Mang Theo Không Gian Đi Tu Hành

Hai người bước vào chỗ sâu nhất trong hang đá, “Tiên Linh thảo…” Hai người nhìn thấy mười gốc cỏ nhỏ đang mọc ở giữa hang đá, trăm miệng một lời nói.

“Nơi này sao lại có Tiên Linh thảo?” Thước Nhạc cảm thấy thật khó mà tin được. Bọn họ từng nghiên cứu những tư liệu mà Kim Liên để lại, trong đó khiến hai người cảm thấy hứng thú với thứ được gọi là “tiên giới”. Bọn họ từng thảo luận, cho rằng đó thuộc về một không gian khác, không gian kia vô cùng thích hợp với tu hành ở những tầng cao hơn. Ngay khi người tu chân đạt tới kỳ Độ Kiếp là có thể cảm nhận được sự tồn tại của tiên giới. Sau đó, thông qua thiên kiếp, thay đổi thể chất, đạt tới điều kiện có thể thích ứng được với tiên giới, cũng sẽ trở thành cơ thể như tiên nhân. Như vậy, cũng có thể giải tích vì sao người càng mạnh thì thiên kiếp cũng càng mạnh, cũng trở thành tiên nhân càng mạnh. Những chuyện đó cũng chỉ do họ đoán vào những khi rảnh rỗi, không thể cho là thật. Bởi vì trong tư liệu được ghi lại cũng không có bất kỳ tiên nhân nào trở về, những tiên nhân thượng cổ được ghi lại trong tư liệu cũng chỉ vượt qua thiên kiếp mà không có ai phi thăng. Bọn họ cũng không phải tiên nhân chân chính. Nếu không phải khi Kim Liên trôi dạt tình cờ trôi đến nơi gọi là “tiên giới’, nó cũng không biết về sự tồn tại của tiên giới, nó thậm chí còn không biết mình nên rời đi thế nào, nhưng cũng vì những chuyện nó trải qua mới chứng minh được rằng tiên giới thật sự tồn tại. Thời gian dài nó ở tiên giới cũng chỉ dùng để tu dưỡng, những tư liệu có được cũng không nhiều, Tiên Linh thảo chính là một trong những tư liệu đó, nó tại tiên giới cũng là loại tiên thảo vô cùng quý giá. Nó quý không phải bởi nó thưa thớt, mà loại cỏ này có thể tùy ý tìm thấy ở tiên giới, nhưng tác dụng quan trọng nhất của nó là có thể sinh ra tiên khí, có thể nói nếu không có Tiên Linh thảo thì tiên linh khí ở tiên giới sẽ biến mất, tiên linh khí thiếu thốn thì tiên giới cũng không thể tồn tại. Cho nên, đối với tiên giới mà nói, Tiên Linh thảo tựa như muối vậy, là thứ không thể thiếu được.

Dựa theo những tư liệu do Kim Liên truyền thừa lại, chưa từng có tiên nhân xuất hiện ở đây, vì sao lại có Tiên Linh thảo?

“Anh nghĩ đây cũng không hẳn là Tiên Linh thảo chân chính. Chúng ta cũng không cảm nhận được tiên khí, ở đây chỉ có linh khí.” Khúc Phàm thử cảm nhận, nói.

Thước Nhạc khẽ gật đầu, ngồi xổm xuống nhìn hơn mười gốc Tiên Linh thảo này, “Có lẽ ai đã dùng hạt giống trồng thành?” Những Tiên Linh thảo này vì sao lại có ở đây vĩnh viễn là điều không thể giải thích được, nhưng lại rất có lợi với họ. “Trận pháp nơi này được tạo nên cũng chỉ với mục đích che dấu và mê hoặc thôi, chỉ sợ chủ nhân của nó vội vàng làm ra, chỉ có những trận pháp khắc trên thiên khanh còn tạm được, còn nếu sử dụng trận pháp thì còn cần linh thạch, sẽ rất phiền phức.”

“Ai biết được, có thể có người đang truy đuổi hắn. Dù sao hiện tại xem ra biện pháp của người đó rất tốt.”

Phát hiện thứ tốt tất nhiên không thể bỏ qua, nhìn kỹ thì có tất cả mười chín gốc Tiên Linh thảo, chúng nó thế mà lại mọc trên đá. “Chúng ta đưa đám này vào trong không gian đi, linh thảo này cả vạn mẫu Long Tu thảo cũng không thể bằng một gốc Tiên Linh thảo đâu. Hiện tại cây cối trong không gian đã chuyển hóa thành linh vật, chúng nó cho dù không sinh ra linh tính nhưng cũng hấp thu rất nhiều linh khí. Thời gian dài linh khí trong không gian có thể sẽ giảm xuống, hiện tại có chúng nó sẽ không sao.”


Việc di chuyển rất dễ dàng, những Tiên Linh thảo đó mọc trên đá, Khúc Phàm cẩn thận đánh vỡ đá bên dưới, Tiên Linh thảo là thứ bình thường nhất ở tiên giới, nó có được tác dụng như cỏ xanh bình thường, đó là sinh mệnh lực rất mạnh, cho dù ở hoàn cảnh nào cũng có thể sống sót. Thước Nhạc cũng không trồng chúng nó ở không gian thứ hai, ở đó có tức nhưỡng còn có linh tuyền, sinh ra quá nhiều linh khí, hoàn toàn không cần những thứ như này.

Tức nhưỡng cũng hữu dụng đối với Tiên Linh thảo, nó sinh ra từ thời kỳ Hỗn Độn Sơ Khai, cho dù ở tiên giới cũng rất thưa thớt. Vào không gian, Thước Nhạc ở khắp nơi trong không gian tạo thành mười chín mảnh đất, mỗi mảnh có khoảng một mẫu, dùng ngọc thạch tạo thành trận pháp, ngăn ngừa tức nhưỡng khuếch tán. Tuy nói tức nhưỡng có thể tự sinh trưởng, vĩnh viễn không hao tổn nhưng thực tế năng lượng có trong tức nhưỡng cũng có hạn, nếu cứ khuếch tán vô cùng thì tác dụng của nó sẽ càng ngày càng nhỏ. Tuy rằng hoàn cảnh ở không gian thứ hai vẫn chưa nhận ra nhưng Thước Nhạc biết nó nhất định không phải vô hạn.

Tại một mẫu đất kia trải một tầng tức nhưỡng, sau đó dùng linh tuyền tưới rồi trồng một gốc Tiên Linh thảo vào đó. Lập tức cảm nhận được linh khí nồng đậm mà nó tỏa ra, thậm chí còn mang theo một chút linh khí không thể gọi tên, có lẽ đây là tiên linh khí đi?

Trồng xong hơn mười chín gốc Tiên Linh thảo, cũng không giống như trong tưởng tượng của họ lập tức mọc thêm rất nhiều, tiên thảo quả nhiên cần từ từ nuôi dưỡng.

Ra khỏi không gian, hai người cảm thấy nơi này có được thu hoạch thật lớn, thậm chí có thể coi như kỳ ngộ. “Đi thôi, chúng ta rời gốc cây quế kia vào trong không gian đi.”

Hai người mang tâm tình rất tốt đưa cây quế vào không gian, những loại cây khác không đẹp, hai người cũng không động vào, cây cối nơi này thì trong không gian đề có, cũng không cần. “Nơi này còn lại chút linh khí cũng đủ để những cây cối này một lần nữa thích ứng với việc quang hợp.” Hai người đứng trong thiên khanh nhìn thái dương to lớn trên đỉnh đầu. Thiên khanh này tựa như một cái dùi lớn, trước đó bởi vì linh khí che kín mà cây cối không tiến hành quang hợp được, hiện tại ánh sáng chiếu rọi khắp nơi, còn lại chút linh khí kia cũng không sợ những cây này bị chết.

Khúc Phàm vừa định nói chúng ta đi thôi liền cảm thấy có thứ như hòn đá nhỏ đánh lên đầu Thước Nhạc, vươn tay nhận lấy, nhìn về phía đó, một bóng trắng hiện ra, viên đá thứ hai đã xuất hiện. Khúc Phàm lần này phản ứng nhanh, cơ thể chợt lóe lên đã tiến đến bên người ra tay, “Chi…” Người ra tay thấy Khúc Phàm đột nhiên xuất hiện bên cạnh nó, ánh mắt biến thành hoảng sợ, nhếch miệng kêu chi một tiếng, bước lùi ra sau, “Oành…”, ôm lấy trái tim tựa như phát bệnh tim vậy.


“Phụt… ha ha… con khỉ này quá thú vị.” Thước Nhạc ngay từ khi viên đá thứ nhất ném tới đã phát hiện ra, chờ Khúc Phàm đi qua cũng xoay người lại nhìn, không ngờ tới con khỉ kia lại thú vị như vậy.

Khúc Phàm cũng dở khóc dở cười, từ đâu ra kẻ dở hơi này vậy.

Đứng trên mặt đất là một con khỉ lông vàng, không quá lớn, hai tay hai chân có tỷ lệ tương đương với thân thể, vùng mặt có hơi đỏ, cái đuôi rất dài, phía cuối nhọn nhọn có một vòng lông màu trắng, nhìn cũng không phải giống quý hiếm gì, cũng chỉ là loại khỉ bình thường nhất trong vườn bách thú mà thôi. Có điều, so với những con khỉ khác thì lại đẹp hơn chút.

Thước Nhạc đi đến cạnh Khúc Phàm đánh giá con khỉ nhỏ kia, nhìn nó vo tròn một cục ở đó, tay ôm ngực, vẫn không nhúc nhích, không lâu sau đã thấy nó hí hí mắt, nhìn lén bọn họ, vừa lúc chống lại ánh mặt của Khúc Phàm, nhanh chóng ngồi dậy, thấy hai người không có ý bắt nó, khỉ con lập tức lẻn lên cây, chạy mất tích luôn.

Hai người thấy con khỉ này thật thú vị, nhưng cũng không quá để ý.

Bên trên thượng khanh, đã quá trưa, trực tiếp đốt lửa trên đất, lấy gà từ không gian ra, xuyên ngô, khoai sọ, rau, lạp xưởng… Hai người ngồi chổ đó ăn thịt nướng. Gà nướng còn chưa xong đã cảm thấy khỉ con lông vàng kia lại đến, ở trên cái cây cách hai người không quá xa.

Họ cũng không để ý tới, tiếp tục nướng đồ, quét một lớp mật ong lên gà nướng, lập tức mùi hương ngon ngọt phiêu tán khắp nơi, trên bếp lửa còn có một nồi nhỏ nấu canh cá.


Hai người dùng thần thức quan sát khỉ lông vàng, chỉ thấy nó ở trên cây kêu tới kêu lui, ánh mắt nhìn chằm chằm trên món nướng, cái mũi cũng khẽ hít hà, bên miệng còn lưu lại vệt nước miếng khả nghi. Rốt cuộc khi gà sắp nướng xong, khỉ con chạy mất.

“Sao lại chạy?” Thước Nhạc nghi hoặc nhìn khỉ con chạy ở nơi xa xa.

Khúc Phàm cười cười, “Những loài như khỉ hoang này tuy nói không sợ người nhưng cũng sẽ không đi đến cạnh người đâu, chạy mới bình thường.” Khúc Phàm lấy chiếc đĩa sứ Thanh Hoa qua, đặt gà nướng lên trên, dùng đao nhỏ đưa vài nhát cắt thành mấy miếng nhỏ, nhìn trái nhìn phải, “Đưa cái bàn kháng nhỏ kia qua đi, ăn vậy không tiện.”

Trải tấm vải lên trên mặt đất, rồi lấy ra chiếc bàn kháng bằng gỗ hắc toan, “Nhìn bàn kháng này em mới nhớ, trước khi anh bế quan, lão sư phụ Lý cũng đến tìm, có người muốn bỏ tiền mua tài liệu gỗ hoàng hoa lê, ông cũng làm nghề đó, mấy năm nay làm gia cụ cho nhà ta cũng bớt đầu bớt đuôi không ít, cũng không yêu cầu tiền công gì, cho dù là phí gia công của bọn họ. Hiện nay Lý kí cũng có tiếng trong cả nước, tất nhiên sẽ có người tìm tới. Đúng lúc chúng ta mua nhà, phải có số tiền lớn, em cũng bán cho họ rồi. Coi như bổ sung lại khoản tiền mua nhà.”

Khúc Phàm ăn miếng thịt gà nói, “Việc này em làm chủ là được.”

“Em cũng đâu phải muốn nói tới chuyện này, anh biết sỗ tiền bán gỗ cho họ là bao nhiêu không?”

“Hiện nay, giá của mỗi một tấm hải hoàng vào khoảng nghìn vạn, Việt Hoàng cũng đáng bốn năm trăm vạn. Chúng ta không gia công gì nên không bán hải hoàng với giá đó được nhưng cũng được sáu bảy trăm vạn nhỉ.”

“Ha ha… anh đoán sai rồi. Lão sư phụ Lý này đưa ra giá mua còn cao hơn hẳn với giá hải hoàng hiện nay, dựa theo sự so sánh, thì hoàng hoa lê của chúng ta càng thêm tinh mịn, rắn chắc so với hải hoàng, hoa văn cũng rất rõ ràng, sáng bóng và trơn mượt. Hơn nữa, hương vị thấm sâu vào lòng người kia mãi không tiêu tan, cho dù là hải hoàng cũng không so được, tuyệt đối là cực phẩm. Có lão sư phụ Lý bảo đảm tất nhiên sẽ không bị mua rẻ, bên mua tìm mấy chuyên gia tới đánh giá, không biết rõ cụ thể ra sao nhưng chắc cũng là người hiểu biết về hải hoàng, giá đưa ra nhất định không thấp.”


Nghe xong lời Thước Nhạc, Khúc Phàm cười cười, “Bọn họ sẽ không bị thiệt, ít nhất linh khí chứa trong hoàng hoa lê kia nếu được làm thành vòng đeo trên người cũng rất tốt với cơ thể.”

“Ừm, chính thế, ít nhất cũng có thể an thần tịnh khí, không hề có hại gì với cơ thể, cũng không biết bên mua muốn mua để làm gì?”

Từ hai năm trước, Thước Nhạc đã không dùng hết gia cụ do nhà sư phụ Lý làm, một là tay nghề của sư phụ Lý đã bị Thước Nhạc học được hết, một điều khác là tốc độ họ làm rất chậm, không nhanh cũng không tinh xảo như Thước Nhạc, có thần thức phụ giúp, những gia cụ Thước Nhạc làm bây giờ càng có tính nghệ thuật.

Lý kí cũng có không ít nguyên liệu dư thừa lại, tuy không phải khối lớn, nhưng những vật nho nhỏ làm ra ấy cũng có giá trị xa xỉ, khác không nói, chỉ riêng tiền bán vòng xuyến thôi cũng đã kiếm được không ít. Cũng bởi tích góp dần dần, lần này khiến cho cửa hàng nhà họ càng tạo được uy danh, cũng chính vì muốn bán càng được giá.

Tài liệu mà họ bán đi lần này đều là loại dùng làm gia cụ, trong số gỗ hoàng hoa lê kia có một gốc cây có hoa văn mặt quỷ. Thực tế, hoa văn của hoàng hoa lê cũng không cố định, loại mang theo mặt quỷ như vậy là khả ngộ bất khả cầu, rất thích hợp làm vòng châu xuyến. Gốc hoàng hoa lê này trực tiếp được làm thành vòng tay thì giá cũng không quá cao, nhưng khi đeo sẽ mang lại cho người ta cảm giác vô cùng thanh tĩnh, một vài bệnh vặt trên người cũng bị tiêu trừ, như vậy một truyền mười, mười truyền trăm, cũng rất có tiếng tăm bên ngoài, cuối cùng lại trở thành đồ vạn kim khó cầu.

Những chuyện đó cũng không có liên quan gì mấy tới bọn họ, số tài liệu lần trước bán ra đã là đám tài liệu cuối cùng trong tay cậu.

Hai người vừa nói chuyện vừa ăn, còn lấy ra chút rượu trái cây tự ủ để uống, Khúc Phàm vừa đưa cốc đến bên miệng thì đã thấy một bóng dáng màu vàng ở phía trước, nhìn kỹ thì rượu “phụt” một cái đã phun ra ngoài, may mà hắn phản ứng nhanh, nếu không đã phun lên người Thước Nhạc.

Thấy Khúc Phàm cười ha ha, Thước Nhạc quay đầu liền thấy, cũng không nhịn được mà vui vẻ, khỉ con vừa đi lúc nãy giờ đang đứng cách hai người không xa, một bàn tay cầm tấm vải trắng không biết lấy từ đâu được, làm ra hành động tựa như đầu hàng, tay kia thì cầm một nhánh cây, phía trên có bảy tám trái cây, nhìn hai người bên cạnh không ngừng cười to. Con khỉ nhỏ kia cười như không cười, một chân đặt trước, một chân đặt sau, trong mắt cứ quay tròn không ngừng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui