Mộng Tích Du từ biệt bạn trai xong, trở về kí túc xá
liền thấy Thu Dĩnh đang ngồi ngây ngốc trên giường, hai mắt nhìn chằm chằm
ngoài cửa sổ không biết đang suy nghĩ cái gì, đi qua đi lại rồi ngồi xuống, sau
đó hai má Thu Dĩnh chậm rãi ửng hồng, khóe miệng từ từ dâng lên, nhịn không
được kêu vào tai cô một tiếng, “Dĩnh Dĩnh.”
Thu Dĩnh hoàn hồn, nhìn Mộng Tích Du vẻ mặt tò mò hỏi: “Du Du, gọi mình có
chuyện gì không?”
“Không có việc gì a.”
“Nga.”
Ngắn gọn đối thoại qua đi, hai người lẳng lặng ngồi, một lát sau, Thu Dĩnh
chuyển sang Mộng Tích Du, “Du Du...”
“Huh?”
Thu Dĩnh lần đầu tiên phát hiện mình cũng có điều bí mật không thể cho ai biết,
trước kia mặc kệ ai nói bí mật với cô, cô cũng sẽ tuân thủ không nói ra ngoài,
sẽ không nói cho người khác nghe, vì cô thấy chuyện mình biết không tất yếu để
mọi người đều biết, nhưng lần này không biết sao, cô rất muốn nói ra để có
người chia xẻ
“Cái kia...” Thu Dĩnh cắn cắn môi dưới, sau đó nói chuyện ngày mai sẽ gặp mặt
cho Mộng Tích Du nghe
Mộng Tích Du nghe xong, có chút lo lắng hỏi: “Có phải là gạt người hay không?”
Thu Dĩnh lập tức lắc đầu phủ định nói: “Không đâu, Diệp Lạc tuyệt đối không
phải hạng người này.”
Mộng Tích Du ngẫm lại, tuy rằng cô ở chung với Diệp Lạc chưa lâu, nhưng cô cũng
hiểu Diệp Lạc không phải hạng người thích lừa cô gái, dù sao thì khí chất từ
một người sẽ không thay đổi trong mắt người khác, cô cũng tin tưởng ánh mắt của
Thu Dĩnh đối với người khác, còn ánh mắt của mình, trừ lần đó ra, [tác giả
lên tiếng: chính là người nam sinh chia tay với Thu Dĩnh ở chương một] nghĩ vậy, Mộng Tích Du mất hứng nhíu mày.
Thu Dĩnh nhìn thấy Mộng Tích Du nhíu mày, hỏi: “Du Du, làm sao vậy?”
“Không có việc gì.”
“Đúng rồi, hai người có hẹn mấy giờ gặp mặt không?”
“Ách...” Thu Dĩnh lắc đầu, nói tiếp: “ Anh nói đến lúc đó sẽ gọi điện thoại cho mình.”
Kế tiếp, cuộc nói chuyện bị một tiếng mở cửa đánh gãy, tiếp theo liền
nghe Lục Lộ la hét, “Hai đại mỹ nữ, trẫm đã về rồi!”
Lục Lộ quăng ba lô trên vai mình lên giường, sau đó nằm lên giường với tư thế
hình chữ nhất
Cảm giác được cô đang vui vẻ, Thu Dĩnh cười hỏi: “Hôm nay cậu làm gì, sao lại
vui vẻ vậy a?”
Lục Lộ xoay người một cái, ngồi dậy, “Hắc hắc hắc hắc, hôm nay mình hẹn với một
người! Là một người mấy
u biết, mấy u đoán xem là ai?”
Cô gái nhỏ này còn mở cái nút, Thu Dĩnh cùng Mộng Tích Du liếc nhau, nhìn thấy
ý cười trong mắt đối phương, sau đó đều tỏ vẻ không có hứng thú, không truy vấn
Lụ Lộ
Lục Lộ nhìn các cô không có ý tứ truy hỏi, chỉ có thể tự mình nói ra, “ Mìnhnói cho các cậu nha, là Cao đại tài tử nha!” Nói xong vẻ mặt đắc ý.
Cao đại tài tử a, tên là Cao Thành Thiếu, là danh nhân trong trường của các cô,
hiện tại là hội trưởng hội học sinh, không chỉ có thành tích tốt, gia thế tốt,
đẹp trai, tính tình lại rất ôn nhu, Cao đại tài tử trong trường học có một vị
trí cố định, để có thể tiếp xúc với anh ta, mọi người phải đi sớm để giành chỗ
ngồi
“À.” Thu Dĩnh nghe thấy tên anh, nhưng chưa từng gặp qua, tuy diễn đàn trường
học có đăng ảnh chụp lên, nhưng Thu Dĩnh cũng chưa từng lên diễn đàn, cho nên
không nhận thức được người này
Mộng Tích Du là cán bộ trong hội học sinh, cho nên tiếp xúc qua rất nhiều lần,
gật gật đầu hỏi: “Sau đó thì sao?”
Lục Lộ thấy hờn giận với thái độ lãnh đạm của hai người: “Hai người phản ứng
cũng quá nhạt nhẽo đi đi! Du Du thì anh biết nguyên nhân, còn Dĩnh Dĩnh sao em lại thờ ơ vậy
a!”
Mộng Tích Du trêu ghẹo nói: “Bởi vì tâm tư của cô ấy đều dành hết cho ngày mai,
những chuyện không liên quan dĩ nhiên là lãnh đạm rồi.”
“Ngày mai có chuyện gì a?” Lục Lộ hỏi.
Thu Dĩnh bình tĩnh nói lại lần nữa
“Thật?!” Lục Lộ kinh ngạc kêu lên, tiếp theo dường
như nghĩ gì đó, ghé miệng vào Thu Dĩnh, nhỏ giọng nói một câu.
“ Cậu nói cái gì?”
Lục Lộ thở dài, sau đó nhấn mạnh giọng nói: “ Tôi nói, tôi đã đồng ý Cao đại tài tử, hẹn Thu Dĩnh ngày
mai ra gặp mặt với anh ấy.”
Thu Dĩnh lúc này không còn bình tĩnh nữa, hỏi thêm lần nữa: “ Cậu nói
cái gì?!”
Ngay cả Mộng Tích Du cũng kinh ngạc, theo cô biết, Cao đại tài tử hẳn là không quen Dĩnh Dĩnh
a... Chẳng lẽ là lần đó, cô cầm hình của ba người đi ra ngoài, sau đó lại đánh
rơi mất, vừa lúc Cao đại tài tử đi ngang qua nhặt lên giúp cô, lúc ấy, hắn còn
hỏi Dĩnh Dĩnh là ai, sau đó cô còn nói một ít chuyện của Dĩnh Dĩnh... Trời ạ,
không phải đâu... Nghĩ đến đây, Mộng Tích Du nhất thời hoảng hốt trong lòng,
nhưng trên mặt vẫn không có biểu hiện gì
“Ô ô ô ô, Dĩnh Dĩnh, làm sao bây giờ a? Tại
cậu tới bây giờ vẫn chưa có bạn trai, Cao đại tài tử lại rất tốt, cho nên mình
mới đồng ý, Dĩnh Dĩnh, cậu đừng giận mình...” Lục Lộ vẻ mặt cầu xin nói.
“Ngày mai cậu giúp mình từ chối anh ấy đi.”
“Uh...” Lục Lộ nghiêm mặt đáp ứng nói.
Ngày hôm sau.
Trời còn mông lung mơ hồ, Thu Dĩnh đã tỉnh ngủ, nói đúng hơn là bị ác mộng làm
cho tỉnh ngủ
Ở trong mộng, Thu Dĩnh gặp được Diệp Lạc, sau đó, khi Diệp Lạc xoay người lại
nhìn cô, cô liền bừng tỉnh, khuôn mặt ấy rất khó xem, trên mặt gồ ghề, ánh mắt
nhỏ, cái mũi thấp, duy chỉ có cái miệng là đỡ nhất, hơn nữa khi anh quay người
lại, cơ thể thon dài lại trở nên béo ú, tuy Thu Dĩnh không phải là người trọng
bề ngoài, nhưng trong lòng cũng thích người có một ít nhan sắc hơn
Trải qua sự việc này, Thu Dĩnh rốt cục cũng hiểu cái gì gọi là ngày suy nghĩ
nhiều đêm nằm thấy ác mộng
Vì thế, Thu Dĩnh liền mở to hai mắt, đầu trống trơn chờ hừng đông.
Ba người ăn xong bữa
sáng đến kí túc xá vừa đến 8 giờ, di động của Thu Dĩnh vang lên.
Nhìn thấy dãy số xa lạ, Thu Dĩnh theo bản năng muốn tắt điện thoại, nhưng đột
nhiên nhớ tới có thể đây là số điên thoại của Diệp Lạc, cô hồi hợp tiế điện
thoại
“Alo?”
“Hòa Mạt, anh là Diệp Lạc, vốn muốn gọi em sớm một chút, nhưng sợ em chưa dậy,
đang ăn sáng à?”
Khi nghe được thanh âm trầm thấp chuyển qua điện thại, khẩn trương trong lòng
cô liền biến mất, trở lại vẻ thong dong như ngày thương, “Uh, vừa ănxong, còn anh?"
“ Anh cũng vừa ăn xong, có lẽ 11 giờ anh sẽ đến, đến anh sẽ gọi điện thoại cho
em, chúng ta cùng đi ăn cơm trưa.”
“Được, em đợi anh.”
“Vậy đến lúc đó gặp, bye bye.”
“Bye bye.” Thu Dĩnh mỉm cười tắt điện thoại, khi xoay người liền thấy Lục Lộ và
Mộng Tích Du đang cười trộm nhìn nàng
Lục Lộ hỏi: “Dĩnh Dĩnh, hẹn mấy giờ vậy?”
“Uh, anh nói 11 giờ, khi đến sẽ gọi điện thoại cho mình.”
“Ách, 11 giờ?”
“Đúng vậy, sao vậy?"
“Ha ha, a, mình cũng hẹn Cao đại tài tử 11 giờ.”
“Đó là chuyện của u.” Nói xong, cô không để ý đến vẻ mặt đáng thương của Lục
Lộ, mở máy tính lên đi vào diễn đàn
Mộng Tích Du vỗ vỗ bả vai Lục Lộ, “Chúc bạn may mắn.” Sau đó cũng đi mất
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...