Ngày hôm đó, sáng sớm, tứ hợp viện đã bắt đầu náo động, mấy người anh em của Khúc Phàm dẫn theo vợ của mình đã ở lại tứ hợp viện từ tối hôm trước, mấy bạn đại học của Thước Nhạc cũng tới hỗ trợ.
Giờ lành được quyết định vào mười giờ năm mươi tám phút sáng ngày hai mươi sáu tháng chạp, cũng đã sắp đến. Vừa chuẩn bị xong, đầu bếp Cung mang theo nhóm đồ đệ cùng nhân viên tới tứ hợp viện, với năng lực của ông đã sớm đảm nhiệm chức vụ bếp trưởng trong khách sạn năm sao, Béo ca quen biết với quản lý khách sạn của ông, tự mình đi mời. Vốn thầy Cung nghe nói việc này, trong lòng cũng không muốn đồng ý, nhưng lại ngại quản lý nên đến tứ hợp viện xem xét. Tứ hợp viện giống như cảnh mộng này, còn có những rau dưa mà chủ nhà đưa ra, khiến đầu bếp Cung không thể không dao động.
Trong đầu Thước Nhạc chứa rất nhiều kiến thức, thời viễn cổ, người tu hành cũng coi trọng việc ăn uống, những người tu hành đó vì muốn có được cuộc sống kéo dài ngàn năm, lúc không có việc gì sẽ nghiên cứu những vấn đề này, cuối cùng lưu lại rất nhiều bí phương. Vì muốn để mọi người nhớ kỹ hôn lễ của hai người, Thước Nhạc cũng không để ý con bài bí phương này, thực tế, mấy công thức đó cũng không tính gì, tuy những món ăn đồ chế biến phức tạp, nhưng người thường cũng có thể nấu được. Cậu cũng không keo kiệt mà giao cho đầu bếp sử dụng, hơn nữa nếu không dùng những nguyên liệu trong không gian thì thức ăn sẽ kém ngon đi mấy lần.
Bọn họ dỡ bỏ vách ngăn giữa phòng bếp tại Đông sương và Tây sương tại Đông viên, trước kia cảm thấy phòng đó quá lớn không sử dụng hết mới ngăn làm hai, lúc này sử dụng lại vừa vặn.
Bởi vì tổ chức mọi nghi thức trong nhà, từ hơn tám giờ, khách mời đã lần lượt tiến đến, những khách mời này chia làm mấy phần, đồng nghiệp bây giờ và trước kia của Khúc Phàm, bạn học trước kia cùng đồng nghiệp bây giờ của Thước Nhạc, còn có bạn bè của cha mẹ hai bên, nhưng những người này chiếm phần ít, nhưng cũng là bạn bè đích thực của họ.
Sáu người Cao Cường, Béo ca, Lưu Đào, tiểu Nam, Phạm Thiến Thiến, Khương Tân đứng tiếp khách, khách tới có rất nhiều chuyện, bọn họ giúp đỡ sẽ không xảy ra sai lầm.
“Trương Sở, Tôn Vũ, hai người tới đây, đồng nghiệp trong cục đều ở tại Đông viện đó, tự qua đi.” Cao Cường cười ha ha nói với đồng nghiệp vừa tiến vào.
“Đến đến- tôi mang mấy cậu đi.” Béo ca mới vừa dẫn vài vị khách đi xong, quay lại đây. Anh không quen nhiều người lắm, không thể đứng ở cửa đón khách, vừa lúc có thể dẫn đường cho khách, còn tiện đường vận động giảm béo luôn.
“A, quả nhiên náo nhiệt, Khúc đầu* đâu?” Hai người vừa tiến vào sân đã thấy những dải lụa màu đỏ rực rỡ giăng đầy trên hiên nhà rồi trên hành lang, trong sân ngoài sân đầy ắp người, vô cùng náo nhiệt.
*đầu: cách gọi gọi người đứng đầu một đơn vị, cơ quan, trường hợp này là Khúc đội trưởng.
Béo ca dẫn hai người đi vào Đông viện, “Ha ha, hai người họ đang chuẩn bị ở viện sau, chờ nghi lễ chính thức bắt đầu thì sẽ đi ra. Hôm nay, ai cũng tới sớm, bạn bè ở cảnh cục của Khúc Phàm giờ đều ở Đông viện đó.”
Theo hành lang gấp khúc tiến vào viện tam khai, đi qua Nguyệt môn ở phía đông liền thấy rất nhiều người đang tụ tập tại hiên nhà phía đông cùng trong đình viện, cũng có người đang đứng cạnh hồ nước ngắm nhìn cá trong hồ.
“Trương Sở, Tôn Vũ, bên này bên này….” Không chờ hai người nhìn rõ những người đứng trong này là ai, đã nghe thấy tiếng gọi vọng lại từ hồ nước.
“Được, các cậu qua đi, tôi ra cửa đây.”
“Dạ, làm phiền Béo ca.”
Bép ca xoay người đi về phía cửa, đừng thấy anh béo, đi đứng rất nhanh, vừa lúc đi qua hành lang thấy trên tay chú Lâm bưng một mâm lớn, trên đó đặt sáu chiếc đĩa, bên trong bày hoa quả cùng đồ điểm tâm, “Ai, chú Lâm, sao còn bưng mấy đồ này nữa vậy.” Mấy thứ này đã được bày xong từ sáng, hoa quả linh tinh bày đầy bàn, chỉ thừa chứ không thiếu.
Chú Lâm cười cười, thanh âm khàn khàn nói, “Đưa tới cho hai người Khúc Phàm, hai đứa từ sáng đã bận rộn rồi, chắc cũng đói bụng lắm.”
“Ha ha, đúng vậy. Thế chú đi đi, cháu tới cửa đón khách, khách hôm nay nhiều thật đó.”
Béo ca vừa chào chú Lâm, Khúc ba đã đi từ nhà giữa ra, “Béo nè, đợi lát nữa cháu thống kê số người hộ bác, xem có ngồi đủ trong Đông viện không, nếu không đủ, thân thích hai bên đi ra viện tam khai ngồi đi.”
“Được a, chú Khúc, việc này chú khoog cần lo, chú cứ tiếp khách là được, còn lại chúng cháu sắp xếp.” Béo ca cười ha ha, chạy về phía cửa, lại đón thêm vài vị khách đến đây.
Tại cửa Liên Hoa, Béo ca suýt chút nữa bị đụng phải, “U, Phí Dương, cậu cứ tự đi ra phía sân sau đi. Hai người Thước Nhạc còn đều ở sân sau đó.”
“Béo ca, anh cứ tiếp tục, em tự đi được mà.” Phí Dương cười đi về phía sân sau, dọc theo đường đi, người y quen không có mấy ai, nhưng người biết y lại không ít.
Tiến vào tứ viện Tứ Khai, yên tĩnh hơn nhiều, nhà giữa làm tân phòng, những đồ gia dụng đã được đổi mới hoàn toàn, không ai bước vào, Khúc Phàm Thước Nhạc đều đang ở phòng Tây sương chuẩn bị. Trên kháng đặt tại dãy phòng phía Bắc có không ít khách nữ, từ thư mời của Thước mẹ, cả nhà họ Tề đều đến, quan hệ trong mấy năm nay cũng không phải quá thân mật, nhưng nhóm tiểu bối lại hay qua lại, bọn họ cũng nhân dịp này để thêm thân cận.
Phí Dương vén rèm cử màu đỏ thêu song hỉ lên, trong nhà chính có mấy vị khách đang ngồi, đều đã năm sáu mươi tuổi, chắc hẳn là người thân của hai bên. Chào hỏi vài câu rồi đi về dãy phòng phía Nam, không gặp ai nữa. Thước Nhạc Khúc Phàm ngồi trên ghế trong phòng, phía sau mỗi người đều có một nhà tạo mẫu tóc, đang giúp hai người búi tóc. Bởi vì mặc Hán phục, tóc đều được nối dài, từ sáng sớm hai người đã trở thành rối gỗ, mặc cho người ta bày bố.
“Phí Dương, anh đến rồi.” Thước Nhạc đưa mắt nhìn Phí Dương, chớp chớp.
Cười ôn hòa, “Hôm qua đã muốn tới rồi, nhưng có chút việc gấp, lỡ chuyến bay.”
“Anh có thể tới là tốt rồi. Ngồi đi, đã ăn cơm sáng chưa? Còn lâu lắm mới đến giờ ăn, nếu đói thì ăn tạm chút điểm tâm đi.”
“Đừng nhúc nhích.” Nhà tạo mẫu tóc phía sau Thước Nhạc chỉnh đầu cậu.
Phí Dương cười cười, ngồi xuống chiếc bàn bên cạnh, còn giương mắt nhìn họ, Khúc Phàm bên kia cười với y, không nói gì. Ngồi từ sáng tới giờ, toàn thân cứng đơ mất rồi.
Người tới quả thật không ít, dù những người này có thành kiến với họ hay không thì đều rất tò mò với hôn lễ này, cho nên đều tới từ sớm. Mấy gian viện, phòng ở, nhà giữa đều có rất nhiều người ngồi, ba người một nhóm, năm người thành hội. Trong viện, trên hàng lang đều treo đèn lông đỏ, đồ trang trí trong các phòng cũng đều mang màu sắc vui vẻ, khi mặt trời chiếu rạng ánh lên màu đỏ rực rỡ khiến cho những người đên tham dự hôn lễ đều thấy thật vui vẻ. Cho dù có người trong lòng không ưa gì hôn nhân đồng tính nhưng cũng vì vậy mà trở nên vui vẻ, cũng đưa ra lời chúc phúc chân thành cho hai người họ, dần dần, mọi người trong sân đã không còn coi hôn lễ này là trò chơi nữa, đều trở nên nghiêm túc.
Mọi người đều tò mò đối với cách sắp xếp cùng kiến trong trong viện, các chuyên gia trong căn cứ tới đây đều có kiến thức nhất định về thực vật cùng kiến trúc, cho dù là cây cối trong viện, hay là những đồ nội thất bên trong đều khiến người ta giật mình. Bởi vì hiện tại đang là tháng chạp, vỗn lẽ cây cối đều phải héo rũ, Thước Nhạc vì muốn cảnh sắc trong sân mang nét vui mưng, cũng vì không để mọi người thấy kỳ lạ nên nhổ mấy chục cây mai đỏ đang nở rộ, những cây thân leo màu nâu đỏ, những bụi hoa đỏ tươi từ trong không gian ra trồng; sau khi hoàn thành khiến người ta cảm thấy trong viện tràn ngập sinh khí, màu sắc đỏ tươi khiến không khí trở nên vui mừng, càng đừng nói đến những cây mẫu đơn phú quý đặt trên hành lang, những chậu lan mang mùi hương thanh nhã. Thước Nhạc lần này không dấu giếm hoa cỏ gì trong không gian, thấy thích thì đều bày ra. Những vị khách nhìn thấy không khỏi líu lưỡi, trong lòng âm thầm tính toán tổng giá trị của những đồ vật trong này, có điều khi tính toán xong lại khiến người ta thấy khó thở. Vài vị học giả về thực vật thấy mấy loại hoa cỏ cực phẩm, trong lòng giống như bị mèo cào, hận không thể lập tức chạy đến lúc hôn lễ kết thúc, hỏi Thước Nhạc xem những loại cây đó làm thế nào mà trồng được, giữa trời đồng giá rét này, những loại hoa khó tính kia sao mà nở ra vậy chứ.
Chiến hữu của Khúc Phàm, bạn học của Thước Nhạc không chút hứng thú với mấy thứ này, bọn họ đang hiếu kỳ về gia cảnh của hai người. Bình thường hai người nhìn rất… bình thường, cũng không quá phô trương, nhưng nhìn bây giờ mà xem, những gia đình quyền quý thông thường so ra đều kém. Bọn họ chụm năm chụm ba phỏng đoán, rất nhanh đã bị mâm trái cây bàn trên bàn hấp dẫn, hao quả nơi này cho dù là màu sắc, độ sáng hay hương vị đều quá tuyệt vời. Mứt kẹo hoa quả cũng không phải loại có thể mua được ở bên ngoài. Cả tòa tứ hợp viện đều lộ ra màu sắc thần bí.
Lần này nếu đã cử hành hôn lễ trong tứ hợp viện, hai người cũng đã chuẩn bị không che dấu gì cả, hiện tại bọn họ đã có năng lực để chống lại mọi thế lực. Cả đời mới có được một hôn lễ như vậy, hai người cũng không muốn giấu giấu diếm diếm làm gì.
Giờ lành đã điểm, tân khách đều tiến vào ba gian phòng tại viện Tam Khai, ba gian phòng thật lớn, người lớn tuổi ngồi hai bên sườn, người trẻ tuổi đứng trong sảnh giữa, nghe nhạc công trong sân tấu lên khúc nhạc vui mừng, Khúc Phàm cùng Thước Nhạc nắm trong tay hồng trù đi ra, phía sau có mấy đứa nhỏ.
Ngay khi một đôi tân lang này đi tới, mọi người không khỏi sợ hãi trong lòng, thật sự một cặp trời sinh.
Khúc Phàm cùng Thước Nhạc giờ đang mặc Hán phục trang trọng may mắn, trường bào với tay áo rộng dài mặc trên người hai người mang lại cảm giác khác nhau. Từ sáng sớm, hai người đã thức dậy chuẩn bị, Khúc Phàm mặc cát phục* màu đen, nơi cổ áo, tay áo dùng chỉ đỏ thêu lên những hoa văn phức tạp, phía trên cùng dùng chỉ đỏ thêu lên những đồ án khác nhau, cả bộ trong trong ngoài ngoài có đến bảy tám lớp, tạo cho người khác cảm giác trang nghiêm, một bên hông đeo túi hương thêu hình uyên ương nghịch nước, bên kia đeo ngọc bội long phượng, tóc đã được nối dài, được vấn cao trên đầu, dùng mũ quan thắt dây vàng cố định lại, toàn thân toát lên vẻ trang nghiêm, khí phách. Hình thức quần áo của Thước Nhạc giống như của Khúc Phàm, nhưng màu sắc thì ngược lại, cát phục màu đỏ thêu những hoa văn màu đen, trang sức y hệt nhưng lại càng tăng thêm vẻ phiêu dật, thanh nhã.
*cát phục: y phục may mắn
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...