“Trời ơi, bầm tím hết cả rồi, không biết có tổn thương đến xương không nữa.” Tô mẹ lo lắng nói.
“Mẹ ơi, không sao đâu, chỉ là va vào cây thôi.
Xương con không có vấn đề gì.
Mẹ à, mẹ từng là bác sĩ mà, nếu con bị tổn thương xương thì làm sao con có thể nhảy nhót thế này chứ.” Để chứng minh điều mình nói, Tô Vị Hi còn làm vài động tác vươn tay, vặn mình.
“Con đấy, đừng có nghịch nữa.
Lát về mẹ sẽ bôi thuốc cho con.” Tô mẹ không quên véo nhẹ con gái một cái.
“Khụ khụ, Vị Hi bị thương rồi, hay chúng ta về trước đi.” Tô cha đề nghị.
“Được thôi, nhưng để con hái vài bông hoa này về cắm trong bình ở nhà đã.”
Lời của Tô Vị Hi mới khiến cả hai chú ý đến cảnh sắc xung quanh.
Vừa nãy quá lo lắng cho con gái nên họ không để ý rằng mình đang đứng giữa một biển hoa tuyệt đẹp.
“Chỗ này đẹp quá, đây là hoa gì thế nhỉ? Anh có biết không?” Tô mẹ trầm trồ.
Tô cha tiến lại gần, ngắt một bông hoa rồi quan sát thân cây: “Trông giống hoa trà, nhưng thật ra anh cũng chưa từng thấy qua.
Dù sao cũng không có độc đâu, nếu thích thì hái vài bông mang về.”
Nghe vậy, Tô mẹ và Tô Vị Hi lập tức hái hoa, nhờ Tô Vị Hi cất vào không gian để tránh làm hỏng trên đường về.
Trong lúc hai người hái hoa, Tô cha tranh thủ quan sát xung quanh.
Ông nghe thấy tiếng nước chảy, liền đi về hướng đó.
“Vợ ơi, Vị Hi, mau lại đây!”
Tô Vị Hi và mẹ đang hái hoa nghe tiếng gọi của Tô cha liền nhanh chóng chạy đến chỗ ông.
Họ thấy Tô cha đứng bên một cái hồ nước, xung quanh mờ ảo sương khói, một mùi hăng hắc phả vào mũi Tô Vị Hi.
Hai người chạy đến gần thì bị một luồng hơi ấm phả vào mặt.
Hóa ra đó là một hồ nước nóng.
“Wow, bố ơi, bố giỏi thật, lại phát hiện ra suối nước nóng rồi.” Tô Vị Hi vui vẻ nói.
“Từ nay mình có suối nước nóng để ngâm mình rồi, có thể xua tan mệt mỏi.” Tô mẹ cũng hào hứng.
“Ừ, anh đã kiểm tra rồi, nước ở đây nhiệt độ rất phù hợp để tắm.” Tô cha nói, rồi ngồi xổm xuống quậy tay trong nước một lần nữa.
Tô mẹ và Tô Vị Hi cũng thử cảm nhận nhiệt độ, đúng là rất thích hợp để ngâm mình.
Ngay bên cạnh suối nước nóng có vài tảng đá lớn rất bằng phẳng, có lẽ do nước chảy liên tục bào mòn qua thời gian mà thành.
Quan sát kỹ, Tô Vị Hi nhận ra rằng suối nước nóng này nằm giữa hai dãy núi giao nhau.
Nước từ hồ suối tràn ra, tạo thành một con suối nhỏ chảy xuôi xuống.
Nhìn theo dòng suối, cô thậm chí có thể thấy thấp thoáng ngôi nhà nhỏ của họ ở phía xa.
“
Thôi được rồi, hôm nay chúng ta về trước đã.
Phải xử lý vết thương cho Vị Hi đã, rồi hôm nào bố sẽ dọn dẹp khu vực này, sau đó chúng ta lại đến đây ngâm suối.” Tô cha nói khi thấy hai mẹ con định nhảy ngay xuống suối.
Tô mẹ và Tô Vị Hi nghe vậy đành tiếc nuối rời đi theo Tô cha.
Về đến nhà, Tô Vị Hi vẫn còn hí hửng khoe rằng mình đúng là “thiên mệnh chi nữ”, đi lên núi mà lại phát hiện ra suối nước nóng, không biết có giống như trong tiểu thuyết mình từng đọc, liệu có phát hiện ra linh chi ngàn năm hay nhân sâm gì không.
“Mơ đi con, có khi nhân sâm mọc ngay trước mắt con mà con còn tưởng là cỏ dại rồi giẫm đạp lên ấy chứ.” Tô mẹ thẳng thừng dập tắt giấc mơ của con gái.
Nhân tiện, bà cũng giải thích cho Tô Vị Hi rằng cái gọi là "linh chi ngàn năm" chỉ là một cách nói phóng đại, thực chất chỉ là linh chi hiếm gặp, ngàn năm khó tìm.
Thực tế, linh chi là một loại nấm, chu kỳ phát triển của nó thường chỉ từ một đến hai năm, mọc vào đầu xuân, chín vào mùa hè, thu hoạch vào mùa thu và lụi tàn vào mùa đông.
Khi linh chi lụi tàn, nó sẽ trở nên cứng và hóa gỗ, tuổi thọ càng dài thì càng chứa nhiều thành phần gỗ hóa, càng có nhiều hoạt chất tốt.
Vì vậy, linh chi ngàn năm thật ra không tồn tại.
“Vậy tức là linh chi ngàn năm trong tiểu thuyết đều là hư cấu à?”
“Đúng thế.
Thay vì hy vọng vào linh chi ngàn năm, con thà uống linh tuyền trong không gian của mình hàng ngày còn hơn, ít nhất đó là pháp thuật thật.”
“A đau đau đau, mẹ nhẹ tay chút đi.”
Tô mẹ đang dùng dầu hồng hoa xoa bóp chỗ bầm trên lưng con gái, nghe thấy vậy liền giảm bớt lực: “Phải dùng lực thì bầm tím mới tan nhanh được, ráng chịu chút đi.”
“Mẹ giết con gái rồi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...