Mang Theo Hệ Thống Dạo Mạt Thế


Từ Minh nói không sai, thành phố H quả thật rất đông dù cho phần lớn đều trở thành tang thi nhưng số người còn sống là con số không nhỏ.
Đồng nghĩa với việc lượng thức ăn tiêu thụ cao, mạt thế lương thực khan hiếm.

Dù có trồng ra cây mầm phát triển cũng sợ không lớn nhanh bằng tốc độ bị bọn họ đem ăn.
" Đội trưởng chúng ta có đến đó không ? " Lão Hoàng hỏi, đường từ nơi bọn họ đến thành phố H phải tốn đến 1 tháng trời.

Số lượng người trong khu biệt thự khá đông.
Di chuyển với số lượng lớn sẽ kéo đến không ít tang thi tập kích, còn chưa kể đến gặp tang thi biến dị cao cấp.

Không giống thời đầu mạt thế, tang thi bây giờ vừa có tốc độ nhanh, não bộ linh hoạt biết né tránh công kích.
Con đường một tháng đến đó cần mang theo rất nhiều lương thực, hiện tại ở biệt thự có ao cá và vườn rau giúp họ không ít.

Lương thực mặc dù có thể bỏ vào không gian mà không bị hư.


Nhưng nó vẫn sẽ hết, lúc di chuyển trên đường trừ khi tìm thấy lương thực nếu không bọn họ đều phải nhịn đói.
" Không đến đó, trừ khi chúng ta rời vào hoàn cảnh ép buộc " Từ Minh tính toán mặt hại và lợi liền từ chối.
Không những có mỗi tang thi, do sự biến dị ngay cả cây cỏ hoa bình thường cũng biến thành dạng hoa ăn thịt, biết dùng dây leo trói buộc công kích.
Động vật thời kì đầu như chó tang thi, ngày đó nhờ có Sở Nam giúp đỡ.

Nếu chỉ dựa vào sức của Từ Minh bọn người đi cùng sẽ tử vong không ít.
Cuối cùng bọn họ vẫn quyết định không đi đến căn cứ 12.
...........
Sở Nam nằm tùy ý trên giường quan sát quả trứng đang dần nứt lớp vỏ ngoài.
Quả trứng so với dự kiến của hệ thống nở lâu hơn, lúc hắn đang dùng bữa dưới nhà với đám Từ Minh.

Hệ thống bỗng thông báo đến giờ trứng nở, Sở Nam đành buông đũa xuống trở về phòng.
Trứng hoa không khác mấy với trứng thường, người đầu tiên nó nhìn thấy nó sẽ nhận họ là người thân của nó.

Sở Nam tuy đã nhỏ máu nhưng sự liên kết chặt chẽ vẫn cần chính nó nhận chủ.
Đợi qua 2 tiếng đồng hồ mà quả trứng chỉ mới nứt được một mảnh liền không có tiếp tục vỡ ra.

Sở Nam đưa tay muốn giúp đỡ nó nhưng bị hệ thống ngăn cản hắn lại.
" Chủ nhân, trứng có thể tự làm vỡ vỏ nếu chủ nhân can thiệp vào khả năng năng lượng trong trứng cũng không mạnh nữa.

"
Hoa yêu tự vỡ vỏ sẽ mạnh hơn với nếu Sở Nam giúp nó không biết chừng còn gây tổn thương cho nó.
Lại 2 tiếng nữa trôi qua, Sở Nam gật gù buồn ngủ hai mắt đã nhắm nghiền sau đó cả người ngã nghiêng nằm xuống giường.
Mà lúc này Sở Nam không hề biết được quả trứng vậy mà chui ra một bé gái.

Cái đầu nhỏ thò ra khỏi quả trứng.

Cô bé bẻ bẻ lớp vỏ dày cứng vừa bẻ vừa ăn vào miệng.

Lớp vỏ chứa năng lượng sức mạnh giúp cô có thêm sức bẻ vỏ.
Khuôn mặt trắng nõn, đôi mắt hồng ngọc to tròn chớp chớp tò mò nhìn xung quanh.

Môi nhỏ vểnh lên muốn khóc, tầm mắt bé dừng trên khuôn mặt Sở Nam.
Cô bé nhìn Sở Nam, đây là ba ba của bé sao ba ba thật xinh đẹp quá.

Cô bé nhỏ tầm 2 tuổi chậm chạp đi lại phía Sở Nam.
Cô đưa tay sờ lên má Sở Nam, hệ thống đã tắt đi cảm ứng năng lượng nên Sở Nam không có phát giác có người chạm vào mình.
Cô bé xoa nắn mặt hắn, trai đẹp không nghĩ tới mình xuyên không rồi.

Còn có ba ba đẹp trai, lúc còn ở trong trứng cô cảm nhận được mùi hương lẫn máu hòa trọn trong trứng.

Mạch não luôn khuyên bảo đây là ba ba cô.
Cách một lớp trứng không thể nhìn thấy hình thái của người ba mới, trước khi xuyên không cô tên là Sở Ngọc, một cô nhi không có gia đình.
Mỗi ngày đều đi làm từ sáng đến tối, bởi vì làm việc quá sức nên dẫn tới đột quỵ.

Đợi cô tỉnh dậy thì phát hiện bản thân đang bị nhốt trong một không gian hình quả trứng.

Nghe được cuộc trò chuyện giữa hệ thống và Sở Nam cô đã rõ là bản thân xuyên không vào thế giới tang thi ăn thịt.
Trên tóc Sở Ngọc đôi tai ngọc bích hình lá đang phát sáng, bản thân không phải là con người.

Hiện tại là mạt thế, cô có thể là em bé vô lo vô nghĩ không làm mà vẫn có ăn.
Sở Ngọc rúc vào lồng ngực hắn, ừm đây là ba ba đẹp trai.

Tuy còn hơi nhỏ tuổi nhưng rất mạnh đáng để dựa dẫm.
......
Sáng sớm Triệu Việt đi lên phòng Sở Nam, hắn ta gõ cửa mãi mà không thấy có người ra mở.
" Này Sở Nam mau dậy đi, dì Trương nấu xong thức ăn bảo tôi lên gọi cậu đi ăn sáng "
Triệu Việt gõ cửa mấy hồi vẫn không ai đáp đành vặn cửa như cửa đã bị Sở Nam khóa trái từ tối qua.
Sở Nam đừng bảo là bị bệnh rồi đó chứ, tuy nói dị năng giả thường sẽ không ngã bệnh nhưng khả năng bị bệnh thì không phải là không có.
Triệu Việt đi xuống lầu vội đi tìm chìa khóa mở cửa, Sở Nam luôn khiến tụi hắn không thể bớt lo hơn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận