Mang Theo Không Gian Ác Độc Mẹ Kế Năm Mất Mùa Dưỡng Con Làm Vượng Cả Nhà


Vạn Thư rất hiểu được sự oán hận của nguyên thân đối với Vạn Phong.

Lúc đầu, khi còn trẻ trung xinh đẹp, nàng có thể gả cho một chàng trai cùng lứa tuổi.

Thế nhưng, vì Vạn Phong, nàng bị ép bán mình cho một ông già goá vợ và đã có con.

Làm sao mà không oán hận cho được?

Nhưng chuyện này thực ra cũng không thể trách Vạn Phong.

Dù sao thì cũng không phải Vạn Phong tự muốn bị thương, việc gặp phải gấu đen hoàn toàn là một tai nạn.

Anh ta cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc bán nguyên thân để đổi lấy tiền thuốc men cho mình.

Khi bị thương, Vạn Phong đã rơi vào trạng thái hôn mê, và khi anh tỉnh dậy, nguyên thân đã bị bán đi.


Điều bi thảm hơn nữa là, dù đã dùng tiền bán nguyên thân để cứu mạng, nhưng chân của Vạn Phong vẫn bị què.

Anh có thể đi lại, nhưng không thể làm việc nặng hay ra đồng làm việc.

Đối với người dân nông thôn sống nhờ nông nghiệp, đây là một đòn chí mạng.

Chính vì vậy mà đến giờ Vạn Phong đã 25 tuổi mà vẫn chưa lập gia đình, trở thành kẻ độc thân già trong làng Thanh Thủy, ai ai cũng biết.

Không chỉ thế, vì không thể làm việc nặng, Vạn Phong thường xuyên phải chịu ánh mắt khinh thường từ chị dâu.

Trong hoàn cảnh khó khăn như vậy, Vạn Phong vẫn có thể dành dụm lương thực để giúp đỡ gia đình của nguyên thân, thật không dễ dàng gì.

Vạn Thư giấu bao gạo dưới gầm giường rồi bước ra ngoài.

Ở cổng sân, Vạn Phong và năm đứa trẻ đang tranh cãi, nhưng khi thấy Vạn Thư bước ra, tất cả đều bất giác run rẩy.

Bởi vì mỗi lần gặp Vạn Phong, nguyên thân đều nổi điên, đánh đập, thậm chí lăn lộn khóc lóc, khiến mọi chuyện trở nên rất khó coi.

Không muốn làm ồn ào gây sự chú ý của dân làng xung quanh, Vạn Phong vội vàng đặt chiếc túi vải xuống cổng rồi khập khiễng chạy đi.

Năm đứa trẻ thấy vậy cũng nhanh chóng tản ra, đứa thì vặt lông gà, đứa thì nhóm lửa, rửa rau rừng, chẻ củi…

Vạn Thư đứng đó tự hỏi: "Mình có đáng sợ như vậy không???"

Thở dài một tiếng, nàng nghĩ việc thay đổi ấn tượng của mọi người về mình không phải chuyện một sớm một chiều.

Vạn Thư đi đến cổng, nhấc túi vải mà Vạn Phong để lại.

Túi này cũng khá nặng.


Nàng mở ra, thấy bên trong là một túi đầy lúa mạch trộn với đậu, phía trên còn có một nắm nấm khô.

Túi lúa mạch này ít nhất cũng nặng khoảng năm, sáu cân, dù đã trộn với đậu nhưng với giá cả hiện tại, cũng bán được khoảng năm, sáu chục văn.

Con người hiện đại thường theo đuổi sự khỏe mạnh, họ thường thêm lúa mạch và các loại ngũ cốc thô vào cơm trắng.

Tuy nhiên, ngũ cốc thô không phải là loại lương thực phù hợp để ăn lâu dài.

Thứ nhất là về khẩu vị, ngũ cốc thô sau khi nấu có cảm giác thô ráp, rất khó nuốt.

Thứ hai là về vấn đề tiêu hóa, ngũ cốc thô khiến người ta no lâu nhưng lại khó tiêu hóa, mà còn trộn thêm đậu thì ăn vào sẽ gây áp lực lớn cho dạ dày.

Nhân lúc không có ai ở gần, Vạn Thư đi vào phòng và trộn thêm nửa bao gạo nàng vừa mua từ cửa hàng vào số lúa mạch.

Cách này sẽ giúp giảm bớt gánh nặng cho dạ dày và kéo dài thêm số ngày ăn.

Vạn Thư xách túi đã trộn lúa mạch và gạo vào bếp, gọi Nhị Nha và Tứ Nha đang nhóm lửa nấu rau rừng lại.
"Đây là lương thực cậu út của các con mang đến, tối nay nấu món này, cả nhà mình sẽ có một bữa ăn ngon."

Nhị Nha và Tứ Nha vô cùng kinh ngạc.


Trước đây, khi cậu út mang đồ đến, mẹ đều ghét bỏ không bao giờ ăn, cho rằng bẩn thỉu, rồi đem bán ở chợ lấy tiền cho nhà họ Tô.

Khi mở túi ra, thấy những hạt gạo trắng trộn lẫn với lúa mạch và đậu, hai đứa càng bất ngờ hơn.
"Trời ơi! Đây không phải là gạo sao!?"
"Cậu út tốt quá, cậu còn tặng cho chúng ta gạo, thứ mà chỉ nhà giàu trên trấn mới được ăn!"

Ngược lại với hiện đại, nơi gạo trắng rẻ và ngũ cốc thô đắt, ở thời cổ đại, gạo trắng là món quý giá, giá gấp ba đến bốn lần các loại ngũ cốc thô.

Dù là làng Thanh Thủy chuyên canh tác lúa nước, nhưng cuộc sống của người dân quá khó khăn, họ thường phải đổi gạo lấy ngũ cốc rẻ hơn để ăn quanh năm, và rất hiếm khi được ăn cơm gạo trắng.

Nhị Nha và Tứ Nha, từ khi sinh ra đến giờ, chưa từng được ăn cơm gạo trắng.

Giờ đây nhìn thấy những hạt gạo tròn trịa, trắng muốt, chúng vừa mừng rỡ, vừa tiếc rẻ.
"Loại gạo ngon thế này, chúng ta thật sự có thể ăn sao? Nếu đem bán ở chợ, chắc chắn sẽ kiếm được kha khá tiền!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui