm.
Tuy rằng Khúc Phàm nói giúp mọi người trúc cơ, nhưng hai người vẫn dành ba ngày chuẩn bị. Lại nói, cho dù họ muốn để mọi người tu luyện, cũng phải chuẩn bị thật kỹ, như vậy đối với những người chưa từng tu luyện thì đây không phải chuyện dễ dàng. Cuối cùng, Thước Nhạc dựa theo những tư liệu trước kia nghĩ ra biện pháp để giải quyết vấn đề này.
Xem nhiều công pháp tu hành cũng biết được nhiều cách tu hành, trong đó có một loại công pháp tu hành đặc biệt phù hợp. Công pháp này do một vị yêu tu nghĩ ra, đó là một loại thực vật tu yêu, khi chống lại thiên kiếp đã bị mất cơ thể sau đó lại đoạt xá* sống lại, trở thành con người tiếp tục tu hành. Tuy nhiên, dù sao cũng từ tu yêu mà thành, nguyên thần và thân thể khó có thể kết hợp, vì ổn định việc tu hành, nó nghĩ ra một cách, hợp nhất mình và một gốc tiên thảo, lợi dụng tiên thảo củng cố nguyên thần, ổn định cảnh giới; tuy rằng tốc độ tu hành chậm nhưng tuyệt đối an toàn. Gốc tiên thảo kia cũng tu luyện ra nguyên thần trở thành một phần của yêu tu kia, khi tu hành còn có được ưu thế của tiên thảo.
*đoạt xá: được hiểu là đoạt xác, đoạt lấy thân thể của người khác (người chết) để sống lại, cũng có thể lấy ngay cơ thể của người sống (đối với trường hợp tu tiên)_theo Tàng thư viện.
Người tu chân khi trúc cơ sử dụng vật phẩm hoặc dược vật, hoặc có được nguyên thần to lớn, khi Khúc Phàm trúc cơ đã sử dụng một lượng lớn linh tuyền, tốn rất nhiều thời gian mới thành công. Những trưởng bối trong nhà lại không có được ưu thế này.
Cho nên Thước Nhạc chọn phương pháp này, dựa vào vốn hiểu biết của cậu về thực vật, sẽ càng thêm nắm chắc biện pháp này. Nguy hiểm sẽ ít đi. Hơn nữa, chính cậu cũng đã kết hợp với thanh liên, tuy rằng thanh liên sẽ không thể nào tu luyện ra nguyên thần, nhưng cậu lại hiểu về biện pháp này hơn. Do vậy cũng có được nhiều ưu đãi.
Trong không gian của Thước Nhạc có vài loại thực vật đặc biệt, cậu chọn vài gốc trong số đó, sử dụng linh tuyền điều dưỡng trong hai ngày, rồi đưa đến không gian thứ nhất, trồng xuống bên cạnh hồ nước. Mỗi người lựa chọn một gốc cây, từ từ dung hợp. Loại tu luyện hợp thể này ôn hòa và ổn định hơn, còn có Khúc Phàm bên cạnh trông chừng thì còn lại chỉ là vấn đề về thời gian thôi.
Trong mấy người thì chú Lâm là tốt nhất, có lẽ bởi trước đó đã từng đi lính, chú ấy có được sự lĩnh ngộ cao hơn so với những người khác. Lúc trước, khi lựa chọn thực vật, cậu có chọn một gốc tường vi gai vàng, là gốc tường vi gai vàng mà Thước Nhạc vừa nuôi trồng được, rất khiến người ta kinh ngạc là sau khi hợp thể tu luyện, hai người hỗ trợ lẫn nhau, tường vi gai vàng có lực tấn công mạnh, chú Lâm cũng muốn đi theo con đường võ tu, rất khó khăn, lại còn nguy hiểm nữa; tuy nhiên chú Lâm cứ muốn như vậy thì họ cũng không còn cách nào khác. Chú Lâm có ý muốn bảo vệ, họ đều hiểu, Thước Nhạc chỉ có thể tìm cho chú ấy một công pháp võ tu có vẻ mạnh đi, nếu không thể ngăn cản vậy thì giúp chú ấy càng thêm an toàn đi vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...