Mang Theo Không Gian Đi Tu Hành

Phẫu thuật loại bỏ khối u ác tính là ca phẫu thuật khá khó trong các ca phẫu thuật, càng huống hồ, trường hợp này người bệnh có khối u trong tiểu não. Khe nhỏ đằng sau gáy chính là tiểu não, là tổ chức điều khiển các hành vi của não bộ. Khối u ác tính là loại bệnh ác tính nhất đối với não, được hình thành từ những tế bào não chết đi, một lượng độc rất nhỏ sẽ truyền vào đại não, cuối cùng dẫn tới não bộ tử vong.

Tuy rằng dụng cụ chữa trị hiện nay đã tiên tiến hơn, nhưng người có thể tiến hành loại phẫu thuật này vẫn rất ít, tìm khắp kinh thành cũng không được đến năm người. Thước Nhạc cũng không bởi vì đắc ý mà lơ là, sau khi xác định thời gian phẫu thuật, vẫn luôn ở trong văn phòng xem tư liệu, hơn nữa, cứ lặp đi lặp lại ca phẫu thuật ở trong đầu. Loại bỏ khối u với cậu mà nói thì cũng hơi dễ dàng, việc khó hiện nay là làm thế nào để ngăn chặn việc khuếch tán độc tố. Về điểm này, Thước Nhạc thật ra không quá lo lắng, thần thức có thể giúp cậu “thấy” rõ ràng các tế bào cùng dây thần kinh trong não bộ của bệnh nhân, mọi tình huống não bộ đều có thể hiểu biết tượng tận, mà việc phóng ra tinh thần lức có thể giúp cậu ngăn cách bộ phần muốn cắt bỏ, như vậy có thể hoàn toàn ngăn cản được việc khuếch tán độc tố.

Thần thức cùng tinh thần lực, trải qua sự nghiên cứu của Thước Nhạc một khoảng thời gian, mới hiểu rõ được. Thần thức được sinh ra trong thức hải của cậu, trong tu hành, việc tu luyện thần thức là vô cùng quan trọng, chỉ khi có được thần thức to lớn cùng với việc vận dụng thuần thục mới có thể sử dụng tốt pháp khí và tu luyện. Tu luyện thần thức là căn cơ của người tu hành. Thần thức của Thước Nhạc rất lớn mạnh, bởi vì đóa hoa sen thứ hai xuất hiện khiến thức hải của cậu tăng trưởng tới vô hạn, theo đó thần thức cũng trở nên mạnh mẽ. Đây đều do cậu được hoa sen ban tặng, cho nên cho dù thần thức có lớn mạnh nhường nào, cậu cũng không thể hoàn toàn sử dụng, còn cần tu luyện để thích ứng một chút.

Tinh thần lực là một loại năng lượng được sinh ra từ trong đầu mỗi người, đây là một loại năng lực ý niệm. Trước kia Thước Nhạc thường xuyên lẫn lộn giữa tinh thần lực cùng thần thức, sau khi trở nên mạnh rồi mới phát hiện, đây vốn là hai loại phương pháp tu luyện khác nhau. Tuy nhiên, bởi vì thường xuyên sử dụng tinh thần thể trong không gian, năng lực vận dụng tinh thần lực của Thước Nhạc mạnh hơn thần thức rất nhiều. Tuy rằng tinh thần lực không thể mạnh như thần thức, nhưng sử dụng lại càng thêm trôi chảy, hơn nữa vận dụng tinh thần lực khiến cho cậu giống như mọc ra thêm vô số tay, làm việc càng dễ dàng hơn.

Cho dù là loại năng lực nào, càng dùng thì càng thuần thục, cho nên khi cậu chữa bênh cho người khác thì thường xuyên sử dụng loại năng lực này, như vậy việc chuẩn đoán cùng trị bệnh càng thêm dễ dàng, có vài bệnh nhỏ còn không cần phẫu thuật. Cứ như vậy, Thước Nhạc chẳng chữa trị được nhiều bệnh, còn có thể hiểu rõ về cơ thể con người, cũng có trợ giúp với việc tu hành của bọn họ.

Thời gian phẫu thuật được xếp vào buổi sáng, thấy cũng sắp tới giờ, không đợi ai thông báo, tự đi tới phòng phẫu thuật. Tại phòng sát trùng tiến hành sát trùng thật cẩn thận, nhẫn ngọc trên ngón áp út nơi tay trái ẩn dấu đi. Chiếc nhẫn này đã đeo từ ngày kết hôn, có vài trận pháp có thể dấu đi vật phẩm, tuy nhiên, trải qua sự luyện chế của hai người, đôi nhẫn này đã được coi như pháp khí. Trong không gian có lửa huyễn tật thiên, việc luyện khí không khó, khó ở việc tìm nguyên liệu. Cho dù có khéo tay đến đâu đi chẳng nữa, không bột thì cũng chẳng thể gột nên hồ, người phụ nữ khéo tay đến mấy cũng chẳng thể nấu cơm mà không có gạo, bọn họ nhiều nhất cũng chỉ luyện chế được ngọc thạch với pha lê, làm một vài ngọc phù đơn giản hoặc là tinh luyện vũ khí đao nhỏ… số lượng ngọc thạch khoáng thạch bị tiêu hao cũng rất lớn, cũng may thông qua hai đệ tử thế gia cũng bán được chút đồ, thu hoạch một khoản, để bọn họ có thêm ngân sách đi thu thập nguyên liệu.

Hai chiếc nhẫn ngọc cũng là hai luyện chế phẩm tốt nhất. Tuy rằng bề ngoài không có thay đổi gì lớn, nhưng hai chiếc nhẫn này ước chừng đã làm hao tổn mười hai tấn khoáng thạch các loại, tính chất của ngọc được nâng tới mức cao nhất, giống như hai hồ nước xanh biếc, phẩm chất cũng là cực phẩm. Hai chiếc nhận trải qua việc ngưng luyện bằng thần thức của họ có thể thu phóng tự nhiên, lúc cần có thể thu vào trong cơ thể, không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng nào, còn có tác dụng bảo vệ. Năng lực bảo vệ này có thể chịu được một chiêu cực mạnh của người tu chân kỳ linh tịch. Dưới tình huống việc tu chân ngày càng sa sút như hiện nay, hai chiếc nhẫn ngọc này phi thường hiếm có.

Sát trùng xong, Thước Nhạc bước ra khỏi phòng sát trùng, trong phòng vô khuẩn mặc vào bay tay vô khuẩn, xuyên qua cửa thủy tinh thấy chủ nhiệm khoa não ngoại đang nói chuyện cùng một người đàn ông trung niên tuổi tầm năm mươi mặc tây trang. Người đàn ông kia cau mày, không ngừng nói gì đó, tuy rằng cách một cánh cửa lớn, Thước Nhạc vẫn nghe thấy, “Chủ nhiệm Tương, tôi vẫn muốn ca phấu thuật của cha tôi sẽ do ông tiến hành. Ông là bác sĩ chủ nhiệm của khoa não ngoại, chỉ có ông mổ, chúng tôi mới yên tâm.”


Chủ nhiệm Tương hơi bất đắc dĩ nhìn người đàn ông mặc tây trang, “Lý quân trưởng, lão tướng quân bị ung thư ác tính, tình huống của ngài ấy bây giờ tạm coi như ổn định, nhưng loại ung thư ác tính này tùy thời có thể chuyển biến xấu. Tại Yến Kinh, không quá năm người có thể tiến hành ca phẫu thuật này, tỉ lệ thành công không đến ba mươi phần trăm. Mà trên thế giới, xác xuất thành công cũng tương đương. Bác sĩ Thước tuy rằng còn trẻ tuổi, nhưng lại có xác xuất thành công cao nhất, nếu cậu ấy đã đồng ý tiến hành phẫu thuật, tỷ lệ thành công của ca phẫu thuật này có thể coi là rất lớn.”

Người đàn ông mặc quân trang nhíu mi thành một đường thẳng, tình huống của cha, hắn không phải không biết. Việc phát bệnh của cha có chút nhanh, khối u ác tính phát triển rất nhanh, vốn không có thời gian đưa ra nước ngoài điều trị. Huống chi, lấy thân phận của cha, việc đưa ra nước ngoài điều trị cũng rất phiền phức. Dựa theo tình hình phát triển bệnh của cha, không thể chờ được việc mời chuyên gia nước ngoài, đưa đến đây cũng bởi vì sự nổi tiếng của chủ nhiệm Tương trong lĩnh vực não bộ trong nước. Không ngờ rằng, đưa đến đây rồi lại được báo rằng sẽ do một bác sĩ đến tận giờ cũng chưa từng nghe tên tiến hành, đây có thể là trò đùa được sao?

“Anh hai, em mời bác sĩ Từ từ đại học Hoa Cảnh đến đây.” Một phụ nhân* xinh đẹp chừng ba mươi sáu ba mươi bảy tuổi đến bên cạnh người đàn ông tây trang, người cùng đến chính là thầy hướng dẫn của Thước Nhạc, bác sĩ Từ.

*phụ nhân: người phụ nữ đã có chồng

“Được được, chủ nhiệm Tương, giờ bác sĩ Từ đã đến, hai người cùng tiến hành phải chăng có thể tăng tỷ lệ thành công của ca phẫu thuật.”

Chủ nhiệm Tương cười khổ, chào đón bác sĩ Từ, “Lão Từ, sáng qua tôi đã tới tìm ông, nghe nói ông đi Thượng Hải cơ mà, về bao giờ thế.” Tuy rằng không thuộc cùng một bệnh viện, nhưng đều là người nổi danh trong lĩnh vực não ngoại, bọn họ tất nhiên quen biết, đôi khi còn có thể cùng hội chẩn, việc liên lạc với nhau cũng rất thường xuyên. Bởi vì phẫu thuật có hơi khí, ban đầu ông cũng muốn mời bác sĩ Từ, không nghĩ rằng bác sĩ Từ đi Thượng Hải họp, nhất thời không thể liên lạc, chủ nhiệm Tương mới tìm đến bác sĩ Thước. Hiện tại, nếu bác sĩ Thước đã đồng ý phẫu thuật, xác xuất thành công so với ông và bác sĩ Từ thì cao hơn một chút, dù sao, ông cùng từng theo dõi vài ca phẫu thuật, hai bên chênh lệch rất nhiều.

“Tôi vừa về sáng nay, tình huống thế nào?” Bác sĩ Từ nếu không phải có quan hệ dây dưa với nhà này, ông nói sao cũng sẽ không đến đây. Trạng thái hiện tại của ông không thích hợp phẫu thuật, nhưng làm trợ thủ cho người khác thì không sao.

“Khối u ác tính ở tiểu não, ba năm trước tôi từng tiến hành một ca, nhưng tình huống lúc đo nhẹ nhàng hơn bây giờ, hiện tại không nắm chắc.”


Bác sĩ Từ cũng nhíu mày, ông hiểu rõ loại phẫu thuật này, cho nên biết rõ mạo hiểm trong đó, “Xem tấm chụp X-quang đi.”

Bác sĩ Tương cười khổ nói với bác sĩ Từ, “Tôi đã mời một chuyên gia não ngoại đến đây, xác xuất thành công đều cao hơn tôi với ông, nhưng mà…” Nhìn nhìn người đàn ông quân trang bên cạnh, y thuật cao siêu, nhưng người nhà bệnh nhân không tín nhiệm nha.

“A, ai vậy?” Ông biết rõ chuyên gia não ngoại tại Yến Kinh, không biết là ai nữa.

Nghe đến đây, Thước Nhạc chỉ có thể ra ngoài, xem ra, ca phẫu thuật này không thể tiến hành đúng giờ rồi.

“Thầy.” Mở cửa ra, cười, chào hỏi bác sĩ Từ.

Bác sĩ Từ đột nhiên thấy Thước Nhạc, nở nụ cười, “Thước Nhạc, sao trò lại ở đây? Hả— chuyên gia mà lão Tương nói không phải trò chứ.” Bác sĩ Từ bừng tỉnh đại ngộ nói.

Gật gật đầu, “Thầy không có thời gian, chủ nhiệm Tương tìm  em.”

“Lão Tương sẽ tìm người.” Lấy tay chỉ chỉ chủ nhiệm Tương, khóe miệng không nhịn được cong lên.


“Chủ nhiệm Tương, ông không phải vớ đại người tới đó chứ. Bệnh viện của các ông thật sự quá trốn tránh trách nhiệm rồi. Cậu ta có tư cách sao? Nếu cha tôi xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, ai tới chịu trách nhiệm chứ.” Đôi nam nữ vô cùng tức giận nói với chủ nhiệm Tương, ánh mắt nhìn Thước Nhạc không có sự tín nhiệm.

“Đúng vậy, người kia là đồ đệ của ngài sao, bác sĩ Từ? Đã tốt nghiệp chưa?” Người đàn ông tây trang mang vẻ hoài nghi.

Bác sĩ Từ nhíu mày, nghiêm mặt nói, “Minh Phong, Thần Minh, tuy rằng tôi là thầy hướng dẫn của Thước Nhạc, nhưng năng lực của trò ấy đã sớm vượt xa tôi, cậu ấy thích hợp tiến hành ca phẫu thuật này hơn tôi. Nếu biết do trò ấy mổ chính, tôi cũng chẳng đến làm gì.” Ông hiểu rõ năng lực đệ tử của mình hơn bất kỳ ai, ông từng quan sát cậu phẫu thuật, năng lực hoàn toàn vượt qua ông, cho dù trên thế giới cũng tuyệt đối là hạng nhất.

Nghe bác sĩ Từ nói vậy, hai anh em đều ngạc nhiên, sau đó bọn họ cũng yên tâm, dù sao dựa theo quan hệ của bác sĩ Từ với bọn họ, bác sĩ Từ sẽ không mang tính mạng của cha họ ra nói đùa.

“Thầy, hai chúng ta lâu rồi mới gặp, lát phẫu thuật xong, thầy trò ta tâm sự chút nhé.” Thước Nhạc cười ha ha, nói với thầy hướng dẫn của mình.

“Ừ, nhưng hôm nay có thể xem ca phẫu thuật này chứ?” Bác sĩ Từ vô cùng mong đợi, hôm nay, ông không thể lên sân khấu, nhưng nếu không được xem ca phẫu thuật như vậy, ông không cam lòng.

“Ha ha, em thì không sao, việc này còn muốn nhờ chủ nhiệm Tương sắp xếp.” Thước Nhạc tự tin nói, xoay người đi về phòng vô khuẩn, từ thủy tới chung cũng chưa nhìn hai anh em nhà kia. Vẻ ngoài của cậ nhất định không cách nào khiến người khác tín nhiệm, cho nên, tất cả vẫn nên dựa vào sự thật mà nói, có bác sĩ Từ cam đoan, ca phẫu thuật này nhất định cứ làm như bình thường, cậu vẫn nên chuẩn bị thôi. Vừa rồi khử trùng đã trở nên vô dụng, quần áo trên người cũng cần đổi sang bộ khác, tối nay nhất định phải dùng nước suối ngâm mình, nước khử độc này thật sự không thoải mái tẹo nào.

Đèn báo tại phòng quan sát sáng lên, ca phẫu thuật đã chấm dứt, chỉ còn việc dọn dẹp, trong phòng quan sát nhất thời vô cùng im lặng, có thể đi vào nơi này quan sát thì đều là người nổi danh trong quân y khoa não ngoại, hai mươi bảy phút, một ca phẫu thuật hoàn hảo khiến những bác sĩ ở đây ngây ngẩn. Phẫu thuật khoa não ngoại, bình thường không phải đều tốn ít nhất bốn giờ sao, trong vòng có hai mươi bảy phút hoàn thành loại bỏ khối u ác tính, đây quả thực là kỳ tích, hơn nữa, đây cũng không phải ca phẫu thuật đơn giản.

Thấy ca phẫu thuật chấm dứt, nhưng bác sĩ bên trong như bừng tỉnh đứng dậy, đi về phía phòng phẫu thuật. Người họ Lý đang đứng trước cửa phòng phẫu thuật thấy có nhiều bác sĩ đến đây như vậy, lập tức bước tới trước mặt người quen, bác sĩ Từ, “Bác sĩ Từ, xảy ra chuyện gì?” Lúc này, trước cửa phòng phẫu thuật đứng hơn hai mươi người, ngoại trừ đôi nam nữ ban đầu, trong số những người khác đã có hơn một nửa mặc quân phục, quân hàm cũng không nhỏ. Người đặt câu hỏi là người lớn tuổi nhất trong số đó, quân hàm của ông ta là trung tướng.


Bác sĩ Từ chưa kịp trả lời, cửa phòng phẫu thuật mở ra, Thước Nhạc cởi quần áo vô khuẩn bước từ trong ra, nhìn thấy bên ngoài có nhiều người như vậy thì hơi giật mình, bỏ khẩu trang xuống.

Bốp bốp— bốp bốp bốp— những bác sĩ có mặt đều vỗ tay tán thưởng, “Quá tuyệt vời! Thành tựu của trò trong ngành não ngoại đã vượt xa thầy rồi, Thước Nhạc ạ.” Bác sĩ Từ lúc này vô cùng kích động, ông hoàn toàn không chút ghen tị, bị học trò của mình vượt qua, ông chỉ có vui mừng cùng tự hào.

“Đúng vậy, bác sĩ Thước, phẫu thuật rất thành công. Hy vọng bác sĩ Thước có thể hướng dẫn cho bác sĩ trong bệnh viện đôi chút.” Phó viện trưởng bệnh viện cũng bước đến, vui vẻ nói, trong lòng đang suy nghĩ biện pháp để giữ cậu lại bệnh viện.

Thước Nhạc cười cười, “Cảm ơn mọi người, có thời gian thì mọi người cùng thảo luận.” Khi phẫu thuật nghĩ rằng có người quan sát nên đã làm chậm lại, nếu không chỉ sợ lại càng thêm phiền phức. Lần phẫu thuật khiến giúp cậu phát hiện nhiều điều, thu hoạch thật lớn, những lĩnh ngộ về giải phấu ngoại khoa càng thêm sâu sắc.

“Làm phiền chút, xin hỏi, ca phẫu thuật cho cha tôi đã xong sao?” Trung tướng nhìn cảnh này mà đoán.

Thước Nhạc quay đầu lại, hơi ngạc nhiên, thế mà gặp được người quen, cười với vị trung tướng trước mặt, “Ca phẫu thuật rất thành công, tình huống của bệnh nhân rất ổn định, tuy nhiên vì đã có tuổi, đến sáng mai mới có thể tỉnh lại. Hiện tại mọi người có thể đến cửa phòng giám sát quan sát, bệnh nhân đã được chuyển qua đó, chỉ có thể đứng nhìn từ bên ngoài, chưa thể đi vào.”

Mọi người rốt cuộc lộ ra nụ cười yên tâm, “Cảm ơn bác sĩ.” Vẻ mặt trung tướng dịu lại, tinh thần có chút mỏi mệt.

“Không có gì. Đây là chức trách của tôi.” Cười cười nhìn về phía sau trung tướng, “Lí Sáng, không nghĩ rằng anh lại ở đây, bệnh nhân là…”

Vẻ khiếp sợ trên mặt Lí Sáng còn chưa tan hết, nghe thấy Thước Nhạc chào hỏi mình, hắn mới không phục tinh thần, “Thước Nhạc, không ngờ rằng bác sĩ phẫu thuật cho cha tôi lại là cậu!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui