Mang Theo Không Gian Đi Tu Hành

Không cần bận tâm Thước Nhạc và bọn nhỏ nữa, hành động của Khúc Phàm nhanh hơn nhiều, chỉ có điều trong quá trình bắt có một vấn đề nhỏ, người vào sau này, là một dị nhân hệ băng, khi phòng thủ Khúc Phàm thiếu chút bị băng đâm đến, vốn nghĩ là xen vào, giờ thì quang minh chính đại rồi, đây chính là việc của anh.

Làm việc ở cục mật vụ lâu như vậy nên không hề xa lạ dị năng, không e ngại, kỳ thật so với người có dị năng, Khúc Phàm cảm thấy cổ võ hay lính đánh thuê còn mạnh hơn, đương nhiên cũng có thể là bởi anh còn chưa gặp người có dị năng cường đại, mà dị năng thì đủ loại, những người này chủ yếu là dựa vào tinh thần lực khống chế năng lực, tinh thần lực càng mạnh thì dị nhân thực lực càng mạnh.

Hiểu rõ sự liên hệ giữa tinh thần lực và dị nhân, sau khi vào cục mật vụ anh đến cơ sở dữ liệu tìm một ít phương pháp tu luyện tinh thần lực, cộng với việc bình thường Thước Nhạc hay dùng tinh thần lực trong không gian, anh có cảm ngộ đặc thù về tinh thần lực, lại tu luyện trong không gian của Thước Nhạc, tiến bộ rất rõ ràng, xung quanh cơ thể hình thành một vỏ tinh thần lực lập phương, có lẽ gọi nó là lĩnh vực, tinh thần lực cũng không thể khiến anh biến dị ra năng lực, mà chỉ thuần túy là tinh thần lực. Lĩnh vực của anh và của dị nhân không giống nhau, dị nhân khi ở trong lĩnh vực của mình thì họ như thần, không gì không làm được, nhưng lĩnh vực của Khúc Phàm chỉ có một tác dụng, là ngăn cản tinh thần lực của dị nhân khác, tác dụng này với Khúc Phàm mà nói thì quá tốt, có nó Khúc Phàm hoàn toàn không cần lo lắng bị dị nhân công kích, nếu tinh thần lực không bằng anh, công kích sẽ không có hiệu quả với anh.

Có vài dị nhân phạm tội có năng lực mạnh, cục mật vụ nghiên cứu ra một loại dụng cụ chế ngự tinh thần. Máy chế ngự tinh thần không lớn, chỉ như một cái vòng, đeo tại trên cổ, không dùng thì có thể gấp lại. Loại máy này chế tạo rất phức tạp, bản thân nó không có gì, chỉ là vòng kim cương, tuyệt đối rắn chắc, mà tác dụng của nó chính là nằm ở hạt nhân trung tâm, hạt nhân được dị nhân cường đại rót tinh thần lực vào để tạo tác dụng áp chế, mà người sử dụng phải có đẳng cấp cao hơn người chế tạo nếu không tinh thần lực sẽ bị nuốt chửng, không tạo được tác dụng gì, nên một số dị nhân có năng lực mạnh dùng cũng vô dụng.

Máy ức chế còn có tác dụng lưu trữ thông tin. Chỉ cần nhấn nút trên đó, tổng bộ sẽ có thể theo dõi được, đồng thời làm ra phản ứng nhanh nhất. Trên thực tế máy ức chế cũng có tác dụng đối với người có bệnh tâm thần, nó giúp ổn định tinh thần của người bệnh, khiến họ trở nên bình thường, nhưng loại máy này quá ít, dù sao dị nhân có tinh thần lực mạnh lại có thể phóng ra ngoài quá ít.


Khúc Phàm chế phục gã dị nhân, đeo máy ức chế mang theo cho gã, thứ này là một trong những vật tùy thân của anh, sảnh của bệnh viện lúc này rất lộn xộn, mặt đất bị băng làm đóng băng. Bảo vệ của bệnh viện tới, cẩn thận vây quanh, cảnh giác nhìn ba người Khúc Phàm, Khúc Phàm đưa ra giấy tờ dùng để che giấu thân phận, ‘đội trưởng đội hình sự thành phố’, vốn đây cũng chính là thân phận ban đầu của anh, không thể nói hoàn toàn là giả, không có gì phải ngại.

Kéo gã lên phòng trực, gã dị nhân hệ băng này giờ không còn uy phong gì, máy ức chế thứ này đối với người thường chỉ là một cái vòng, đối với dị nhân tuyệt đối là đòn sát thủ. Khúc Phàm không sợ hắn còn gây ra sóng gió gì.

Khúc Phàm cẩn thận nhìn dung mạo gã dị nhân hệ băng, chưa từng thấy, không phải dị năng ở khu vực này. Dị nhân bị phát hiện đều được lưu hồ sơ, dị nhân ở các khu được đăng ký trong danh sách, dị nhân bình thường cũng chỉ là vì có tinh thần lực mạnh khiến sinh ra năng lực đặc thù, 87% là không có gì nguy hiểm, 13% còn lại chỉ khoảng 3% dị nhân có năng lực mạnh mà thôi. Trong đó dị nhân nguyên tố là nhiều nhất, dị nhân hệ băng cũng là người nổi bật. Có điều gã dị nhân này không thuộc hồ sơ của Khúc Phàm, phải biết là số dị nhân toàn quốc chưa tới mười vạn, vũ lực cao, bị chú trọng chưa tới hai nghìn, những hồ sơ đó đều lưu trong đầu Khúc Phàm, không thể quên được. Người này thực lực không mạnh, có lẽ là vừa tấn chức dị nhân, song hệ băng cũng rất hiếm.

“Tên là gì?” Khúc Phàm dựa lên bàn hỏi.

Dị nhân hệ băng nhìn có vẻ rất khẩn trương, từ khi có dị năng, tất cả như trong mộng ảo, mong muốn trở thành chúa tể thế giới, lại không ngờ lần đầu tiên sử dụng dị năng trước mặt người khác đã bị chế trụ, lại bị đeo một cái vòng, dị năng hoàn toàn không thể sử dụng.

“Trương Mạc.” Dị nhân nhìn Khúc Phàm sợ hãi.

“Thức tỉnh dị năng lúc nào?”

Trương Mạc trầm mặc, quay đầu tức giận nhìn người đàn ông nằm một bên, ngậm miệng không trả lời.

Khúc Phàm nhếch lông mày, không nóng nảy, nhìn đồng hồ, gần mười phút rồi, híp mắt nghĩ đám tiểu tử này cần phải luyện thêm, tốc độ quá chậm.


Thước Nhạc đẩy xe vào phòng “Em xử lý cho bọn họ. Có vẻ bị thương không nhẹ. Viện trưởng bọn em đang ở bên ngoài.” Xảy ra chuyện lớn như vậy, người phụ trách của bệnh viện đều tới, có điều thấy khối băng ở đại sảnh cùng tình trạng hư hại của mặt đất thì ai cũng không dám vào.

“Người bọn anh sắp tới rồi.” Ý chỉ cậu không cần lo về phía bệnh viện.

Thước Nhạc cũng không quản việc đó nữa, đi tới phía người đàn ông gặp ở thang máy trước, người này hình như hôn mê. Khúc Phàm đứng bên cạnh Khúc Phàm sợ xảy ra điều gì ngoài ý muốn.

Cẩn thận kiểm tra, vấn đề không lớn, chỉ là ngoại thương, có mấy chỗ bầm tím “Người này không gãy chân.” Cho nên thạch cao là giả.

“Xử lý đơn giản là được rồi, lát nữa về cục, có bác sĩ lo.”

“Uhm.” Biết một ít chuyện của đơn vị bọn họ nên Thước Nhạc cũng không có gì dị nghị, nhìn bệnh nhân một chút “Về quan sát một chút, có lẽ có chấn động não nhỏ.”


Vụ án xảy ra mười ba phút thì người của cục mật vụ tới, chỉ cần dùng máy ức chế thì sẽ có cảnh báo tại tổng bộ, Khúc Phàm đã thông báo trước về cục.

Không quan tâm Khúc Phàm làm gì, cậu không có hứng thứ, người của cục mật vụ tới thì Thước Nhạc về phòng làm việc của mình, lúc này không thích hợp thả bọn nhỏ ra, Thước Nhạc về phòng dùng tinh thần thể tiến vào không gian, lúc đưa bọn nhỏ vào quá vội, Thước Nhạc cũng chưa kịp nói gì, nhanh vào không biết hai đứa nhóc có bị sợ hãi không?

Vừa vào không gian Thước Nhạc liền vừa tức vừa buồn cười, hai tiểu quỷ vô tâm này, đang chơi rất vui vẻ.

Lúc đưa hai đứa vào không chú ý đưa thẳng chúng tới trúc ốc, không ngờ lúc vào không gian lại thấy hai tiểu tử này mỗi người cỡi một con ngỗng lớn, bơi trong hồ, nhất là Phi Phi mặc yếm dựa cả người lên ngỗng, mông nhỏ đều lộ ra ngoài.

“Kì Kì Phi Phi, lại chỗ ba ba.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui