Mang Theo Không Gian Đi Tu Hành



Vịnh Hương Sơn quả thật là một nơi vô cùng xinh đẹp, môi trường cũng rất tốt, nơi bọn họ dừng lại vừa đúng là một khúc sơn vịnh rất rộng, phía đồi phong bên kia còn hình thành một hồ nước, “Thước huynh đệ, Khúc huynh đệ, giờ mới hơn mười giờ, mọi người hạ trại trước sau đó đắp bếp, trên sông không thiếu cá hoang, rất béo, chúng ta sẽ thể hiện bản lĩnh câu chút cá, đến trưa nướng cá ăn đi. Đi ra ngoài du ngoạn chủ yếu vì ăn cơm thôn dã, tất nhiên không mang theo thức ăn sẵn. Cậu xem bên kia là đồi phong, chiều nay mọi người sẽ ở bên này bắt cá và bơi lội, sáng mai sẽ tới đồi phong. Trên núi có gà rừng thỏ hoang, nếu hai cậu có bản lĩnh cũng có thể thử bắt.” Cổ Phi chỉ ngọn đồi đối diện sông nói.

Thước Nhạc liếc nhìn đồi phong, ngọn đổi kia quả thực rất dốc. Leo lên nhất định sẽ cảm thấy rất thành công, là một nơi tốt, cậu gật đầu với Cổ Phi nói: “Anh Cổ tìm được nơi này thật tốt.”

“Ha ha, cũng có gì đâu, chờ lúc về, anh cho cậu địa chỉ trang web, không ít người đều thích nói chuyện phiếm trên mạng, rất nhiều nơi tốt đều là mọi người cùng nhau khai quật.”

Người trong đội xe đều là người có kinh nghiệm, vừa xuống xe đã tự phân công, làm việc nhanh nhẹn, rất thoải mái.

Phía Thước Nhạc cũng không có vấn đề gì, Vương Dũng, Cao Sảng trước đây là bộ đội đặc chủng, việc thành lập cơ sở tạm thời đã thành thói quen. Lúc trước vì nói đi dã ngoại ngủ bên ngoài một đêm, Thước Nhạc đã bảo Khúc Phàm kiếm mấy cái lều, hắn lấy luôn từ căn cứ ra ba chiếc lều quân dụng mười hai mét vuông, đều mới tinh.

May mắn, bên vịnh Hương Sơn này có một khu đất phẳng, cũng đủ lớn, nếu không cũng sợ rằng không đóng được lều. Hai người Vương Dũng và Cao Sảng thật thuần thục dựng lều lên, những người khác nhìn thấy đều giật mình, quá chuyên nghiệp.

Thước Nhạc lấy ra một chiếc lọ, rắc thuốc bột bên trong quanh lều trại, thứ này do chính cậu làm ra, dùng để xua đuổi côn trùng rắn rết.

“Thước huynh đệ làm gì vậy?” Cổ Phi vẫn luôn chú ý bên này, vốn thấy hành động của hai người Cao Sảng đã rất ngạc nhiên, thấy cậu rắc gì đó bên cạnh cũng không nhịn được đi đến hỏi.

“À, đây là thuốc bột em tự chế, rất có hiệu quả, anh Cổ, các anh cũng thử xem?” Vừa lúc đã rắc hết xung quanh nơi ở của mình, đưa lọ trong tay cho hắn.

Cổ Phi cười cười, nhận lấy, “Được, để bọn anh thử, bọn anh cũng mua chút thuốc đuổi côn trùng, nhưng cũng không có hiệu quả mấy với nơi dã ngoại như này.” Nói xong đi về phía lều trại của họ, dựa theo cách Thước Nhạc làm rắc thuốc bột xung quanh lều. Bên trong lọ là một loại bột màu xám, thoạt nhìn dường như dùng thảo dược mài nhỏ mà thành, do cậu tự làm nên có chút thô ráp. Rắc xong, Cổ Phi đóng nắp lại, đột nhiên lại bị chiếc lọ trên tay hấp dẫn, đây là một chiếc lọ màu hồng, loại bình bụng to, miệng cũng không quá lớn, vừa đủ để đưa tay vào trong, phía trên là năm món đồ chơi cổ, nhìn rất cổ xưa. Cổ Phi hơi ngạc nhiên, cầm lên nhìn kỹ, phía dưới có lạc khoản chế tạo Thận Đức thời Đường, ôi… món đồ sứ này hẳn là chế phẩm thời vãn Thanh, đồ cổ a, tuy nói không có giá trị bằng thời Khang Kiền, nhưng một chiếc lọ như vậy cũng đáng giá ba bốn vạn đó.

Cổ Phi ngẩng đầu nhìn Thước Nhạc bên kia, đi qua, đưa bình sứ qua, “Thước huynh đệ, đây là vật thời mạt Thanh đi?” Cổ Phi tuy rằng là một người bướng bỉnh, nhưng cũng rất có nghĩa khí, không có lòng tham gì.

(kusami: à, cái lọ/bình đang được nói tới ấy, tên là “từ quán”, gốc là  瓷罐, thấy đẹp đẹp nên chèn phát hình vào, ngày xưa thấy nói đến nhiều, chắc mọi người cũng thấy nhiều nhưng không biết nó lại có cái tên… ờm thì, cute như vậy haha

từ quán

từ quán 1

Đẹp mà nhỉ?

Beta: Cute thặc… cái nỳ dùng đựng phấn được nè:3.)

Thước Nhạc nhận lấy lọ, nghe thấy lời hắn nói, cười: “Đúng, bạn của gia phụ từng xem qua, nói là đồ nung thời Đạo Quang, thứ này được gia phụ mua về từ Phan gia viên, lúc ấy mua với giá hơn ba ngàn, coi như cũng kiếm được chút lời.” Ba Thước với ba Khúc mấy năm nay rất thích tầm bảo, hai người rảnh liền tới Phan gia viên, ba Thước thích tranh chữ, ba Khúc thích đồ sứ, mấy năm nay cũng thu nhặt được khá nhiều, cũng không phải lúc nào cũng có thu hoạch, mà đồ sứ này là một trong số ít đó, mấy thứ như vậy đều được đưa vào không gian. Ngày đó khi làm thuốc bột xong tiện tay lấy một chiếc lọ đựng phù hợp, không ngờ thế mà cũng bị Cổ Phi nhận ra.

Cổ Phi nhìn Thước Nhạc tùy ý để chiếc bình kia vào xe, trong lòng thầm hít một hơi, người phương nào đây a. Lại không biết vừa đưa tay, bình kia đã được đưa vào trong không gian, kỳ thật rất an toàn.

Chờ lều trại đều được dựng xong, đám nhỏ xuống nước rồi. Thời gian này nước vẫn còn ấm, kỹ năng bơi của tụi nhỏ cũng tốt, ngay cả Miu Miu cũng đeo phao con vịt chơi đùa trong nước. Đám đàn ông thì câu cá ở phía bên kia.

“Ba ba, mau nhìn, đây là cá con bắt được nè.” Thấy Thước Nhạc đi về phía bờ sông, mấy đứa nhóc Phi Phi bưng một con cá trong bè bơi qua, nhìn thì nặng khoảng hơn một cân. (1 cân ở đây = nửa ki lô gam thôi nha)

Cười cười, “Phi Phi giỏi quá, cẩn thận một chút đừng bơi xa thuyền quá, nơi này nước chảy xiết.”

“Biết a…” Thằng nhỏ hô vang rồi lao xuống nước.

Đám nhóc nhà họ có thể nói từ nhỏ đã bơi lội trong nước, kỹ năng bơi tốt vô cùng.

Nhìn phía sông đếm đếm, ừm, bọn nhỏ đều ở, cho nên nói, số lượng đám nhỏ cũng là một vấn đề cần quan tâm.


“Lão tam, con với Đại Dũng không cần ở đây đâu, cũng xuống nước chút cho mát.” Nhìn hai đồ đệ đang nướng thịt, Thước Nhạc tiến lại nói. Vương Dũng đứng hàng thứ hai, vốn gọi lão nhị, nhưng vì nghe không hay nên mọi người đều gọi theo cách gọi trong quân ngũ, gọi hắn Đại Dũng.

“Sư phụ, con vừa thấy bên kia có gà rừng chạy qua, con đi bắt hai con.” Vương Dũng nghe thấy lời Thước Nhạc liền nói.

“Ừm, hai đứa con cùng đi đi, đến đây chơi mà, đừng có nề nếp như vậy.” Cậu vẫn rất hài lòng với mấy đồ đệ này, chỉ là càng tiếp xúc nhiều, đám đồ đệ lại càng cung kính, khiến cậu không quá quen.

Đuổi đi hai đồ đệ, bọn họ làm bếp nướng thịt đơn giản, một cái đĩa inox có bốn chân ở dưới, thứ này do ba Khúc làm, có thể gấp lại. Đặt than phía dưới đĩa inox, dù sao người khác cũng không chú ý họ mang theo những thứ gì, Thước Nhạc lại lấy chút rau với lạp xưởng tự chế trong không gian ra, tẩm ướp cánh gà cùng thịt bò. Đều là những thứ được chuẩn bị đêm qua, đặt trong không gian cũng không sợ nó biến chất, hương vị tẩm ướp còn tươi ngon vô cùng.

Bên phía đám Cổ Phi cũng đã gần như xong xuôi, Lý Dung thấy Thước Nhạc đã chuẩn bị xong thịt nướng, rất bội phục, “Các anh chuẩn bị cũng thật đầy đủ, chẳng giống mới đi dã ngoại lần đầu gì cả. Trước đó có phải cũng thường đi ra ngoài chơi đùa không?”

Thước Nhạc lại đưa than vào bên cạnh, đợi lát nữa đám nhỏ có thể nướng cá ở đây, “Ha ha, dã ngoại như vậy cũng là lần đầu tiên, nhưng cũng hay ăn thịt nướng, xe rộng nên cũng mang được nhiều đồ theo.”

Lúc này, anh trai Lý Dung, Lý Dũng cũng mang lò nướng của họ từ bên kia qua đây, cũng không khác mấy so với bọn họ bên này, cũng rất đơn giản, đặt bên cạnh lò nướng của Thước Nhạc. Thấy Thước Nhạc tựa như Đôrêmon lấy từ xe ra thứ này thứ kia, mấy người bạn xe của Cổ Phí đều rất ngạc nhiên. Chuẩn bị đầy đủ quá đi thôi. Nhìn lại chăm gối đã chuẩn bị đâu vào đấy trong lều, ôi, không hổ là xe nhập khẩu, dung lượng thật lớn a. Bọn họ lại không biết Thước Nhạc thấy thiếu thứ gì sẽ mang từ không gian ra. (Kusami: hơi bị lệch lạc chút, vừa nãy nói không dùng không gian, giờ lại dùng, nhưng cứ kệ đi ha, tác giả cũng hay quên giống tui mừ)

“Kỳ Kỳ…” Thước Nhạc vừa làm xong mọi chuyện, thì nghe tiếng mấy mẹ bên kia gọi. Mấy vị nữ sĩ đã sớm được Thước Nhạc “đuổi” đi chơi, mấy bà cũng lên bè, rồi đi chân trần bên bờ sông, bờ sông bên này đều là đá cuội, các nàng giờ cũng coi như cao thủ, các giác quan đều linh mẫn hơn nhiều, liền phát hiện giữa sông có tôm, số lượng cũng nhiều, mấy người liền cầm chậu tìm trứng tôm ở nơi nước cạn, cũng thú vị. Mẹ Thước đang tìm thì nghe thấy một tiếng ầm trong nước, sau đó lại thấy Kỳ Kỳ lộ đầu khỏi mặt nước, rồi lại chìm xuống, bọt nước văng tung tóe trên sông.

Tiếng động lớn trên sông khiến mọi người đều dừng tay, Thước Nhạc vừa thấy liền biết Kỳ Kỳ hẳn lại bắt được cá lớn, nhưng lực tay của thằng bé không đủ, ở trong sông nhất định không thể khỏe như cá được.

Kỳ Kỳ ôm cá lớn, dùng toàn bộ cơ thể ôm chặt lấy, cá lớn kia không ngừng giãy dũa khiến bọt nước văng khắp nơi. Cá kia tựa hồ thấy mình không thể giãy giụa nên bơi vào trong nước, một lát sau, mặt nước lại yên lặng xuống.

“Không ổn, thằng bé bị kéo vào nước rồi.” Một người tên là Trình Chí đang đứng ở một chiếc bè khác, kêu một tiếng, ùm ùm… nhảy thằng vào nước.

Thước Nhạc trên bờ nhìn mà ngứa cả răng, thằng nhỏ thối này không kiếm chuyện cho họ thì sẽ không vui mà.

Khúc Phàm thấy mấy người khác cũng định nhảy xuống, nhanh chóng cản lại khiến những người kia không hiểu sao cả. Con mình đã bị kéo vào nước thế kia mà sao không sốt ruột gì thế.

Khúc Phàm sợ bọn họ đột nhiên nhảy xuống cứu người lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vì vậy cũng cởi áo, tự nhảy xuống. Trình Chí bơi trong nước hơn hai phút mới ngoi lên khỏi mặt nước, xoa xoa nước trên mặt, thấy Khúc Phàm bơi tới bên cạnh mình, sốt ruột nói, “Tôi không thấy, chúng ta chia ra tìm đi.” Nói xong, nhìn thoáng xung quanh, kỳ quái thấy đám bạn mình không nhúc nhích gì.

Khúc Phàm nhanh chóng nắm lấy tay hắn, “Anh Trình, thật sự cảm ơn anh, thằng nhỏ nhà tôi bơi tốt lắm, không sao, đợi chút nó sẽ ngoi lên thôi.”

“A… kỹ năng bơi tốt?” Trình Chí hơi mê mang, cha người ta cũng không lo, mình lại lo quá rồi?

Chờ một lúc đã qua năm phút đồng hồ, người bình thường mà nín thở trong nước khoảng ba bốn năm phút cũng không sao, nhưng nếu bơi trên sông lại không như vậy, Trình Chí cũng chỉ có thể lặn hai phút, trong đám họ cũng coi như rất giỏi. Giờ một cậu nhóc lại ở trong nước đến năm phút mà vẫn chưa ngoi lên, thật khiến cho họ không khỏi hoài nghi phải chẳng đã xảy ra chuyện gì rồi. Nhưng mà người lớn nhà nó lại chả buồn nhúc nhích, thật là hoàng đế không vội thái giám gấp a.

Lại qua hai phút, họ nghe thấy hồ nước gần đồi phong ầm một tiếng—nhìn qua đã thấy Kỳ Kỳ ngoi lên từ bên kia, thằng nhỏ bơi thật xa a.

Kỳ Kỳ nâng hai tay trong nước lên, cá kia rất dài, Kỳ Kỳ ôm hay tay mới hết, nhưng giờ cá không nhúc nhích, chắc mất hết sức rồi.

Chèo bè qua, đám bạn xe đi qua thì than lên sợ hãi, họ nhận lấy con cá béo từ trong tay Kỳ Kỳ, sau đó hưng phấn giơ cao để người bên này nhìn thấy. Một con cá chép lớn dài hơn một mét, đoán chừng khoảng hai ba mươi ki-lô-gam. Thằng nhóc này rất được đó.

“Kỳ Kỳ qua đây, mau cảm ơn chú Trình, vừa rồi con khiến mọi người sợ hãi.” Thấy Kỳ Kỳ ngồi bè qua đây, Khúc Phàm nhanh chóng bảo nó nói cảm ơn người ta.

Trình Chí cười lắc đầu, vươn tay sờ đầu thằng bé, “Không cần không cần, thằng bé thật quá giỏi. Sao nào, cơ thể không bị thương chứ.” Nói xong nhìn nhìn khắp nơi.

Kỳ Kỳ cười hắc hắc, nhất thời kích động đã quên mất đây không phải nhà mình, nhanh chóng giải thích với mọi người. Trên người cũng không có thương tích gì, trước đó bắt cá cưỡi cá trong nước đã quen, sớm tích lũy được kinh nghiệm.

Vì thấy Kỳ Kỳ bắt được cá lớn, mọi người cũng không câu cá nữa, đều lên bờ. Lý Dung lấy máy ảnh kỹ thuật số ra, mọi người cùng chụp bức ảnh, đơn giản cân một chút, một mét mười lăm, hơn ba mươi ki-lô-gam.

“Con cá này lớn được như vậy cũng không dễ, vẫn nên thả đi.” Thước Nhạc thấy cá còn sống, đề nghị. Muốn ăn cá lớn trong không gian có rất nhiều, cá sống ở bên ngoài mà có thể lớn đến mức này cũng không dễ gì.


Đề nghị này tự nhiên không ai phản đối, Khúc Phàm ôm cá đến bên sông, giằng co lâu như vậy, cá cũng sớm không chịu được, thả vào nước cũng có chút không xong. Thước Nhạc thấy thật đáng tiếc, liền cởi giày xuống nước, trừng mắt nhìn Kỳ Kỳ, thấy nó thè lưỡi làm mặt quỷ với mình. Thằng nhóc này quá ham chơi.

Cá vẫn ở khu nước cạn, chỗ nước này cũng chỉ đến đầu gối Thước Nhạc, cậu đưa tay vào trong nước lấy ra chút nước hồ, tác dụng rõ ràng, cá lớn dần dần lại sức, thân thể cũng bơi qua, bơi vòng quanh Thước Nhạc một vòng, sau đó nhanh chóng bơi về phía nước sâu. Người khác không cảm thấy gì đặc biệt, chỉ thấy cá này thật có linh tính, lại không biết, cá kia uống xong mấy ngụm nước hồ, cơ hội sinh tồn lại càng cao.

Mọi người câu được rất nhiều cá, cũng sắp tới trưa, Đại Dũng với lão tam bắt về bốn con thỏ hoang với một con gà rừng, trong tay Đại Dũng còn cầm một con, “Quả Quả… cầm lấy này.” Cao Sảng đưa cho Quả Quả đang đứng bên bếp lửa một giỏ được bện thành từ cỏ.

Quả Quả nhận lấy nhìn thử, “Trứng chim.” Xem xong liền cười, cũng không biết là chim gì, nhìn trái nhìn phải, ba ba đang ở trong lều giúp Miu Miu mặc quần áo. Đi qua, nhờ cậu đặt trong không gian, chờ xem lúc về liệu có nở ra chim non hay không.

“Bên này rất nhiều đồ hoang dã. Qua trưa lại đi đi.” Vương Dũng cầm con mồi đến hạ du xử lý. Nhà cũ của hắn ở trong núi, rất quen với việc săn bắt, huống chi hiện giờ thân thủ bất phàm, săn thú càng thêm giỏi, tuy nhiên hắn với Cao Sảng cũng không mạnh tay, ngoại trừ con rắn kia thì đều là dùng bẫy bắt được.

Mấy đứa nhỏ đều hơi đói bụng, Thước Nhạc sớm chuẩn bị xong than hoa để nướng, bên trên nướng rau với thịt, bếp bên cạnh cũng đặt đủ than để hầm. Cố Phi bên kia đã xử lý xong cá, dùng que dài xiên qua, mấy đứa nhỏ ngồi cạnh đó, mỗi đứa một que nướng. Họ nhiều người, gần ba mươi người, nhưng nhiều nguyên liệu nấu ăn, bên kia cũng đều là tay câu cá giỏi, cá hơn nửa cân cũng câu được hơn mười con, Trình Chí thậm chí còn câu được một con cá hơn ba cân.

“Ai… Anh Trình, nồi của các anh cũng thật lớn a.” Thước Nhạc thấy Trình Chí cầm nồi lớn đến, hơi ngạc nhiên, chính là loại nồi lớn dùng ở nông thôn, không ngờ họ có thể mang tới.

Trình Chí đã đặt nồi xong, “Lần này đi cũng ít ngày, nên chỗ trong xe cũng nhiều liền mang nồi này đến. Cá hôm nay bắt được rất béo, dùng nồi này hầm cá luôn.”

Bởi vì hắn từng nhảy xuống cứu con mình, Thước Nhạc có ấn tượng tốt với hắn, kỳ thật chỉ tiếp xúc có một buổi trưa, cũng biết những người này tốt. Đều là người tiêu sái, tính cách cũng sáng sủa, ở chung rất tốt.

“Thấy cậu nướng thịt rất quen tay. Sao nào, bộc lộ tài năng?” Trình Chí đã sớm xử lý xong con cá lớn, đặt trên bàn, chỉ chỉ nồi nói với Thước Nhạc.

Thước Nhạc cười cười, “Vẫn là anh Trình làm đi. Nhìn tư thế của anh cũng biết là cao thủ.”

Trình Chí nghe xong rất vui, cũng không từ chối, hắn vốn xuất thân đầu bếp, giờ đang mở nhà hàng ở Yến Kinh, là ông chủ lớn, nhưng vẫn không bỏ nghề bếp, trong giới cũng có chút danh tiếng.

Hai đám người xen lẫn nhau nói chuyện, cười cười nói nói, Cổ Phi còn mang từ xe mình ra mấy thùng bia thả vào sông, tuy rằng không ướp lạnh, nhưng cũng ngon miệng.

Ôm Miu Miu ngồi ở nơi không xa lều trại, vừa nhìn đám nhỏ nướng thịt vừa đút cho Miu Miu ăn. Thằng bé vẫn chưa thể ăn nhiều thức ăn như thịt nướng, Thước Nhạc lấy cá trích đã nướng chín cho nó ăn, Khúc Phàm bưng một đĩa thức ăn đến, “Nếm thử rắn nướng do Đại Dũng làm đi.” Dùng đĩa cắm một miếng rắn nướng, đưa tới bên miệng Thước Nhạc.

Thước Nhạc trước đó chưa từng ăn rắn, cũng không muốn ăn rắn, nhưng rắn do Đại Dũng nướng là cắt thành từng mảnh mỏng, vốn cũng không nhận ra đây là thịt rắn, ăn rất mềm, cũng không có mùi lạ nào, rất thơm ngon, “Không tồi, ngon lắm.”

Khúc Phàm thấy Thước Nhạc nói ăn ngon, lại đút cho cậu mấy miếng, “Nhà Đại Dũng trước đây khi sống trên núi từng ăn rất nhiều, cậu ta rất biết nấu, nếu thích, chờ mấy ngày nữa đến phía nam mua một chút, đưa vào không gian nuôi, lâu lâu bảo cậu ta làm chút. Cậu ta làm món thôn quê rất ngon.”

“Thôi, đừng để trong không gian nhìn đâu cũng thấy rắn.” Ôm Miu Miu xé cánh gà nướng, đút vào trong miệng nó, “Đúng rồi, anh nói đi phía nam, phải chăng là tới Tống gia.”

“Ân, nhất định phải đi, hết mấy ngày bận rộn thì sẽ đi. Tuần sau em đến bệnh viện làm rồi, cũng không dễ xin nghỉ phép đâu.”

“Nếu không, thứ 2 tới em làm xong thủ tục trước, một tháng sau mới đi làm. Chúng ta tới Tống gia trước. Em thấy chuyện cũng không quá lớn đâu.”

Khúc Phàm tất nhiên cũng biết không phải chuyện lớn, dù nói thế nào thân phận Thước Nhạc vẫn có, tuy nói dùng thân phận bác sĩ bình thường tới làm việc, nhưng viện trưởng nhất định cũng biết, thế nào cũng sẽ không khó xử, “Được, vậy thứ 2 em làm xong thủ tục chuyển bệnh viện. Chuyện của anh dù sao cũng cần thêm một tuần.”

“Ừm.” Thước Nhạc gật gật đầu.

Lúc này, Cao Sảng bưng đĩa thịt thỏ qua đây, “Sư phụ, hai người nếm thử. Con làm đó.” Cao Sảng mang vẻ mặt tươi cười, cảm thấy chân thật hơn so với lúc bình thường.

Hai người vừa thấy, rất ngon, đều là thịt bụng với thịt bắp đùi, “Sư công con ăn hết chưa?” Dùng dĩa xiên một miếng cho vào miệng, hương vị hơi cay, thật sự rất ngon.

“Đưa qua rồi ạ, sư công sư bà đều nếm rồi, bảo bưng tới cho hai sư phụ, còn bảo bao giờ về con lại làm cho họ ăn.”


“Được rồi, mấy sư huynh đệ ăn đi thôi. Đưa chút cho người ta nữa. Cùng nhau đến mà.”

Cao Sảng khẽ gật đầu, đưa đĩa thịt thỏ qua cho đám tiểu sư đệ.

“Tính cách này của Cao Sảng thật là…” Thước Nhạc nhìn theo bóng hắn, lắc lắc đầu, khẽ cười.

“Anh thấy tốt mà.” Khúc Phàm càng thêm thích đồ đệ này, đối với những người mình đã chấp nhận rất tốt, người khác thì lại bị hắn đưa vào sổ đen.

“Em cũng không nói không tốt, nhưng sợ cậu ấy làm hư đám sư đệ thôi.” Thước Nhạc nhìn Cao Sảng ngồi bên mấy đứa nhỏ, chăm lo hết sức, hiện tại, cậu có cảm giác trong lòng đám nhỏ cậu đã bị lùi xuống vị trí thứ 2.

Khúc Phàm vươn tay xoa xoa bụng nhỏ của Miu Miu, đã no căng rồi, ôm thằng bé từ tay Thước Nhạc, “Bảo bối, đừng ăn nhiều quá, đi qua chơi với mấy anh đi.” Nói xong, vỗ vỗ lên mông của thằng nhóc. Miu Miu nghe lời chạy về phía Quả Quả, giờ đã học đi xong, sẽ không ngã, nhưng bởi Miu Miu vốn đã thích yên tĩnh, phần lớn thời gian vẫn thích quấn Thước Nhạc, cũng không thích nói chuyện, cứ một chữ một mà nói.

“Không lo. Cao Sảng rất đúng mực. Em quên thời gian trước Kỳ Kỳ không phải nói muốn tới căn cứ học tập như Tiếu Tiếu sao, cũng không biết Cao Sảng nói gì với nó mà nó cũng không nhắc lại chuyện này, học tập cũng càng tiến bộ. Khi anh đi dón Kỳ Kỳ, Thôi lão còn nói với anh mấy ngày nay Kỳ Kỳ rất tiến bộ đó. Tâm tư cậu ta trong sáng, tuy lớn hơn bọn nhỏ rất nhiều nhưng đối với bọn nhỏ, cậu ta lại không hẳn là sư huynh mà là người có thể nói chuyện. Trương Hy đơn giản nên chỉ đối xử tốt với chúng, Vương Dũng lại là cái miệng hũ nút, Mục Thanh rất đơn thuần, nếu muốn làm công tác tư tưởng thì Cao Sảng vẫn tốt nhất.”

Thước Nhạc nhìn qua bọn họ, thấy tình cảm của họ tốt như vậy cũng rất vui vẻ, trong nhà rất nhiều trẻ con, có đôi khi sẽ có tranh chấp nay nọ, con trai lại càng dễ phát sinh đánh đá, hoặc xảy ra võ miệng. Đám nhỏ nhà họ thế mà không xảy ra những tình huống như vậy, tình cảm đều rất tốt, lớn chăm sóc bé, đều rất che chở nhau. Giờ nhìn mấy đồ đệ cũng không có vấn đề gì, ngày ngày ở chung cũng rất tốt, cũng do họ chọn tốt, đều là những người không thích tranh giành, tính cách cũng tốt.

Hai người tựa vào nhau nói những lời tri kỷ, Trình Chí và Cổ Phi đi tới, “Hai cậu sao không đi ăn, bên kia đã nấu xong canh cá.” Cổ Phi ngồi xuống cạnh họ hỏi.

Thước Nhạc cười cười, “Được thôi, phải nếm thử tay nghề của anh Trình.” Ngoài miệng nói vậy nhưng lại không nhúc nhích, thấy hai người kia tới dường như muốn nói gì. Khúc Phàm bên cạnh cũng không nhúc nhích mà cười nhìn họ.

Trình Chí và Cổ Phi hơi nhìn nhau, Trình Chí mở miệng nói, “Hai anh em chúng tôi cũng không thừa nước đục thả câu, vừa rồi chúng ta ăn thịt nướng nhà cậu làm, cậu có thể không biết chứ tôi mở quán cơm, bản thân cũng là đầu bếp, những thứ cho vào miệng tôi đều nói ra được có những gia vị thế nào. Vừa rồi tôi ăn ngô nướng và những loại rau khác, những loại này đều có hương vị riêng, tôi muốn hỏi thử xem cậu mua những nguyên liệu này ở đâu?”

Cổ Phi cũng hơi gật đầu, “Tôi cũng muốn hỏi cái này, nhà tôi cũng có một nhà ăn, nguyên liệu nấu ăn rất quan trọng với chúng tôi. Hôm nay ăn rau nhà các cậu, có thể nói là loại rau mà từ nhỏ tới lớn tôi chưa từng ăn qua.”

Thước Nhạc nghe xong liền vui vẻ, “Đây là rau do ba tôi trồng, ngay trong vườn nhà chúng tôi thôi. Sáng nay lúc ra khỏi cửa hái một chút.” Lời cậu nói tuyệt đối là thật, bởi vì rau trong không gian sinh trưởng rất nhiều, cậu đã hơn một năm không gieo hạt mới, rau đều có chút to thái quá, chuyến đi dã ngoại có người ngoài như vậy không thể lấy ra, vừa lúc mấy vị trưởng bối xới miếng đất trồng rau ở tiểu viện phía đông, đều dùng nước trong không gian tưới, tuy không ngon bằng trong không gian nhưng vẫn ngon hơn rau bên ngoài, hơn nữa hình dáng cũng bình thường.

Không ngờ lại là như vậy, Trình Chí hơi buồn, “Nhà các cậu không phải trong nội thành Yến Kinh sao?”

Khúc Phàm cười ha ha, “Đúng vậy, trong nhà có mảnh đất nhỏ trồng chút nông sản không dùng phân hóa học, hương vị tất nhiên ngon.”

“Aiz, thật đáng tiếc.” Bọn họ nghĩ chỉ là vườn rau gia đình thì có thể có được bao nhiêu chứ, đoán rằng cũng chỉ đủ nhà ăn thôi.

Vấn đề này cứ vậy trôi qua, hiện tại có vườn cây nên cũng không cần Thước Nhạc cung cấp rau. Thực tế, trong vườn cây có một khu chuyên trồng rau, hiệu quả cũng không khác biệt mấy so với rau mà Thước Nhạc cung cấp, số lượng lại nhiều hơn. Về chuyện rau, Thước Nhạc cũng không nhúng tay vào, càng lo thì càng phiền.

Đến chiều, đám đàn ông chia làm mấy tổ vào rừng săn thú chơi đùa, thực tế những loài có thể săn được cũng chỉ là gà rừng, vịt hoang, thỏ… những động vật lớn cũng không bắt nổi. Ngược lại, Khúc Phàm tìm được bốn con hươu, vừa lúc là một nhà, rất hiếm, bắt sống đưa vào khu rừng núi trong không gian của Thước Nhạc, hy vọng có thể sinh sản thêm. Hươu cao cổ trước đó bắt được từ Nam Phi đã tăng lên đến hai mươi hai con, cũng coi như một quần thể khá lớn.

Buổi tối, cả nhóm mở tiệc lửa trại, mọi người đều biểu diễn tiết mục, ca hát khiêu vũ… quả là đa tài đa nghệ. Bọn nhỏ lần đầu ở lại dã ngoại nên thấy hơi hưng phấn, lúc trước ở Nam Phi, bọn nó cũng không ở bên ngoài mà vào không gian, vậy cũng chẳng khác gì đang ở nhà cả.

Một đêm không mộng mị, sáng hôm sau thức dậy, sương sớm đọng đầy, trên mặt sông nổi lên một tầng sương khói, vô cùng đẹp.

“Đi, cùng bắt mấy con cá, nấu canh cá uống.” Thước Nhạc hôm qua tuy cũng câu cá, nhưng vẫn chưa xuống nước, đều ngồi câu bên bờ. Sáng này thấy mặt sông giăng đầy sương mù mới nổi hứng.

Khúc Phàm cầm cần câu và lưới đánh cá, đặt trên bè, chuẩn bị xuống sông, lúc này điện thoại vang lên.

“A lô… à, tiểu Vương, có việc gì vậy?… gì cơ? Người Nhật Bản?… nực cười, cả nhà tôi hôm qua đã ra ngoài, cửa cũng khóa, bọn họ vào thế nào?… Không có thời gian, chờ bọn tôi về rồi nói tiếp… bảo họ chờ…”

“Sao vậy?” Thước Nhạc hỏi.

Khúc Phàm vứt điện thoại vào đâu đó, ôm bè đi vào trong sông, “Nhà chúng ta có người vào, hay lắm đó, là một người bạn quốc tế, còn nói đi nhầm nữa, hỏi chúng ta có quen không. Buồn cười, cửa cũng khóa mà còn có thể đi nhầm. Để họ chờ đi, chờ lúc anh về sẽ xử lý họ.”

Thước Nhạc nghe liền vui vẻ, “Có chuyện vậy sao, em hỏi thử xem.” Nói xong, liên lạc với cây đào trong không gian thứ hai, nghe nó giải thích xong liền hiểu rõ, “Ba người. Giờ vẫn đang nằm trong sân đó.”

Khúc Phàm vừa định nói chuyện điện thoại lại vang lên, vẫn là tiểu Vương gọi, “Ừm, còn gì nữa?… Gì cơ? Muốn vào nhà? A… Tôi mới lần đâu nghe thấy có người làm trộm còn trượng nghĩa như vậy đó, tưởng là người nước ngoài thì không sao chắc?… Rồi rồi, ai nói gì cũng không được, quản hắn là cục trưởng hay bộ trưởng, thiên vương lão tử tới cũng không thèm quan tâm đâu.” Lập tức ngắt cuộc gọi, cũng tắt máy luôn.

Khúc Phàm tức vô cùng, hắn cảm thấy từ trước đến nay mình cũng chưa từng gặp qua chuyện nào như vậy, “Đám người này thật sự là không lo sợ gì a, bên kia còn nói muốn tìm người giúp đỡ ấy, còn muốn vào nhà chúng ta, gan lớn quá nha.”


Thước Nhạc nghe cũng thấy hoang đường, lại đột nhiên nhớ ra, “Em nghĩ đám người Nhật kia không chừng là đến vì cá nhà chúng ta đó.” Sau đó nói qua chuyện gặp phải hôm đi phố vật cảnh đó.

Khúc Phàm khẽ gật đầu, để Thước Nhạc ngồi lên bè, tự mình bơi xuống nước, “Nhất định là họ. Mặc kệ đi, chờ về xử lý sau.” Lại nói sau khi  Khúc Phàm vào Cục Đặc vụ, tiếp xúc với những cao tầng, đối với một vài chuyện quả thực có thể coi thường. Cho nên, cậu thật không biết lúc này đang có một đám người vây quanh nhà cậu, nghiên cứu xem vào bằng cách nào.

Kỳ thật, Khúc Phàm và Thước Nhạc cũng chẳng phải xa lạ gì với cao tầng ở Yến Kinh, tứ hợp viện nhà họ cũng là một nơi thần bí. Nói thật, người chú ý tới nơi này không ít, số bảy mươi hai ngõ Lão Hòe trong mắt một số người vẫn là nơi nhạy cảm.

Nhưng điều này cũng chỉ là số ít người mà thôi, còn lại đa số không thấy gì cả. Hôm nay, đám đến nhà họ chính là như vậy đó.

Cũng đúng như Thước Nhạc nghĩ, quả thật do ba con cá kia gây chuyện. Mấy người Nhật kia là một đoàn khảo sát thương nghiệp, tại Nhật cũng có chút năng lực, tra được nhà họ, thấy tứ hợp viện cũng biết nếu muốn mua theo cách bình thường nhất định không hề dễ, nhưng họ vẫn muốn thử một lần. Cho nên, chiều thứ bảy họ tìm đến cửa, tiếc rằng, cửa lại khóa chặt, đợi đến tối cũng không thấy ai về.

Trong số mấy người này có người tên Shibatani, là dị nhân, hắn ta vốn cũng từng lăn lộn, thân thủ không tồi, thấy tứ hợp viện không có ai nên nổi lòng tham. Khi quay lại khách sạn, thương lượng với đám người này, đa số đều không đồng ý, nhưng vẫn có hai người đồng ý, ba người họ liền cùng nhau đi vào tứ hợp viện. Ba người này đều từng học Judo, thân thủ cũng khá tốt, thấy cửa vẫn khóa chặt nên cũng to gan, trực tiếp nhảy từ cửa chính vào. Cửa lớn nhà Thước Nhạc khóa lại, nếu đẩy từ bên trong thì sẽ mở ra. Chỉ là trong sân có hoa hồng và cây đào canh giữa nên tất nhiên không để họ đắc thủ được, vừa đi vào đã bị làm hôn mê.

Ba người họ đi vào, bên ngoài cũng có người tiếp tay, thế nhưng đợi mãi không thấy ai đi ra, mới báo tin lên trên.

Shibatani kia vốn cũng là dân lăn lộn lâu, chị gái hắn ta gả cho ông chủ tập đoàn tài chính mới để hắn ta vào được tập đoàn tài chính. Đoàn khảo sát tất nhiên không thể kệ hắn, chỉ có thể vòng vèo móc nối quan hệ, muốn mang người ra, nếu xảy ra chuyện gì họ cũng không yên được.

Cho nên mới nói dạng người gì cũng có, bên này cầu cứu, vị khu trưởng khu bọn họ nên vừa hỏi được Khúc Phàm là người trong Cục Đặc vụ, Thước Nhạc là một bác sĩ nổi tiếng, cũng nói nên giải quyết ngầm thôi, dựa vào địa vị của ông ta cũng không biết Cục Đặc vụ là nơi nào. Khúc Phàm không về, vậy báo cảnh sát mang người ra trước đã, lỡ ở trong đó xảy ra chuyện gì thì biết làm sao, cho nên nói, luôn có con sâu làm rầu nồi canh mà.

Cứ như vậy, cả đám kéo nhau đến tứ hợp viện, cảnh sát tiểu Vương tuy mới tới nhưng cũng biết người trong nhà này không hề bình thường, nhanh chóng gọi điện cho Khúc Phàm. Đám người này nhất thời cũng không biết làm gì, dù cho muốn điều tra thì cũng phải được chủ nhà đồng ý mới được chứ.

Trương Hi xong việc về nhà, giờ với hắn thì đây chính là nhà, mỗi ngày chỉ cần đơn vị không có việc thì hắn sẽ về. Làm xong mọi việc liền nhờ đồng nghiệp đưa hắn đến đầu ngõ nhỏ, hắn cũng không lái xe tới đơn vị nên đi bộ về. Vừa vào ngõ nhỏ liền thấy một đám người đứng ở đó, còn có vài cảnh sát.

Hắn biết mọi người đã ra ngoài chơi hai ngày, trong nhà không có ai, nhanh chóng chạy qua, “Các người làm gì vậy? Tụ tập ở đây làm gì?” Bởi vì chấp hành nhiệm vụ nên cả đêm chưa ngủ, hơn nữa còn thấy cả đám tự dưng đứng trước cửa nhà mình, ngữ khí cũng có chút lạnh.

Tiểu Vương vừa thấy Trương Hi thì tựa như thấy cứu tinh vậy. Cậu ta cũng chỉ vừa tốt nghiệp đã được phân công công tác ở nơi này, vì quen thuộc, cậu ta đều từng đến mỗi nhà, tự nhiên biết Trương Hi là người nhà này. “Ngài Trương, ngài đã về.”

Trương Hi nhíu mày, hắn cũng nhận ra, nơi này còn có mấy người Nhật, “Sao vậy?”

Tiểu Vương đến trước mặt Trương Hi, muốn nói mọi chuyện với hắn, “Giờ anh đã về, đúng lúc xem hộ xem có mấy người kia ở bên trong không?”

Trương Hi nghe xong, liếc nhìn mấy người Nhật, ánh mắt kia khiến cho mấy người giữa trời hè lạnh hết cả mình. Lại nhìn mấy vị cảnh sát theo phía sau, hẳn là cảnh sát trị an, thấy họ có chút câu nệ, đoán là người do phía trên phái xuống.

“Người Nhật?” Trương Hi cười cười, nghĩ nghĩ gọi điện cho sư phụ trước, ngắt điện thoại, lại gọi điện thoại cho sư công, “Sư công, chào buổi sáng ạ, hôm qua ngủ ngon không ạ… Con tìm sư phụ con có chút việc, phiền sư công chuyển máy giúp ạ… sư phụ… con vừa về nhà, vâng, đang đứng ở cửa… vâng vâng, con biết rồi. Người chơi vui vẻ ạ…”

Mấy người thấy lúc Trương Hi gọi điện rất cung kính, giống như người ta ở ngay trước mặt vậy, ngắt điện thoại, cười cười nhìn mấy người Nhật, cầm điện thoại gọi điện, “Nhà Khúc đội hôm qua có người Nhật xâm nhập, các cậu qua xử lý chút đi.”

Trương Hi treo vẻ lạnh lùng cười cười với họ một cái, xoay người mở cửa ra, đi vào. Cửa mở rồi, mấy người phía sau cũng muốn theo vào. “Tôi cho các cậu vào hả? Muốn tiến vào điều tra thì đưa Giấy điều tra ra đây.” Nói xong cũng không thèm nhìn họ, đi vào, còn đóng cửa lại luôn.

Narita Koji thấy như vậy, quay đầu đi đến trước mặt mấy vị cảnh sát, “Cảnh sát, có phải nên đưa người của chúng tôi ra trước không?”

Vương Cường có hơi chế nhạo nhìn hắn ta, “Việc này còn cần các ông nghĩ cách đó, nếu bên trên đưa chúng tôi Giấy điều tra, chúng tôi mới vào được, nếu cứ xông vào như vậy là phạm tội đó.” Vốn hắn cũng không muốn vào.

Narita Koji thấy vậy, nhanh chóng cầm điện thoại gọi điện, nhưng cứu binh của hắn chưa tới, Cục phòng chống quốc gia đã phái người tới trước.

Vốn họ cũng không định chờ Khúc Phàm về, đưa ba người đến cục cảnh sát, làm theo thủ tục bình thường là được. Kết quả đám người Nhật này cậy mình là người nước ngoài, có đặc quyền, còn tìm cả bên trên, muốn gây áp lực, điều này khiến người ta phảm cảm. Trương Hi gọi điện cho Khúc Phàm, Khúc Phàm không kiên nhẫn xử lý mấy việc nhỏ này, trực tiếp gọi điện đến Cục, mặc kệ họ đột nhập vào tứ hợp viện với mục đích gì, dựa vào cấp độ giữ bí mật của Khúc Phàm và Thước Nhạc cũng đủ định tội gián điệp cho họ. Đương nhiên Cục phòng chống quốc gia ra tay thì hơi chuyện bé xé to, gần đây họ đang có kế hoạch, mấy người Nhật này tới thật đúng lúc, đang lo không biết ra tay từ đâu đây.

Đám người bị mang đi, mấy cảnh sát kia cũng toát mồ hôi, may quá đi, nếu bản thân không có hảo cảm với đám người Nhật này, không chừng còn mắc sai lầm nữa. Nhưng họ không có việc gì thôi chứ cấp trên thì chưa chắc.

Chuyện trong nhà giao cho Trương Hi, Khúc Phàm và Thước Nhạc cũng không quản, ăn xong bữa sáng, bắt đầu leo lên đồi phong.

Kỳ thật không nên gọi là leo núi, gọi là trèo núi mới đúng, bọn họ đi trên một triền dốc đứng, trong số đám người bên Cổ Phi có một người là cao thủ leo núi. Nghe nói lần này tới đồi phong này, là một nơi tốt để trèo núi, bọn họ tất nhiên không bỏ qua được. (ở đây có  爬山: leo núi và  攀岩: cụ GG dịch là climbing và cụ QT là phàn nham, tui là tui thực sự k biết gì về mấy lĩnh vực này, có ai biết thì xin chỉ giáo nhé hux)

Mấy vị trưởng bối trong nhà cũng không muốn trèo, nhưng bọn nhỏ lại có hứng thú, lưu lại Miu Miu với Nữu Nữu, những người khác chuẩn bị cùng nhau đi.

Cổ Phi nhìn tư thế của họ, thấy cũng nên khuyên nhủ, trẻ em leo núi rất nguy hiểm, vẫn đừng đi thì hơn. Vừa nói, vừa nhìn về phía Phi Phi chỉ mặc một chiếc quần con nho nhỏ, thằng nhỏ kia nhìn hưng phấn nhất đó, nhìn sao cũng chỉ mới năm, sáu tuổi, leo gì mà leo.

Thước Nhạc cười cười, cũng không nói, đám trẻ này cùng leo núi thì Phi Phi nhất định an toàn nhất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui