Mang Theo Không Gian Đi Tu Hành

Trong kinh thành không ít câu lạc bộ, câu lạc bộ Tây Sơn không nổi tiếng nhất, thậm chí, nó vốn không có danh tiếng gì, cũng rất ít người biết đến câu lạc bộ ấy. Nhưng mỗi người biết đến câu lạc bộ này đều muốn được gia nhập. Câu lạc bộ tư nhân này không phải bạn có tiền thì có thể vào. Người có thể đi vào nơi này chẳng những có tiền mà còn phải có quyền. Thậm chí nếu muốn có thẻ hội viên còn phải được ba hội viên khác tiến cử. Thực tế, cho dù bạn có tiền có quyền cũng không nhất định có người tiến cử bạn.

Cuối tuần dẫn bọn nhỏ đến Khúc gia, Thước Nhạc Khúc Phàm theo Lí Sáng tới câu lạc bộ Tây Sơn, nhìn thấy nơi này, hai người vậy mà lại hơi ngạc nhiên. Nơi đây thế mà lại rất gần biệt thự tại Tây Sơn của họ. Đi bộ cũng chỉ mất hơn mười phút.

Ba người đi vào câu lạc bộ, quản lý câu lạc bộ rất nghiêm, nếu không có thẻ hội viên thì không thể tiến vào. Bình thường, người có thẻ hội viên tuy rằng có thể dẫn bạn bè vào theo, nhưng cũng có phân chia cấp bậc vàng hay bạc, số bạn bè mang theo cũng khác nhau. Lí Sáng lại khác, câu lạc bộ này coi như do hắn sáng lập, tuy rằng trong tay hắn chỉ nắm hai mười phần trăm cổ phần công ty, nhưng dù sao hắn cũng là chủ của nơi này. Cho nên, hắn mang theo hai người vào không chút lo lắng nào.

Câu lạc bộ Tây Sơn kết hợp giữa ăn uống và giải trí, tuyệt đối là nơi giải trí tốt nhất, càng đáng quý chính là hội viên nơi này không nhiều, sẽ không giống những nơi giải trí khác ồn ào một đống người.

“Vẫn còn sớm, nơi này có phòng gym, sân đua ngựa, phòng bài, tôi đề nghị các cậu vận động một chút, rồi xông hơi, sau đó ăn chút gì đó, rồi đến phòng bài chơi thêm một lát.” Lí Sáng nhiệt tình giới thiệu.


Khúc Phàm cười cười, “Ừm, như vậy không tốn thời gian, rất lâu rồi anh không chơi tennis, hôm nay phải chơi một ván.” Câu lạc bộ này khác với tưởng tượng của hắn. Tuy rằng bên ngoài có chút xa hoa nhưng nơi này không có mấy loại hỗn loạn linh tinh, quả thật là nơi giải trí tốt nhất.

Thước Nhạc cũng cười nói, “Được. Kỹ thuật của em cũng tiến bộ chút rồi.”

Lúc này một bồi bàn đi tới, thoạt nhìn thì cậu ta tìm Lí Sáng.

Quả thực bồi bàn kia đi tới cạnh Lí Sáng, “Lí thiếu, Trương công tử muốn cậu qua đó, có khách quý.” Lí Sáng hơi nghi hoặc, xoay người nói câu xin lỗi với hai người, “Thật ngại quá, khiến hai vị chậm trễ, bên này tôi còn có chút chuyện cần giải quyết, để bồi bàn này dẫn hai vị chơi đùa vậy. Xong việc tôi sẽ qua.” Thực tế, hắn cũng không biết ai có thể coi là khách quý, câu lạc bộ này có trung tâm là đám thái tử bọn hắn, mà có thể được hắn gọi là khách quý cũng chẳng có mấy ai, không biết thằng nhóc Trương gia kia muốn làm cái quỷ gì nữa.


Khúc Phàm cười cười, “Không sao, chúng tôi tự chơi được rồi.”

Hai người rất hứng thú với câu lạc bộ này, trước bảo bồi bàn dẫn đi dạo quanh một vòng, cậu lạc bộ này gần như chiếm diện tích của nửa đỉnh núi, nơi này chính là nhà chính của câu lạc bộ, bên cạnh còn có hai tòa lầu khác. Lầu chính chủ yếu là nơi giao lưu, đại sảnh tầng một đặt mười chiếc dãy sô pha, năm quầy bar lớn nhỏ. Bởi vì đang là cuối tuần, người tới nơi này cũng không ít, bồi bàn xen lẫn trong đó, Thước Nhạc thậm chí nhìn thấy ba bốn nghệ sĩ nổi tiếng. Ngoại trừ đại sảnh này, tầng một còn có một vài căn phòng hơi nhỏ khác, nhưng so sánh ra, người nơi đang tình nguyện ở đại sảnh hơn. Người có thể đi vào nơi này, một phần xuất thân từ các gia tộc quyền thế, càng nhiều hơn là những người muốn thông qua nơi này tìm người đầu tư, bọn họ tất nhiên không thể lãng phí thời gian. Không đi lên tầng trên, theo bồi bàn đi vào tòa nhà phía bên tay trái. Tòa nhà này là một sân vận động, chẳng những có phòng tập gym, còn có những phòng tập thể thao. Trường đua ngựa nằm ở một tòa nhà ở sườn núi bên kia, trên sườn núi còn có một sân golf.

Hai người không mấy hứng thú đối với chuyện giao lưu. Tuy rằng người gặp được nơi này có thể là công tử nhà bộ trưởng hoặc tiểu thư của người đứng đầu tỉnh nào đó, chỉ cần có thể kết giao cũng bằng người khác phấn đấu mười năm. Nhưng mà, hai người họ cũng chẳng mấy quan tâm.

Đi vào trong phòng tập, mặc dù đơn giản, nhưng tuyệt đối là sự sắp xếp tốt nhất thế giới, cho dù ở trong này mở thế vận hội Olympic cũng không sao. Phòng tập càng chú trọng hai trò vận động của giới quý tộc là tennis và đấu kiếm. Ngay cả huấn luyện viên cũng là những người nổi tiếng từ khắp nơi trên thế giới. Trong số đó, có vài người mà cả hai đều biết tên.


Thay đồ thể thao do câu lạc bộ cung cấp, hai người làm một vài động tác khởi động, bắt đầu chơi cầu. Tuy rằng đang mang thai, ngoại trừ mấy ngày đầu, những ngày khác Thước Nhạc đều không hề mệt mỏi, hiện tại vận động cũng không sao.

Hai người họ đánh tennis có chút khác so với người khác, dù sao hai người cũng khác so với người thường, cho dù là năng lực phản ứng hay tố chất thân thể cũng vượt trội, ngay cả tham gia thế vận hội Olympic cũng có thể giành giải quán quân. Tuy nhiên, như vậy lại chẳng có ý nghĩa gì, về sau nếu dị nhân có thể tham dự Olympic thì có thể đi thử xem. Học một suy mười, đối với Khúc Phàm mà nói, chỉ cần luyện tập vài lần, các loại môn thể thao đều có thể chơi tốt nhất. Thước Nhạc khác Khúc Phàm, phương thức tu luyện của cậu hoàn toàn không giống Khúc Phàm, mà tiến hóa theo bản năng giống như thực vật, cậu không thể có võ lực mạnh mẽ như Khúc Phàm, nhưng so về tố chất thân thể thì Khúc Phàm cũng không bằng cậu. Theo thời gian, thân thể Thước Nhạc ngày càng khỏe mạnh, hơn nữa cậu còn có được thần thức cường đại, ngũ quan mẫn cảm. Như vậy, trận tennis của hai người, những người không phải vận động viên không thể so bì được.

Hai người họ đi vào một sân tennis riêng biệt, “Hôm nay em nhất định có thể thắng anh.” Thước Nhạc giơ vợt lên nhìn Khúc Phàm phía đối diện, hiện tại, thực lực của cậu đã mạnh hơn trước kia nhiều, vẻ mặt rất tự tin.

“Được lắm, cũng đau chỉ có em tiến bộ.” Sân tennis trong không gian tuy rằng đơn sơ những hai người đều rất thích đánh một ván trong đó.

Lượt đầu tiên Thước Nhạc phát bóng, rót linh khí vào trong quả bóng rồi ném lên không trung, bóng bay lên tới đỉnh thì khẽ nhảy lên, vươn tay vụt, bóng tennis mang theo một tiếng huýt gió bay về phía sân đối diện.


“Nè, không cần vừa bắt đầu đã hung hăng vậy chứ.” Khúc Phàm không dám khinh thường, quả bóng này chẳng những mang theo một luồng linh khí khó khống chế, cậu còn sử dụng linh khí bao lại vợt, nếu không vợt kia không thể đánh bóng ra.

“Anh cũng đừng nương tay nha.” Một bước đi tới nơi bóng rơi, đánh bóng bay trở lại, đối với hai người bọn họ mà nói, làm như vậy là một phương pháp để luyện cách điều khiển linh khí. Tuy nhiên, sân bóng này thật tốt để chơi bóng, đánh nơi này tốt hơn nhiều so với mặt cỏ trong không gian, không biết làm thế nào mới có được thẻ hội viên ở đây? Có được thẻ hội viên rồi sau này thường xuyên đến chơi tennis thì tốt quá, ừm, có thể ở lại biệt thự tại Tây Sơn vào cuối tuần, như vậy thì bọn nhỏ cũng có thể đến đây chơi. Thước Nhạc thật ra không nghĩ tới một câu lạc bộ tư nhân thế này mà có một đám nhóc chạy tới chạy lui thì sẽ kinh khủng đến mức nào.

Ngay khi bọn họ chơi đến vô cùng vui vẻ, Lí Sáng dẫn theo mấy vị công tử đi vào phòng khách nói chuyện. Trương công tử mang tới hai hội viên mới, bọn họ không phải thái tử trong kinh, nhưng hai người này quả thật là khách quý.

Người tới là hai vị con cháu thế gia, Tống gia tại Lĩnh Nam, Cơ gia tại Mạc Bắc, thế gia luôn rất thần bí, trải qua kiếp nạn chiến loạn, thế gia dần thưa thớt, hiện tại cũng có co tám gia tộc được coi là thế gia. Tống gia tại Lĩnh Nam, Cố gia ở Hội Kê, Vương gia tại Đông Lỗ, Trần gia tại Hoài Dương, Đàm gia tại Hà Nam, Lý gia tại Lũng Tây, Ngô gia tại Xuyên Trung, Cơ gia tại Mạc Bắc, tuy nói là thế gia, nhưng để dung nhập vào xã hội hiện nay, những thế gia này cũng đã tích lũy hàng ngàn năm qua, thực lực cường đại, cho dù là chính trị hay kinh tế cũng không hề bỏ qua, mà điều thần bí nhất trong thế gia là truyền thừa. Bọn họ bởi truyền thừa mà không hề bị đứt đoạn, các đại thế gia trong việc tu hành cũng có tuyệt kỹ riêng, có hơi thở giống của những người tu hành võ giả. Cho nên, ngay cả mấy quý công tử trong kinh thành cũng không thể không coi trọng.

Tống Vinh Bác của Lĩnh Nam, Cơ Mộc Lân của Mạc Bắc, hai người đều là con cháu đứng đầu trong thế gia. Tống Vinh Bác là con cháu dòng chính của thế hệ này, Cơ Mộc Lân lại là người con trai duy nhất của thế hệ này. Công tử Trương gia Trương Trí Trữ là con của bác gái Tống Vinh Bác, hôm nay vừa lúc mang hai người tới đây chơi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui