Khương Minh Trà trông thấy Khương Minh Mai đang đi về phía này, bèn đặt tờ báo trong tay xuống.
Khương Minh Mai mừng thầm.
Cô ta biết ngay mà, có khi cô em gái này cảm thấy giận dỗi trong lòng, cho nên mới ăn nói ngỗ nghịch như thế.
Dỗ một lát, để cô nguôi giận là được rồi.
Nghĩ vậy, khuôn mặt cô ta lại tươi tắn như trước.
Còn chưa kịp nói lời nào, cô ta đã nghe thấy Khương Minh Trà bảo: “Chị ơi, chị vẫn luôn nói em là em gái duy nhất của chị cơ mà, chị làm gì cũng vì muốn tốt cho em, có đúng không?”
Khương Minh Mai nhất thời không biết Khương Minh Trà nói như vậy là có ý gì, nhưng vẫn gật đầu.
Vừa ngẩng đầu lên, cô ta đã trông thấy Khương Minh Trà cười hết sức dịu dàng.
Khương Minh Mai bắt đầu chột dạ, quả nhiên, lại nghe thấy cô nói tiếp: “Công việc phát thanh viên này cực kỳ quan trọng với em, chị đối xử tốt với em như thế cơ mà, chắc chắn sẽ không để em rớt đâu.
Vì thế… Chị sẽ chủ động từ bỏ tư cách thi vì em chứ?
Khương Minh Mai: “! ! ” Sao lời cô ta muốn nói lại bị Khương Minh Trà nói hết cả rồi?
Khương Minh Trà cười nhạt.
Kết hợp với hành động của Khương Minh Mai trong sách, cô đã thăm dò kịch bản của cô chị gái “bạch liên hoa” này.
Lấy độc trị độc.
Thế nào, có vui không?
Khương Minh Mai vui không chịu nổi luôn.
Cô ta trông thấy vẻ châm chọc nơi đáy mắt Khương Minh Trà, lòng như rơi xuống đáy.
Tới giờ phút này, cuối cùng cô ta cũng tỉnh ra, cuối cùng cô ta cũng hiểu được, Khương Minh Trà thật sự không còn là đứa em gái mặc cho cô ta làm gì thì làm nữa.
Ngoài cửa có tiếng động, là Chu Vĩnh Quang và hai vị cán bộ khác của công xã tới đây, Khương Minh Trà khoan thai dời mắt nhìn đi nơi khác, ngồi thẳng người.
Hai vị khá bộ khác tới đây là nữ chủ nhiệm của công xã, Thôi Xảo Nga, và Dương Tiểu Lục, người phụ trách công tác tuyên truyền của công xã.
Sau khi trao đổi vài lời đơn giản với Chu Vĩnh Quang, bọn họ để Khương Minh Trà và những người khác đọc đoạn văn trong tuần san được giao từ khi nãy.
Người đầu tiên là Khương Minh Trà.
Nghe thấy tên mình, cô đứng dậy, đi ra giữa phòng, hít sâu một hơi, sau đó mỉm cười: “Xin chào các cán bộ và các đồng chí có mặt tại đây, tôi là đội viên đội sản xuất số một Khương Minh Trà, đoạn văn đọc diễn cảm của tôi như sau…”
Khí chất tự nhiên, hào phóng, giọng nói nhẹ nhàng thanh thoát nhưng lại lưu loát, phát âm rõ ràng, ngắt nghỉ đúng chỗ
Thôi Xảo Nga và Dương Tiểu Lục đưa mắt nhìn nhau, không ngờ đó chứ.
Không ngờ công xã bọn họ còn có người ưu tú như vậy.
May mà lúc đó không nghe theo ý kiến của tên kia, chọn toàn phát thanh viên trong lớp thanh niên trí thức.
Cán bộ công xã tỏ vẻ rất hài lòng với phần trình bày của Khương Minh Trà, khiến cho tâm trạng của Khương Minh Mai và Hà Hương Lan cứ như treo ngược cành cây.
Chênh lệch giữa Khương Minh Trà và bọn họ quá lớn.
Đặc biệt là Khương Minh Mai.
Đám thanh niên trí thức ở bên kia vốn đã không phục trước kết quả thi viết của Khương Minh Trà, được chứng kiến phần thi của Khương Minh Trà, vẻ mặt của bọn họ lại càng nghiêm trọng hơn.
Hình như cô thật sự ưu tú.
Sau khi kết thúc phần thi của mình, Khương Minh Trà từ tốn bảo: “Phần đọc diễn cảm của tôi đến đây là kết thúc, cảm ơn các vị cán bộ, đồng chí đã lắng nghe.
”
Chu Vĩnh Quang gật đầu: “Người tiếp theo, Bạch Mỹ Ngọc.
”
Bạch Mỹ Ngọc cũng rất ưu tú.
Nhưng có viên ngọc quý là Khương Minh Trà khi nãy, đám người Thôi Xảo Nga đều không có dao động gì lớn.
Thậm chí trong lòng còn nghĩ rằng, thanh niên trí thức từ thành phố đến, cũng chỉ có thế này thôi sao?
Còn không ưu tú được bằng xã viên của bọn họ nữa kìa!
Thời gian thi của mỗi người đều kéo dài trong vòng ba phút.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...