Mang Theo Không Gian Đi Tu Hành

“Đây là cục trưởng của chúng ta, cục trưởng Lý.” Trước khi vào nhà kính, Khúc Phàm giới thiệu cho Thước Nhạc.

Đúng như cậu nghĩ, “Chào cục trưởng Lý.”

“Ha ha, trước kia đã muốn để tiểu Khúc giới thiệu với cậu, hôm nay mới có cơ hội, chúng ta làm việc đi đã, sau đó tôi mời mấy cậu ăn cơm nhé.” Cục trưởng Lý cười nói.

Cũng không nhiều lời vô nghĩ, ba người mặc quần áo cách ly theo Thước Nhạc đi vào nhà kính số mười một. Lựa chọn gian này đầu tiên là bởi vì năng lực chống cự của thực vật nơi này yếu nhất, hiện tại đã bị thương hại nghiêm trọng.

Đây là một gốc cỏ sao, gọi là cỏ sao bởi vì lá của loại cây này có hình dạng như sao năm cánh, nhưng không phải loại ngôi sao năm cánh cân xứng bình thường, bởi vì không rõ tên nên được Thước Nhạc đặt tên như vậy. Loại cỏ này rất quan trọng với bọn họ. Hiện tại đã nghiên cứu được nó có hơn mười loại công dụng, có hiệu quả trị liệu với những bệnh về tinh thần, càng quan trọng với dị năng giả. Dị năng giả bởi vì có tinh thần lực to lớn, rất dễ dàng xuất hiện các vấn đề về tinh thần, loại cỏ sao này là thuốc tốt nhất.

Đây cũng không phải giống cây từ thời thượng cổ mà trước đó Cục Đặc vụ đã có được nó. Tuy nhiên, tác dụng của cỏ sao khi đó rất nhỏ, sau khi được Thước Nhạc cải tạo, tăng cường hiệu quả của nó. Khiến một loại thảo dược tiến hóa cũng không phải chỉ cần linh khí là được, cỏ sao có đầy khắp khu Vân Quý, nhưng có dù có tích linh khí bao lâu chăng nữa cũng không thể tiến hóa đến bước này, cần phải được tinh thần lực chải chuốc qua, ổn định thức hải mới có được hiệu quả trên. Đây cũng là loại thực vật đầu tiên Thước Nhạc thông qua thực nghiệm gien đào tạo ra, cũng là loại thực vật duy nhất có thể chứng minh thành tựu của cậu trong lĩnh vực gien. Nó có ý nghĩa đặc biệt với Thước Nhạc.

Cỏ sao vốn là một loại cỏ lớn cớ bàn tay, phiến lá nhỏ mang hình dáng bất quy tắc, không có hoa, thông qua rễ mà sinh sản. Sau khi được Thước Nhạc đào tạo, cỏ sao cao gần một thước, nhiều lá dài, phiến lá đều cân xứng, mặt sau phiến lá đa phần là nước, hơi vàng, không có hoa, bộ rễ phát triển.

Tác dụng của cỏ sao rất lớn, tuy nhiên, tiếc nuối duy nhất của Thước Nhạc là cậu chỉ có thể tạo ra ba gốc cỏ này. Tuy rằng bộ rễ của nó phát triển nhưng tỉ lệ đâm chồi thêm của cỏ sao cũng chỉ có một phần mười, hơn nữa, tốc độ sinh trưởng rất chậm. Hai gốc cỏ trong không gian đã có ý thức, cậu không thể tiến hành nghiên cứu nữa, gốc còn lại này rất quý giá. Từ đó, cậu cũng nhận ra rằng tức nhưỡng cùng linh tuyền không phải vạn năng.

Ba người vào nhà kính, cây cỏ cao một mét rậm rạp đã có dấu hiệu héo rũ. Nhìn thấy tình huống này, Thước Nhạc rất đau lòng, có thể nói, cậu nguyện ý dùng tất cả cây cối trong nhà kính đổi lấy gốc cây này. Nó chẳng những có hiệu quả với dị năng giả, cũng rất hiệu quả với bọn họ. Về sau, khi bọn nhỏ tu luyện, có nó thì tỉ lệ tẩu hỏa nhập ma sẽ rất nhỏ, còn hữu dụng hơn so với những phương thức khác trong đầu cậu. Nhà kính số mười một được cậu dặn dò cẩn thận, trừ khi đến ghi chép thì không ai được vào, cho dù cần lấy mẫu vật cũng phải do cậu làm, không ai có thể nhúng tay vào. Không ngờ giờ lại thành ra như vậy.

Phải di chuyển thật nhanh cỏ sao này, Thước Nhạc lấy ra ba cái cuốc, nhẹ nhàng cào, “Như vậy, nhất định phải khống chế tốt sức lực, nếu có thể thì sử dụng tinh thần lực vây lấy cuốc thì sẽ càng thêm dễ.” Thước Nhạc làm mẫu cho hai người, cào nhẹ để lộ ra bộ rễ. Cỏ sao là một người khổng lồ bé nhỏ, sở dĩ một mình nó chiếm cả một nhà kính cũng bởi nguyên nhân này, riêng bộ rễ chiếm cứ một góc nhà kính rồi.

Công việc như vậy rất khảo nghiệm năng lực của ba người, vừa phải cố hết sức không để đất lún xuống, vừa phải cẩn thận bới rễ cây ra, rễ rất nhỏ rất yếu, phải vô cùng nhẹ nhàng. Hiển nhiên, hai người Khúc Phàm và cục trưởng Lý đều là cao thủ, lực khống chế rất tốt, tinh thần lực vây lấy cái xẻng, luôn luôn chú ý tới trạng thái của cây, còn có thể rất nhanh xới đất lên nữa.

Khi thực hiện được một nửa thì phát sinh vấn đề, bộ rễ của nó trải dài trên mặt đất, ba người không có chỗ đặt chân, Khúc Phàm ngẩng đầu nhìn, nhảy khỏi nhà kính, cầm từ ngoài vào ba sợi dây thừng, buộc chặt trên đỉnh nhà kính, rồi buộc thêm một sợi nữa cố định bộ rễ, tốt hơn rất nhiều.


Bộ rễ này quả thực rất phát triển, những chiếc rễ con thanh mảnh như tóc bao phủ khắp nhà kính. Thước Nhạc nhìn thấy bộ rễ thì nhíu mày, vốn trên bề mặt của nó phải là màu trắng nhưng giờ lại hơi ngả xanh, rõ ràng là dấu hiệu trúng độc.

“Không thể nhổ lên trồng lại được, tôi đi làm chút dịch dinh dưỡng.” Phải rửa sạch đã. Đi ra ngoài nhà kính, hành lang sáng ngời trống rỗng, cậu đi vào phòng dinh dưỡng, lấy dụng cụ ra, bỏ nước hồ, linh tuyền vào pha chế theo tỷ lệ thích hợp, có thể để thực vật hấp thu càng nhiều linh khí, tiến hành quá trình thải độc, lại phòng ngừa việc quá thừa linh khí, thực vật không thể thừa nhận. Ngoại trừ làm một bình lớn còn làm thêm một bình nhỏ để rửa sạch những loại thực vật khác.

Sau khi chuẩn bị xong, Thước Nhạc dùng xe đẩy đưa hai bình dinh dưỡng đến cửa nhà kính, sau này chuyện gì cũng phải tự làm, trước khi chưa bắt được kẻ tình nghi thì không thể bảo đảm an toàn được.

Khúc Phàm và cục trưởng Lý đã đào xong, hai người đều rất cẩn thận, không dám làm ra hành động dư thừa nào, “Không cần như vậy, có thể thu gọn chúng vào một chỗ, không làm hư hỏng là được, chờ loại bỏ chất độc rồi từ từ điều giải.” Bởi vì di chuyển khó khăn, gốc cây này sẽ không đưa đến nhà kính số năm.

Hai người một ôm rễ, một ôm cây, dựa theo sự chỉ dẫn của Thước Nhạc đặt vào trong bình dinh dưỡng. Ba người đồng thời thở phào, “Giờ mới biết gieo trồng hoa cỏ cũng phải thật cẩn thận, độ khó có khi còn khó hơn luyện công đó, ha ha—-” Lý Cảnh Phong lần đầu làm chuyện này, đổ đầy mồ hôi.

Thước Nhạc cười, “Những chuyện còn lại làm dễ hơn.”

Quả thực còn lại dễ làm hơn, ba nhà kính còn lại kia, thực vật trong đó có sức chống cự mạnh hơn cỏ sao nhiều, hơn nữa dưới sự chăm lo của linh khí sẽ rất nhanh khôi phục. Thước Nhạc cũng đưa tường vi gai vàng bên ngoài kia vào nhà kính số năm, tường vi gai vàng sau khi được linh thủy rửa sạch thì càng thêm hoạt bát, tò mò với mọi thứ như trẻ con vậy. Cuối cùng, Thước Nhạc không thể không trấn an nó, miễn để nó lại đi hành hạ những loại thực vật khác. Vốn diện tích nhà kính số năm khá lớn, nhưng bởi sự có mặt của tường vi gai vàng mà trở nên hơi nhỏ.

Việc quan trọng còn lại là thanh lọc toàn bộ số nhà kính kia. Phải loại bỏ toàn bộ đất trong nhà kính, công việc này tuy rằng rất rườm rà nhưng ba người khác thường thực hiện cũng dễ hơn nhiều. Có điều Khúc Phàm và cục trưởng Lý mặc quần áo phòng hộ khó dùng sức, sau khi cởi ra cũng để họ trực tiếp cảm nhận được độ ô nhiễm của mảnh đất này. Khi sử dụng năng lượng dưới nhà kính, hai người cũng vô cùng khó chịu. Năng lượng có tính phóng xạ này còn có hại với cả người tu hành, càng huống chi người thường.

“Cục trưởng, hai nghiên cứu viên có vấn đề.” Lý Tiếu vẫn luôn đứng bên ngoài theo dõi sự an toàn, biết rõ mọi chuyện, trong vườn cây lại xảy ra vấn đề, cậu ta lập tức tới điều tra.

“Tình huống nghiêm trọng không?” Cục trưởng Lý cau mày hỏi.

‘Hai người đều hôn mê sâu, nội tạng bắt đầu suy kiệt. Tuy đã khống chế bệnh, nhưng không có chuyển biến tốt đẹp.”


Thước Nhạc và Khúc Phàm liếc nhìn nhau, Khúc Phàm khẽ gật đầu, Thước Nhạc nói với họ, “Loại vật chất này có tính phóng xạ, chúng tôi chưa thể xác định là vật chất gì, tính phóng xạ của nó rất mạnh, tôi xem qua ghi chép về sự khác thường của tường vi gai vàng dẫn tới việc nó rời đi, trong căn cứ chỉ có năm nghiên cứu viên tiến vào quan sát, cũng chỉ năm người họ đi vào nhà kính đã cách ly, nhưng cũng không tiếp xúc trực tiếp với đất. Ba người chúng tôi vì có tinh thần lực bảo hộ, không cảm thấy gì, nhưng căn cứ vào sự tiêu hao tinh thực lực thì biết loại chất này có hại với dị năng giả. Những người khác càng không có sức chống cự. Chúng ta phải chuẩn bị thật tốt. Nhóm nghiên cứu viên sợ rằng sẽ bị ảnh hưởng.” Lại nghĩ một chút, ‘Hiện tại tôi đi điều chế một chút dịch dinh dưỡng, tranh thủ tăng cường sức đề kháng của nhân viên đã được cách ly.”

“Lý Tiếu, thông báo cho tổ sinh hóa nhanh chóng xác định thành phần nguyên tố của chất phóng xạ, chuẩn bị doanh trại Ba Liên gần đây nhất làm chỗ ở cho nhân viên cách ly, đưa nhân viên từ vườn cây qua đó. Xác định danh sách nhân viên có thể tiếp xúc với chất phóng xạ trong hai ngày qua, cách ly, căn cứ tiến hành chuẩn bị giới nghiêm chiến đấu. Khúc Phàm gọi nhân viên đội Avề, phong tỏa mấy nhà kính này, rồi xử lý. Thước Nhạc, có thể niêm phong nhà kính chứ?”

“Có thể, nhà kính có thể niêm phong hoàn toàn, hơn nữa tỷ lệ loại vật chất này truyền qua không khí rất nhỏ, tỷ lệ lây qua da rất lớn, tỷ lệ lây bệnh cho nhau cũng nhỏ. Chỉ cần xác định danh sách thì có thể khống chế trong phạm vi nhất định, chỉ cần không vào vườn cây, không đi qua ba hành lang quanh đây thì tỷ lệ mắc bệnh cũng nhỏ. Tường vi gai vàng rời khỏi nơi này, đất được mang theo rất sạch, khi ấy tôi không phát hiện vật chất phóng xạ. Nhân viên bị lây phóng xạ cũng thu hẹp lại một chút. Đất trong những nhà kính kia đã được xử lý đặc biệt, chỉ cần không tiếp xúc trực tiếp thì có thể ngăn ngừa, cho nên có thể cách ly hoàn toàn.” Hô hấp của cậu không có vấn đề nên tính lây nhiễm qua không khí rất nhỏ.

“Được, hiện cậu không cần lo nơi này, trước điều chế dịch tiêu độc, sau đó đi xem hai nhân viên bị thương rồi tiến hành trị liệu.” Hiện tại trọng điểm là những nghiên cứu viên bị nhiễm chất phóng xạ đó.

“Được. Tôi đi ngay.” Thước Nhạc bước vào phòng điều chế, đổ thật nhiều nước hồ vào thùng rồi lại cho thêm ba giọt linh tuyền, cũng không phải cậu không muốn cho nhiều, mà linh khí trong linh tuyền rất nhiều, cơ thể cha mẹ cậu điều dưỡng tốt như vậy mà khi sử dụng cũng phải một tháng mới hết một giọt, nếu không sẽ trở thành thuốc độc. Về điều này, lại khác với thực vật, năng lượng hấp thu của chúng mạnh hơn con người rất nhiều.

Ngoại trừ hai thứ trên, Thước Nhạc còn cho thêm bốn viên thuốc giải độc, đây là đan dược do cậu luyện chế, khi luyện chế không quá thành công, không có tác dụng với người tu hành, nhưng lại có tác dụng giải độc tốt với người thường.

Bỏ thêm đan dược vào, chất lỏng hóa thành màu nâu nhạt, hy vọng sẽ có chút hiệu quả, nhưng cho dù không hiệu quả cũng có thể đề cao sức đề kháng.

Đưa dịch dinh dưỡng cho Lý Tiếu, “Cậu đem thứ này vào bình phung lên người, ừm, làm vậy đi, cậu đặt nó vào phòng tiêu độc để mọi người thay phiên đi vào tiêu độc.” Phòng tiêu độc có hệ thống phun, sử dụng rất tiện.

Nhìn theo Lý Tiếu rời đi, Thước Nhạc về văn phòng của mình, trước khi chữa cho người khác thì phải xử lý tay mình đã. Đổ linh tuyền vào trong bồn tắm, khác với những người kia, Thước Nhạc dùng tay tiếp xúc trực tiếp với đất, thương tổn rất lớn, vẫn chưa xử lý, sưng rộp lên. Tính xâm nhập của thứ kia rất mạnh, cậu làm như vậy thì cơ thể cũng có thể bị tổn thương. Thân thể Thước Nhạc chìm vào trong bồn tắm vừa ngứa vừa đau, đây là tác dụng của linh tuyền. Ngâm cả người trong linh tuyền, cảm nhận tác dụng của linh khí với cơ thể, cảm giác trên tay dần biến mất, không thuộc về thân thể mình nữa. Khoảng một phút sau, tay lại khôi phục, nhưng vết sưng rộp cũng tan biến. Linh tuyền quả nhiên rất có tác dụng. Năm phút sau, năng lượng trong linh tuyền bị cậu hấp thu hết, trở thành nước bình thường. Thước Nhạc vừa lòng lau cơ thể. Trong chuyện tu hành, cậu cũng tiến bộ rất nhiều, hiện tại, tốc độ hấp thu đã nhanh hơn.

Thay áo blouse trắng, lái xe đến phòng y tế. Hiện tại nơi này là trọng địa giới nghiêm, người bị tường vi gai vàng làm hôn mê lúc trước hầu như đều là nghiên cứu viên, bọn họ đều có khả năng bị thương, cho dù uống nước thuốc tỉnh lại nhưng cũng chưa thể rời đi, cách ly luôn trong này. Cho dù có nghiên cứu viên biết rõ về tường vi gai vàng xử lý, nhưng cũng có nhiều người không thể chỉ dùng thuốc giải mà khỏi ngay được, dù sao những thay đổi của tường vi gai vàng cũng chưa được thống kê. Tuy nhiên, di chứng để lại cũng không quá lớn, có điều sẽ khiến người ta hưng phấn quá mức mà ngủ không yên thôi. Điều khó chịu duy nhất là không thể giam họ lại trong phòng.

“Không sao, cứ để họ chạy mấy vòng đi, để họ vận động, chờ thuốc hết tác dụng phụ là được.” Khi vào bệnh viện thì y tá trưởng lập tức nói với cậu những chuyện này, quá hưng phấn luôn rồi.


“Được—-” Y tá trưởng nghĩ cũng thấy đúng, cho dù cách ly cũng phải để họ làm gì đó mới được.

Đi theo y tá vào phòng quan sát mới thành lập ở tầng 3, mọi thứ nơi này đều được chuẩn bị như phòng bệnh truyền nhiễm, tuy nhiên, Thước Nhạc cũng không để ý, tỷ lệ lây bệnh cho nhau cũng không lớn.

Không mặc quần áo cách ly mà y tá đưa cho, cứ vậy đi vào, dựa theo tình trạng cơ thể cậu bây giờ, ngoại trừ động trực tiếp vào chất phóng xạ nếu không thì chẳng sao cả.

Trong phòng bệnh có bốn nhân viên y tế đang tiến hành trị liệu, trong đó có hai người tương đối có uy tín trong bệnh viện của cậu.

Luân phiên khám cho hai bệnh nhân, phần da lộ ra bên ngoài sưng đỏ nghiêm trọng, tuy nhiên không chảy máu hay thối rữa, dùng thần thức thâm nhập thân thể họ, máu hơi thay đổi, nội tạng có dấu hiệu suy kiệt. Khiến cậu thấy lạ là nơi sưng đỏ của người bệnh thì máu có chứa những tế bào màu đen, nếu không dùng thần thức quan sát thì không thể nhìn ra được, dùng thuốc sẽ không có hiệu quả lắm, cũng chỉ có thể giảm bớt tình trạng suy kiệt thôi.

Lại nhìn bệnh án, trao đổi tình huống với mấy bác sĩ phụ trách, Thước Nhạc ở lâu trong phòng y tế cũng đã tạo được uy tín cho mình, mấy bác sĩ cũng rất phối hợp.

Tình huống hơi khác so với bị nhiễm phóng xạ. Khẽ nhíu mày, lấy ra một ống tiêm nhỏ, rút chút máu từ hai bệnh nhân, “Tiến hành kiểm tra đo lường độc tố.”

Bên cạnh là phòng xét nghiệm, kết quả rất nhanh được mang đến, “Dùng năm mililit nước muối sinh lý hóa hòa tan, chia làm năm lần tiêm vào tĩnh mạch, mỗi lần tiêm cách nhau 5 phút.” Thước Nhạc lấy ra hai viên giải độc, cơ thể họ tuy rằng bị nhiễm phóng xạ nhưng không nghiêm trọng, chỉ có thể coi là thương tổn rất nhỏ. Họ biểu hiện ra bệnh trạng nghiêm trọng như vậy, nhất định do nguyên nhân khác. Giờ xem ra, người phá hoại kia quá độc ác, trong vật chất phóng xạ kia còn hòa thêm một loại độc, loại độc kia hẳn có tính bốc hơi, sau khi hít vào sẽ tiến vào máu, biểu hiện ra bên ngoài tựa như bị nhiễm phóng xạ, nếu cứ trị theo cách trị nhiễm phóng xạ thông thường sẽ khiến hai người này gặp nguy hiểm. Loại độc này chỉ tồn tại trong nội tạng, lẫn vào trong chất phong xạ, nơi khác chỉ có một phần siêu nhỏ, kiểm tra bình thường sẽ không phát hiện ra, rất ít người có vết thương chảy máu.

Lúc này đã thấy được hiệu suất của quân nhân, thuốc giải độc rất nhanh được hoàn thành, tiêm mũi thuốc giải đầu tiên thì đã có chuyển biến tốt. Sau khi tiêm xong năm mũi, hai bệnh nhân đã thoát khỏi nguy hiểm, “Tiếp tục quan sát.” Máu có chứa bệnh độc cũng được mang đi nghiên cứu, hy vọng có thể tìm ra thuốc giải, thuốc giải độc của cậu có thể giải bách độc, nhưng vẫn không đúng bệnh, nếu dùng sẽ lãng phí. Tuy nhiên, hai người này sẽ nhân họa mà gặp phúc, sau này làn da sẽ rất đẹp.

Ra khỏi phòng bệnh thì gọi điện báo cáo tình huống cho cục trưởng, bộ an toàn đã tra xét một lần, tuy còn chưa bắt được hung thủ nhưng đã có thể tìm ra những người có nguy cơ trúng độc. Ngoài hai người này còn có ba nghiên cứu viên tiến vào nhà kính, còn có mấy giáo sư cùng vào nhà kính số tám với Thước Nhạc nữa.

Đã tìm ra mấu chốt của vấn đề, để mấy người uống ngay thuốc giải độc hòa tan kia, mãi đến tối cũng không xảy ra chuyện gì. Mọi người hầu như đã được giải quyết.

Đến đêm, Thước Nhạc và Khúc Phàm không về nhà, sau khi kiểm tra đo lường thì phát hiện đây là một hợp chất. Loại hợp chất này có tính phóng xạ, hơn nữa còn chứa một loại độc hợp thành, rất giống độc rắn, rất độc, sau khi chạm vào sẽ tạo ra chứng bệnh như nhiễm phóng xạ, người bị thương sẽ tử vong trong vòng tám giờ. Hai loại chỉ khi dung hợp lại mới có tác dụng, nếu tách ra, độc tính sẽ yếu sau ba mươi giây, nhiều nhất cũng chỉ khiến người ta thấy khó chịu. Loại vật chất có tính phóng xạ này có thể kéo dài thời gian của độc này.

Hai giờ đêm, thuốc giải độc được nghiên cứu ra, lúc này mới hoàn toàn giải quyết tình trạng nguy hiểm trong năm gian nhà kính. Đất bên trong cũng được đổi mới hoàn toàn.


Vừa ngủ được một tiếng, Thước Nhạc đã bị điện thoại đến đánh thức, người trong bộ an toàn gọi đến báo người hạ độc đã bị phát hiện, là nghiên cứu viên vừa tới chưa được một tháng. Hắn ta chưa thông qua kỳ sát hạch nên không thể vào mấy nhà kính lớn, hắn ta bị phát hiện chết bên ngoài ký túc xá. Nguyên nhân tử vong là vì loại độc này. Trải qua sự kiểm tra về dị năng giả, người này hẳn là một dị năng giả, khi hắn ta vào căn cứ cũng không bị phát hiện. Hắn ta dấu rất kỹ, ngay cả tinh thần lực cũng duy trì ở mức người thường, nếu không phải họ sử dụng phương pháp đặc biệt kiểm tra cơ thể hắn ta, cũng có thể đã bị bỏ qua.

Người nọ chỉ phá hoại năm nhà kính, sau đó rời căn cứ, bởi vì đúng dịp năm mới, người trong căn cứ có vài ngày nghỉ, sau khi phê chuẩn có thể ra ngoài. Bởi vì hắn ta cũng không phải nhân viên nòng cốt, cấp bậc bí mật không cao cho nên hắn ta mới có thể trọ trong Yến Kinh.

Người này hẳn không hiểu được tác hại của loại vật chất kia, cho nên sau khi về đến nhà, không lâu sau đã nhiễm độc mà hôn mê rồi tử vong.

Người trong bộ an toàn đang điều tra tiếp, nghiên cứu viên kia chết đi để lại rất nhiều nghi vấn không lời giải, đây là một âm mưu to lớn, người đứng phía sau còn chưa điều tra ra. Lệnh giới nghiêm trong căn cứ được hủy vào ba ngày sau, tuy nhiên vườn cây lại tiếp tục tiến hành thẩm tra chính trị. Sự việc lần này đã cảnh tỉnh mọi người, về sau khi sắp xếp nhân viên cũng phải nghiêm ngặt.

Thước Nhạc lại tiếp quản vườn cây, rất nhiều chuyện chờ cậu làm.

Liên tục làm việc ba ngày, cũng chỉ về nhà được một lần, Thước Nhạc xem qua những số liệu quan sát cùng tư liệu về phương hướng nghiên của của vài giáo sư, cũng không phải giáo sư nào cũng đồng ý, những người từng nghe bài giải của cậu thì cũng nhanh chấp nhận, càng hy vọng cậu có thể đưa ra ý kiến. Những giáo sư khác lại không đồng ý, không phải mọi giáo sư đều thuộc viện nghiên cứu quân khu, đa phần đều được điều tơi từ viện nghiên cứu từ khắp nơi, thậm chí còn có vài viện sĩ thuộc viện khoa học quốc gia. Những giáo sư này giữ bí mật về tư liệu nghiên cứu của mình, kỳ thật cũng không ai lại muốn đưa thành quả nghiên cứu của mình cho người khác xem, cho dù ở đâu cũng đều kiêng kỵ.

Thước Nhạc cũng hiểu điều này, tuy nhiên những thứ trong đầu cậu sau khi được được sắp xếp lại thì có rất nhiều thứ hữu ích, trong đó cũng có nhiều nghiên cứu về thực vật, cậu tổng kết những điều mà người thường có thể sử dụng, sẽ không quá phi thực tế, sẽ không quá kinh hãi thế tục, có thể để người ta chấp nhận. Những điều này cũng có thể nâng cao phương pháp chữa bệnh trong nước, mặt khác còn có thể nâng cao khoa học kỹ thuật sinh vật, đạt tới tầm dẫn đầu quốc tế. Càng nói lại càng thấy thẹn, về những mặt này thì so ra có kém hơn những nước khác. Cậu thành lập vườn cây, làm ra một hệ thống thực vật mới, giờ đã thành công, không những trợ giúp dị năng giả, phương diện y học cũng rất tiến bộ, nếu không cũng không bị nhiều người nhòm ngó như vậy. Nhưng giờ xem ra, cứ để mặc họ như vậy, không chừng lại tạo ra bi kịch lớn nữa.

Cũng bởi vì vậy mà Thước Nhạc yêu cầu xem tư liệu nghiên cứu của họ, cậu cũng biết điều này không thể cho nên tìm đến viện trưởng Trương. Cậu cũng đâu muốn trộm thành quả nghiên cứu của người khác, thậm chí còn đưa ra ý kiến giúp cho họ nữa cơ mà. Hiện tại, cậu đã khác trước, nghiên cứu về thực vật của cậu đã vượt xa hơn bất cứ ai. Tuy nhiên việc này không thể cưỡng ép được, những giáo sư đó đều có cấp bậc cao hơn cậu, cậu không quản được. Viện trưởng Trương cũng không giúp được gì, nhưng cậu không vội, xem của những người khác trước đã, dù sao giờ vườn cây đã phát triển thành trung tâm nghiên cứu cỡ lớn, có vài việc không thể dễ dàng giải quyết. Tuy nhiên, cậu vẫn để chuyện này trong lòng.

Những tư liệu đó không thể để lộ ra bên ngoài, chỉ có mình Thước Nhạc xem. Cậu thấy rất phiền, dùng ba ngày khắc những tư liệu này vào ngọc giản, sau đó ghi nhớ bằng thần thức, đây là một phương pháp ghi nhớ hiệu quả. Đem tư liệu hình ảnh vào ngọc giản, đây là một quá trình điêu khắc, không cần người khắc hiểu, đây cũng là một quá trình, thông qua ngọc giản, người khắc có thể biết những thứ có trong đó. Giống như ghi một đĩa CD, không cần biết là gì, có thể ghi lại là được. Dùng thần thức có thể xem những thứ ghi trong ngọc giản, tri thức đó rất nhanh được đại não ghi nhớ, tuy rằng không thể lập tức hiểu hết, nhưng cũng nhớ hết, chỉ cần từ từ sắp xếp, lý giải là được. Ngọc đồng giản sẽ đóng vai trò môi giới, người tu chân trước kia đa phần dùng cách này để truyền thừa, rất hiệu quả. Sau khi hiểu được cách này, Thước Nhạc và Khúc Phàm lúc nào cũng mang nó theo, một là có thể ghi chép nhanh lại, cái khác là tác dụng ghi nhớ của nó rất mạnh. Mấy đứa trẻ nhà họ cũng rất thích cách này, nhưng vì thần thức còn nhỏ yếu, không thể ghi chép nhanh như họ được.

Sau khi ghi chép xong, Thước Nhạc trả tư liệu lại, chào Lý Tiếu rồi rời đi. Ba ngày nay không thể ở cùng đám nhỏ, nhớ lắm rồi.

Giáo sư trong vườn cây nhìn tư liệu được trả lại, hơi nghi hoặc, không hiểu sao lại trả lại nhanh thế.

Khúc Phàm ở trong thành phố, Thước Nhạc tự lái xe về, vừa vào cửa, chú Lâm đã đi từ trong phòng ra, “Nhạc Nhạc, ngài Lý mang theo hai người nữa đến.”

Lý Sáng, hắn ta tới làm gì nữa vậy?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui