Mang Theo Không Gian Đi Tu Hành

Cả nhà ngồi trong xe ngắm nhìn phong cảnh hùng vĩ trước mắt, trầm trồ không dứt, trên sông, ngựa vằn, voi tụ thành đàn, báo, sói rình trộm bên cạnh, cá sấu trong sông thường xuyên trồi lên khỏi mặt nước, thời khắc hoàng hôn, động vật hoang dại tràn ngập khắp bờ sông.

Bọn họ đến bờ sông đã được hơn hai tiếng, xem cảnh đàn sư tử vồ mồi, lại nhìn thấy rất nhiều động vật có vú, thực sự rất hùng vĩ.

“Kỳ tích của thiên nhiên.” Khúc ba cảm thán.

Bọn họ ngồi phía sau trầm mặc, vừa rồi nhìn thấy cảnh đàn sư tử săn bắt khiến bọn nó rất rung động, nhược nhục cường thực* của thiên nhiên đã dạy bọn nó một bài học.

*nhược nhục cường thực: nghĩa đen “yếu làm thịt, mạnh ăn”, tương tự như mạnh được yếu thua nhưng có vẻ hoang dại hơn, khốc liệt hơn


Thước Nhạc ôm Miu Miu trong lòng, xoa xoa tóc Phi Phi, “Trời cũng tối, chúng ta về thôi.”

Khúc Phàm nhíu mày, “Các con có muốn động vật gì nữa không? Lão ba bắt cho các con.”

Thước Nhạc nhẹ liếc hắn, hôm nay bọn nhỏ quên vui đến mức quên cả chuyện này.

Vốn tưởng mấy đứa nhỏ sẽ rất vui vẻ, lại không ngờ rằng, bọn nhỏ lập tức trầm mặc hơn nữa, Kỳ Kỳ đặt kính viễn vọng trong tay xuống, “Ba ba, lão ba, vẫn để nhóm động vật này sống trên thảo nguyên đi. Những động vật trong không gian quá an nhàn, giống như chúng nó mới là tự nhiên.”

“Đúng vậy, lão thúc, hươu cao cổ trong không gian có thể vì không có thiên địch mà trở nên béo béo không a.” Gia Gia nói, bọn họ vì để kịp thời gian, hôm nay Khúc Phàm mang theo bọn nó bay hết nơi này đến nơi kia. Bọn nó thấy rất nhiều động vật. Mặc dù không nguy hiểm, nhưng động vật đó vẫn luôn đề phòng. Nhưng động vật như vậy trên thảo nguyên mới là động vật chân chính.

Thước Nhạc nhíu mày, thấy bọn nhỏ nở nụ cười, động vật trong không gian thiếu thiên địch, nhưng năng lực tấn công của chúng nó cũng không hề giảm bớt. Có lẽ bởi vì hấp thu linh khí, năng lực trên mọi phương diện của những động vật đó đều tăng mạnh.

Hiện tại, bọn nhỏ nghĩ vậy cũng không sao. Hươu cao cổ được đưa vào trong không gian hai ngày không thấy gì khác lạ. Thước Nhạc không biết những con hươu cao cổ đó có thể trở thành linh thú hay không? Nhưng báo, mãng xà, cùng voi tiểu bạch tượng cậu đưa vào trước đó cũng có là linh mẫn thú. Sau khi chúng tiến vào không gian vài ngày đã thích ứng được với hoàn cảnh trong không gian. Hơn nữa, có năng lượng năm cột đá kia phát ra, cuộc sống của chúng nó thật an nhàn. Mấy ngày này đã tiến bộ rất nhiều.

Nếu bọn nhỏ đã nghĩ vậy, họ cũng sẽ không bắt động vật vào không gian nữa. Tuy nhiên, sáng nay, Khúc Phàm Thước Nhạc cũng đã tùy tay thu được không ít thứ vào không gian, cơ bản đều là họ nhà chim, hai con công, ba con hồng hạc, một đôi đà điểu, một đôi bồ nông, ngoài ra còn rất nhiều bươm bướm, linh dương cũng lấy bảy con. Lần đến châu Phi này cũng coi như thu hoạch không tồi.


Thước Nhạc còn muốn quan sát một vài động vật nữa, có thể không vào không gian tiến hóa thành linh thú. Năng lực của động vật trong không gian tăng rất nhanh, đời chó thứ nhất họ mua về đã sinh ra mấy con linh khuyển. Tuy rằng thế hệ chó thứ hai cũng rất thông minh, nhưng năng lực tiến hóa hiển nhiên không bằng đời thứ nhất, chúng nó cũng không trở thành linh khuyển. Bởi vì gia cầm được dùng để ăn nên Thước Nhạc cũng rất chú ý, nhưng cả đời thứ nhất và thứ hai cũng chỉ sinh ra mười con có linh thức, tỷ lệ này rất nhỏ. Thước Nhạc phát hiện, tỷ lệ động vật sinh ra trong không gian có linh thức thấp hơn so với tỷ lệ động vật được đưa vào không gian rồi sinh ra linh thức. Hơn nữa, những con vật tiếp xúc nhiều với bọn họ lại càng dễ sinh ra linh thức. Bọn họ không rõ vì nguyên nhân gì, chẳng lẽ giống như Kỳ Kỳ nói, động vật trong không gian quá an nhàn, ở bên ngoài mới tự nhiên?

Hành trình trên thảo nguyên Châu Phi cứ vậy kết thúc. Bởi vì chậm trễ vài ngày vào rừng rậm ma quỷ, nơi đi chơi cũng ít đi, nhưng cũng đã thể nghiệm được phong cảnh trên thảo nguyên. Lần này không đủ tất cả người trong nhà, sau này sẽ đến nữa, Quả Quả sắp nghỉ, bọn họ cũng không muốn kéo dài thêm.

Rời khỏi thảo nguyên, Khúc Phàm để tránh phiền phức, để ba mẹ và đám nhỏ vào không gian, hắn mang Thước Nhạc trở lại Leah, sau đó mọi người nhanh chóng đến Công-gô. Tuy rằng mục đích ban đầu của họ là Botswana, nhưng thông qua giới thiệu của thương nhân tại Leah, quen biết một thương nhân Công-gô, bọn họ có thể mua kim cương nguyên thạch với giá ưu đãi từ người nọ. Kim cường chưa mài giũa ở nơi này, nặng 100 ca-ra mà chỉ cần 1000, thật sự rất rẻ. Kim cương là loại tài liệu vô thuộc tính tốt nhất trong luyện khí, sử dụng tốt hơn so với những tài liệu khác. Hiện tại, có thể mua với giá rẻ như vậy, thật sự rất may mắn. Bọn nhỏ rất thích thứ sáng lấp lánh này, huống chi, ở đây còn có hai nữ giới.

Cho nên, mọi người ngôi máy bay đi thẳng đến khu mỏ khai thác theo lời người tiến cử. Nơi này khác xa với tưởng tượng của mọi người, không có quá nhiều máy móc, chỉ có hai máy đào, hai máy lọc thạch, hai máy rửa quặng, tuy nhiên, hiển nhiên không ảnh hưởng tới việc sản xuất kim cương. Khu mỏ khai thác kim cương này rất giàu có, bọn họ chỉ mới đến một lúc đã phát hiện viên kim cương mười hai ca-ra.

Chủ quặng mỏ, Mark là một người da trắng nhiệt tình, biết lý do đến của họ, do dự một chút, mua bán kim cương bên này hầu như thông qua thị trường giao dịch, đến thẳng mỏ quặng mua như vậy thật sự rất ít, nhưng cuối cùng, hắn vẫn đồng ý giao dịch với họ. Có điều, kim cương cứ mang đi như vậy thì hơi phiền phức. Thước Nhạc cùng Khúc Phàm lại không lo chuyện này.


Hai người trả giá cao hơn chút mua rất nhiều quặng thô, việc lén giao dịch như vậy cũng không làm chủ quặng mỏ thiệt, hai bên cùng có lợi. Cuối cùng Mark còn dẫn họ đi xem kim cương đã mài dũa, nhưng giá của kim cương đã mài cao hơn gấp hai lần, bọn họ cũng mua một chút.

Chào chủ quặng mỏ, cả nhà lại tới thủ đô của Công-gô, Brazzaville. Họ mua vé bay vào buổi tối, còn lại buổi chiều mới đến giờ bay, họ đi dạo quanh Brazzaville, mua ít đặc sản Châu Phi. Hàng mỹ nghệ của dân bản xứ Châu Phi rất đặc sắc, bọn họ mua khá nhiều tượng khắc gỗ. Những tình cảm mộc mạc của người nước ngoài đều được thể hiện trên tượng gỗ, rất thú vị. Còn nữa, hương vị ca-cao nơi này cũng rất ngon, Thước Nhạc còn mua ít hạt ca-cao, chuẩn bị trồng trong không gian. Trong không gian cũng có cây ca-cao, nhưng hương vị ca-cao của Nam Phi ngon hơn, lớn lên trong không gian chắc hẳn sẽ càng thơm ngon hơn.

Ở đây còn có thể mua được thảm Ai Cập, hình ảnh hoa cỏ, trái cây với màu sặc diễm lệ, còn có phong cách sông Nile cổ xưa huyền bí, tràn ngập phong cách Ai Cập cổ đại.

Mãi cho đến trước khi lên máy bay, hai người Khúc mẹ với thím Ngô vẫn còn mua chưa biết chán. Nữ giới quả nhiên thích đi dạo phố, huống chi lại còn có nhiều hàng hóa tràn ngập phong cách nước ngoài như vậy nữa. Ngay cả chính bọn nhỏ nhìn thấy đường phố tràn ngập người da đen cũng rất hưng phấn, chụp không ít ảnh. Tuy nhiên, dưới mắt chúng, những người này cũng đẹp lắm.

Máy bay bay ngang đường chân trời, Thước Nhạc xuyên qua cửa sổ nhìn thấy thành phố Brazzaville ngày càng nhỏ, có chút nuối tiếc. Thời gian lần này vẫn không đủ, rất nhiều nơi ở Châu Phi cũng chưa đi. Tiếc nhất là không được đi rừng mưa nhiệt đới. Thầm hạ quyết tâm, sau này sẽ quay lại Châu Phi. Lại nghĩ tới cái hẹn ba năm của Khúc Phàm, cũng không còn xa nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui