Hôm nay, thời tiết sáng sủa, không mây, là một ngày
tốt để đánh quái luyện lên cấp
Núi Vân Bạch là nơi để những người chơi cao cấp luyện đánh quái, phong cảnh tú
lệ cũng là một nơi tốt để đi chơi, đương nhiên bạn phải có năng lực, nếu không
sẽ bị người chơi khác đánh cho về nhà
Ở một con đường nhỏ trong rừng cây, cô gái áo đỏ ôm một đứa bé trong lòng, bên
cạnh là một chàng trai đang lười nhác bước đi, phía sau còn có 1 con sói uy
phong cường tráng, lâu lâu ngáp một cái.
Thu Dĩnh cố hết sức ôm bé càng ngày càng nặng, thái dương bắt đầu chảy mồ hôi
Diệp Lạc ý bảo đưa con cho anh, “Con ngoan, ngày hôm qua con nói mình đã lớn
rồi, người lớn không được để mẹ ôm"
“Baba, con lớn rồi! Lớn rồi!” Bé
lắc đầu kháng nghị
“Nếu lớn rồi có phải không cần mẹ bế nữa?”
Cục cưng nhíu mày lại, cực kì không tình nguyện gật đầu.
“Vậy con ngồi trên lưng Bạc, được không?”
“... Được.”
“Con ngoan lắm.” Diệp Lạc hôn trên khuôn mặt trắng nõn của bé, sau đó đặt bé
lên người sói bạc, mỉm cười với Thu Dĩnh nói: “Đi thôi.”
Một nhà ba người cộng thêm 1 sói bạc nhàn nhã đi trên con đường nhỏ, đi từ từ
chậm rãi lên đỉnh núi, trên đường giải quyết không ít tiểu quái
Thu Dĩnh dùng trường tiên quấn lấy tiểu quái, Diệp Lạc lấy ám khí ra đánh vào
tử huyệt của nó, cục cưng vỗ tay làm cổ động viên, sói bạc hộ vệ cho cục cưng.
Bọn họ đi lên đỉnh núi, thấy 1 con quái khổng lồ đang vây quanh 5 người, 3 nam
2 nữ, trong đó 1 nam 1 nữ bị trọng thương ngồi dựa vào nhau, ba người kia cũng
chật vật không chịu nổi
Thu Dĩnh đứng nhìn trong chốc lát, thật sự ngăn không được ánh nắng mùa hè chói
chang, đi đến, ngồi xuống cạnh Diệp Lạc đã tìm được chỗ ấm từ bao giờ, qua 7
phút sau.
“Mama, chúng ta giúp bọn họ đi, bọn họ thật đáng thương nga!” Cục cưng kéo kéo ống tay áo Thu
Dĩnh, trong mắt tràn đầy niềm thương hại [...]
“Được.” Thu Dĩnh đạm cười, đứng dậy phủi phủi quần áo
Rút roi dài giắt tại bên hông ra, phi thân tiến lên, che trước người cô gái áo
trắng bị thương, tiếp được một chưởng từ hầu vương, chém ra một roi mang kình
khí trước ngực hầu vương, máu, cứ thế mà ra, hầu vương thấy mình bị thương, mắt
chậm rãi biến thành màu đỏ, điên cuồng kêu ra tiếng, di động thân mình cồng
kềnh, vung cánh tay khổng lồ ra
Thu Dĩnh linh hoạt né tránh, thỉnh thoảng lại tạo thêm vài vết thương mới trước
ngực hầu vương, “Oanh” hầu vương nặng nề ngã xuống, đất rung chuyển một cái
mạnh
Lúc này, một đám người chơi khác cầm vũ khí hùng hổ đi lên đỉnh núi, người cầm
đầu gọi: “Bà xã, em đừng sợ, anh tới cứu em!”
Công tử kia chạy
đến trước người co gái áo trắng, ôm cổ, “Bà xã! Em không chết thật tốt quá! Anh còn nghĩ sau này sẽ không nhìn thấy em nữa!”
“Buông ra.” Vũ Đồng quát.
“Anh không buông!” Lại ôm chặt hơn
“ANH không chịu buông?!”
Công tử dùng sức lắc đầu, không buông không buông, mùi thơm trên
người bà xã thật là thơm quá nha...
[#‵′] một quyền đánh trúng đầu hắn
“Bà xã, sao em lại đánh chồng?” Công tử buông tay ra,
thân hình cao lớn lùi về phía sau, vẻ mặt tràn đầy uỷ khuất
“Hừ, đánh anh cũng cần lý do sao?” Nói
xong lại đá thêm một cước.
Công tử lập tức dùng sức lắc đầu, lấy lòng nói: “Không không, bà xã, em cứ việc
đánh, ha ha.” Quay đầu nhìn về mọi người, tất cả đều mang một vẻ mặt rối rắm,
hắn lấy lại bộ dáng lão đại la to nói: “Nhìn cái gì? Đi làm chuyện của mình đi!” Xoay mặt lại biến thành người chồng chìu vợ: “Hắc hắc,
bà xã...”
Mọi người: Lão đại, cốt khí đâu rồi a! Còn gì là cốt khí nữa a!
Thu Dĩnh nhìn đổ đầy mồ hôi, cô gái kia thật sự là làm người ta đổ đầy mồ hôi a...
“Hi, mình là Vũ Đồng, đây là Công Tử Tuý, vừa rồi thật sự cám ơn bạn.”
“Ha ha, mình là Hòa Mạt, anh ấy là Diệp Lạc Bi Ai.” Thu Dĩnh chột dạ a... Nếu cô ấy biết cô
vốn không muốn cứu, là con kêu cứu cô mới cứu, không biết cô ấy còn cảm
ơn nổi không a...
Công Tử Tuý nhìn hai cô gái nói chuyện vui vẻ với nhau, buồn bực nghĩ, vì sao
bà xã luôn ôn hoà với người khác, trước mặt hắn lại trở nên hung hăng vậy a...
“Này.”
“Huh?”
“... anh có biện
pháp khống chế vợ anh?” Công Tử Tuý đi đến trước mặt Diệp Lạc, nhỏ giọng nói,
vừa nói vừa nhìn sợ Vũ Đồng nghe được
“Huh? Không có.”
“Ách, vậy có biện pháp gì tốt không?”
Diệp Lạc sờ sờ cằm, trầm ngâm một lát rồi nói: “Roi và kẹo?”
Công Tử Túy ngẫm lại, vì sao lần nào hắn nhìn thấy cũng là bà xã cầm roi, mà
dưới roi luôn là hắn a!!... [>_
“Công Tử Túy, lại đây.”
“Vâng! Bà xã!”
“Oành”
“Bà xã, sao lại đánh ta?!”
“Hừ!” Ai kêu vẻ mặt anh hệt như đang chịu đựng vậy
Sau khi Vũ Đồng cáo biệt với Diệp Lạc, dẫn Công Tử Tuý đi xuống núi, phía sau
là chúng tiểu đệ, cho đến khi không nhìn thấy thân ảnh của bọn họ nữa, Thu Dĩnh
vẫn còn nghe được tiếng kêu bi ai của Công Tử Tuý
Trong chốc lát sau, giọng nho nhỏ vang lên
“Baba, chú kia thật đáng thương! A dì kia thật
khủng khiếp! Vẫn là mama tốt nhất!” Tiếng nói non nớt tràn ngập đồng tình [...].
“Con nhớ kỹ, về sau không được tìm một cô gái bạo lực như thế, biết không?”
Diệp Lạc xoa xoa cái má hồng hồng của bé
“Uh, về sau cục cưng muốn tìm người như mama a"
Thu Dĩnh nhìn hai cha con vui đùa cùng nhau, bỗng có 1 cảm giác bài xích...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...