Phan Tuệ không nghĩ lại gặp Khúc Phàm ở chỗ này, tâm tình trở nên phức tạp. Cô quen Khúc Phàm tại quán bar, lúc đó cô là sinh viên năm tư, vì sắp qua năm mới, cùng bạn tới quán bar chơi, Khúc Phàm cùng hai người đàn ông ngồi nói chuyện ở một sô pha sát tường, anh tựa ở đó, nói không nhiều lắm, nhưng hai người kia lại nghe rất chăm chú, thần sắc bình tĩnh, đôi khi nói hai câu đều có thể khiến bạn mình gật đầu phụ họa, thoạt nhìn rất có uy tín, có cảm giác của người trưởng thành, khiến cô mê muội.
Tuy không ai biết, nhưng trong lòng Phan Tuệ hiểu cô và Khúc Phàm quen nhau hoàn toàn là do cô chủ động, từ lần đó Phan Tuệ vẫn luôn tới quán bar đó, nhưng Khúc Phàm lại không tới, mà cô lại bị một phú nhị đại (chỉ những kẻ giàu có dựa vào đời trước, chỉ biết ăn chơi không biết làm) đeo bám. Vốn cô đã định bỏ cuộc, nhưng ngay khi cô chật vật nhất anh lại xuất hiện. Dung mạo của cô không tệ, rất dễ nhận được thiện cảm của mọi người, Khúc Phàm cũng không ngoại lệ, Phan Tuệ cảm thấy mỗi bước đi của mình đều phi thường hoàn mỹ, người đàn ông này rất rộng lượng, anh nhường cô ở rất nhiều khía cạnh, hai người ở bên nhau thực hài hòa, nhưng vì công việc của Khúc Phàm nên số lần hai người gặp nhau không nhiều lắm, lúc đó cũng là thời gian cô chuẩn bị cho luận văn tốt nghiệp, cô không nghĩ nhiều, còn cảm thấy có lỗi vì không thể thường cùng anh.
Đi làm tiến vào xã hội, quan hệ trở nên phức tạp khiến lòng của cô thay đổi không ít, nhìn chị em bên cạnh bạn trai nếu không phải là phú nhị đại, cũng là làm trong xí nghiệp lớn, cô tốt nghiệp học viện nước ngoài, rất dễ tìm việc, vả lại gia đình cô cũng không tệ, so ra Khúc Phàm làm cảnh sát thì thực mất mặc. Mỗi tháng chỉ nhận tiền lương mấy ngàn, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày không có một ngày nghỉ, cô cảm thấy không đủ, cuộc sống không giống như ảo tưởng của cô. Hai người bắt đầu cãi nhau, chính xác hơn là cô to tiếng, người đàn ông này không bao giờ cãi nhau với cô, trong lòng anh chỉ có vụ án là quan trọng. Việc tranh cãi của cô giống như cô đang cố tình gây sự vậy, gặp nhau gần hai năm, anh nói muốn dẫn cô về nhà, đến đó có gì hay chứ, Sơn Tây một chỗ nghèo nàn như vậy qua để khai thác mỏ sao. Cô không cam lòng, cảm thấy Khúc Phàm và cô có chênh lệch rất lớn. Tư tưởng hoàn toàn không giống nhau. Nói ra người trẻ tuổi đều có lòng hư vinh, nên khi cô gặp phải một người đàn ông nhiều tiền trẻ tuổi lại có phong độ cô động tâm. Trong lòng cô vẫn còn huyễn tưởng, nhưng cô vẫn thích Khúc Phàm, cô còn chưa quyết tâm có nên chia tay với Khúc Phàm hay không. Nhưng mọi chuyện lại không phát triển theo hướng tốt nhất, cô nhớ sáng đó Khúc Phàm gọi điện thoại cho cô, nói anh đã mua nhà, muốn cô qua xem. Còn nói có kinh hỉ muốn cô thấy. Lúc đó lòng cô bất an, mua nhà vậy mỗi tháng đều phải trả tiền vay, cô có lệ cúp điện thoại, sau đó cô nhận được điện thoại của người theo đuổi, nói muốn dẫn cô tới Thiên Thượng Nhân Gian chơi, cô rất có hứng thú với loại câu lạc bộ cao cấp như vậy, chỉ là không ngờ hai người lại gặp nhau ở đó, mọi chuyện không thể cứu vãn.
Sau khi chia tay với Khúc Phàm cô có hai người bạn trai, đều là những người có sự nghiệp thành công, nhưng tình cảm không tốt đẹp như cô tưởng tượng, Khúc Phàm tuy bận rộn, thu nhập lại không cao, công việc không tốt lắm, nhưng không thể phủ nhận lòng dạ của anh rất khoáng đạt, mạnh mẽ, anh sẽ không vì một việc nhỏ mà tính toán chi li, cũng không sẽ không bắt cô thay đổi cái gì, anh bao dung tất cả. Anh luôn hướng về phía trước, trong lòng tràn đầy chính trực, vật chất mà xã hội này coi trọng hoàn toàn không có ảnh hưởng đối với anh, giờ nghĩ lại, có thể không để ý thứ gì ngoài công việc, nếu lúc đầu cô không chủ động, tình cảm của hai người cũng sẽ không phát triển, lại nếu lúc trước cô không hư vinh hai người cũng sẽ có thể đầu bạc tới già, chí ít cô biết về tình cảm Khúc Phàm người này sẽ không quá chủ động, nhưng tuyệt đối là một người có trách nhiệm, là người đàn ông đem lại cho bạn cảm giác an toàn. Cô rốt cuộc lại bỏ lỡ.
Khúc Phàm nhìn Phan Tuệ, có chút xấu hổ. Gặp mặt bạn gái cũ tại trước mặt cha mẹ Thước Nhạc thật sự xấu hổ, cho dù đã là quá khứ rất xa xôi. Trước khi gặp Thước Nhạc, Khúc Phàm có mấy người bạn gái, tự mình, hay do người khác giới thiệu, nói ra ngoại trừ công việc của anh có nguy hiểm, những điểm khác anh đều rất tốt, ngoại hình lại không sai, mỗi người đều có thể quen một thời gian, chỉ là không đáng kể, hai ba tháng, dài nhất là hai năm, nhưng bạn gái là người yêu công việc, hai người một tháng cơ bản chỉ gặp nhau hai lần, Phan Tuệ cũng là người quen anh lâu nhất. Được một năm rưỡi. Nguyên nhân chia tay nhiều mặt, phần lớn mọi người đối với khó khăn từ cuộc sống luôn lùi bước, muốn nhận được nhiều tình cảm nhưng lại không muốn cố gắng. Đương nhiên cũng có người không bị cám dỗ bên ngoài ảnh hưởng, lúc đó pháp y Mộc ở cục cảnh sát của anh, là hoa khôi của cục anh, Khúc Phàm cũng có hảo cảm với cô, nhưng quen một thời gian anh bị đá, hai người cũng không giở mặt, vẫn là đồng sự bạn bè, lúc đó Mộc Phỉ nói tuy thích anh, nhưng cô không thể cùng một người đàn ông không động tâm ở chung. Đánh giá của Mộc Phỉ về Khúc Phàm là đồ khốn thêm ba cấp, hay một người không có tình cảm, nếu anh có thể lấy một phần mười nhiệt tình đối với công việc bỏ vào tình cảm, bọn họ sẽ không chia tay anh. Người đàn ông này chỉ thích hợp làm bạn làm đồng sự thôi.
Trước khi gặp Thước Nhạc, Khúc Phàm không đồng ý với cách nói của Mộc Phỉ, trong lòng anh cảm thấy anh có để tâm vào tình cảm, cách nghĩ này từ khi gặp Thước Nhạc mới bị phủ định. Gặp phải Thước Nhạc anh mới biết cái gì gọi là tình yêu. Thước Nhạc trong lòng anh trọng lượng ngày một tăng, thẳng tới không thể dứt bỏ, dung nhập vào sinh mệnh anh. So với Thước Nhạc, những người bạn gái trước đây của anh chỉ là mây bay, gần như quên sạch. Không ngờ hôm nay lại bị lật ra. Trong lòng hối hận, không có việc gì sao lại quen nhiều bạn gái thế làm gì, lại không thích. Giờ thì phiền phức rồi.
Thước Nhạc ôm Phi Phi xem diễn, nhìn Khúc Phàm trêu tức, trong lòng không hề lo lắng. Dù sao chuyện tình của Khúc Phàm cậu đều đã biết, việc này anh đã sớm thẳng thắn rồi. Vì việc anh quen mấy người bạn gái đó mà Thước Nhạc cũng đã lăn lộn anh một thời gian dài, nhưng quá khứ chỉ là quá khứ, tình cảm hai người rất kiên cố, không cần phải để ý chuyện nhỏ mà giận dỗi, vả lại, hai người đã có bốn đứa con rồi, coi như lão phu phu, nếu vì những chuyện này mà ghen thì thực vô nghĩa. Nên nhìn ra sự rối rắm của hai người, trong lòng Thước Nhạc có chút vui vẻ, hình như có trò hay để xem rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...