Editor & Beta: Lan Phương.
“Lão gia! Ngươi phải làm chủ cho nô gia! Tiểu Tứ tuy nói là thứ xuất, nhưng nàng nói như thế nào cũng là con gái ruột của ngài, cũng là tiểu thư Hầu phủ, không phải là A Miêu A Cẩu gì.”
“Trước mắt bao người bị biểu thiếu gia đẩy xuống hồ, đây đâu phải là tiểu hài tử nào đùa giỡn, đây là mưu sát nha!”
“Ta biết phu nhân không thích ta, ngay cả đại tiểu thư nhị thiếu gia, cũng không khinh thường mẹ con chúng ta!”
“Nhưng mà cũng không thể bị chà đạp như vậy!”
“Nô tỳ bên người đã sớm ngăn cản qua, nhưng vẫn bị đẩy xuống nước, đây không phải là muốn mạng của Tiểu Tứ sao!”
Từng tiếng nũng nịu khóc lóc kể lể, chọc cho một đám người trên bờ lộ ra vẻ đồng tình, một ít nữ quyến càng không đành lòng trong miệng đọc ra những lời “Hoa thần phù hộ”.
Bốn năm bà tử biết nước trong hồ còn đang tìm người, nhưng trên mặt hồ ngoại trừ một vòng gợn gợn, đã sớm nhìn không thấy bóng người, có lẽ đứa nhỏ kia đã chìm xuống đáy hồ.
Tố y nữ tử vẻ mặt bi thương, bàn tay mảnh khảnh túm lấy góc áo nam nhân một thanh cẩm y.
Nam tử cẩm y màu xanh kia tuổi chừng ba mươi, diện mạo tuấn nhã phiêu dật, khuôn mặt chỉnh tề sạch sẽ, hiển nhiên vì yến hội hôm nay tỉ mỉ xử lý qua.
Hắn chính là Hầu gia An Nhạc Hầu phủ, hôm nay bởi vì đại cữu ca Lý Khánh Vỹ thăng chức, đặc biệt ở trong nhà tổ chức một yến tiệc, cùng mời mấy vị bằng hữu quan hệ không tệ cùng hoan tụ.
Vốn hết thảy đều tốt, khách chủ đều vui vẻ.
Sau bữa tiệc mọi người hưng trí rất cao, nghe nói trong Lâm phủ có một hồ nhỏ, trong hồ mọc ra không ít chén sen, mấy ngày nay chính là lúc nở rộ, vì thế đoàn người đi tới bên hồ xem sen.
Nữ tân cùng nam khách là tách ra mở tiệc chiêu đãi, lại tin tức trao đổi, nghe nói đi xem Hà, vì thế một đám phu nhân tiểu thư, cũng đi xem.
Một bên ở phía tây nhìn, một bên ở đông thưởng, đến cũng không xung đột.
Nhưng ai ngờ, ở bên nữ khách, Lý gia Tôn Cương sáu tuổi Lý Minh Hạo, không biết vì sao, lúc xem sen đem Tứ tiểu thư thứ xuất trong Lâm phủ, đẩy vào trong hồ, Tứ tiểu thư kia bất quá ba tuổi, làm sao có thể bơi lội, bốc lên vài cái liền không thấy bóng người.
Hơn nữa trên bờ nhiều người, Lý Minh Hạo kia đẩy người lại không có tránh người, lúc này mới làm cho mẹ đẻ Tứ tiểu thư Mạc di nương bán thảm.
Lâm gia chủ mẫu Lâm Lý thị sắc mặt đen lên, nhìn chất nhi được tẩu tử che ở trong ngực, cỗ bất mãn kia cũng phát tiết không ra, dù sao ca ca gần đây cao thăng, không thấy ngay cả Hầu gia cũng bắt đầu lấy lòng mình cùng Lý gia sao.
Nhưng vì sao lại cố tình xảy ra chuyện như vậy, nếu như không có người nhìn thấy còn dễ xử lý, tùy tiện tìm cớ, một thứ nữ chết cũng chết.
Ai nghĩ, hôm nay bị nhiều người như vậy nhìn thấy, còn có không ít ngoại phủ nhân, phong khẩu này đã là không có khả năng, nghĩ đến còn phải nhanh chóng khắc phục mới tốt.
Việc này xử lý không tốt, chẳng những thanh danh nhà mình tổn hại, quan hệ với nhà mẹ đẻ cũng sẽ vi diệu.
Tuy nói mình cùng ca ca từ nhỏ quan hệ là tốt rồi, nhưng không chịu nổi cái kia khôn khéo quá mức tẩu tẩu xen lẫn, hiện giờ hậu trạch nhà mẹ đẻ chính là vị tẩu tẩu này đương gia.
Tuy rằng trong lòng vừa tức vừa nóng nảy, nhưng Lâm Lý thị mặt không đổi sắc hướng về phía Mạc di nương nói: “Mạc di nương, ta biết ngươi đau lòng nữ nhi, nói chuyện có chút thất thể thống nhất, Tiểu Tứ trượt chân rơi xuống nước, ta cùng Hầu gia đều sốt ruột, nhưng ngươi cũng không thể đem đổ lỗi đến mưu sát.
Hạo ca mới bao nhiêu tuổi, làm sao có tâm địa xấu xa, hắn chỉ là nhìn Tiểu Tứ đáng yêu, muốn cùng nàng chơi đùa, không cẩn thận đụng ngã Tiểu Tứ, ai ngờ Tiểu Tứ sẽ rơi xuống nước, tiểu hài tử đánh nhau ầm ĩ rất bình thường, chỉ là hôm nay qua chút hỏa hoạn.
”
“Ngươi yên tâm, mấy bà tử kia tính tình cực tốt, nhất định có thể cứu Tiểu Tứ lên, ngươi cũng không cần dây dưa với Hầu gia nữa, chọc người phiền chán.”
Nghe được lời của phu nhân, Mạc di nương lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, lại cực lực thu liễm biểu tình của mình.
Vẻ mặt kia giống như con nai con bị thợ săn vây khốn, vẻ mặt cố gắng trấn định, Mạc di nương vốn là tư sắc liền xuất trần, giống như chén sen nhỏ nhắn xinh đẹp kia, lúc này càng làm cho người ta sinh lòng yêu thương.
Bộ dáng này mặc dù làm cho phu nhân chính hiệu không thích, nhưng lại nhận được rất nhiều nam nhân cùng một đám ăn dưa đồng tình.
Lâm Hầu gia trong lòng nghĩ như thế nào, không ai biết, hắn vẫn như trước mặt không chút thay đổi.
Nhẹ nhàng vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé của Mạc di nương, để an ủi, trong miệng lại là: “Ngươi không cần nói nữa, ta biết ngươi nóng vội Tiểu Tứ an nguy, cũng không thể thuận miệng bám lấy, Minh Hạo là vô tình, chờ tiểu tứ cứu lên, để cho hắn xin lỗi Tiểu Tứ là được.
”
Nghe được lời của Hầu gia, nội tâm Lâm Lý thị thở phào nhẹ nhõm, xem ra ý nghĩ của Hầu gia cũng giống như nàng.
Mạc di nương không chỉ trích cái gì nữa, chỉ cúi đầu nhỏ giọng nức nở, nàng đã sớm hiểu được việc này sẽ có xử lý như vậy.
Chẳng qua vì lấp đầy cho Đại phu nhân, hẳn là nàng làm nàng cũng sẽ không ít làm.
Vì thế trong miệng lẩm bẩm nói: “Tiểu Tứ nhi nha! ”
“Con gái tội nghiệp.”
- Tiểu Tứ đáng thương, ngươi nhất định phải bình an vô sự nha!
Thanh âm không lớn, nhưng lại để cho Hầu gia nghe được.
Cô muốn nói xong, tư thái cũng đã bày ra, hiện tại cô chỉ cần sắm vai một người mẹ thương tâm muốn chết là được.
Mạc di nương trong lòng rất rõ ràng, Lý gia hiện tại như mặt trời ban ngày, Hầu gia nhà mình sẽ không vì một nữ nhi mà làm khó Dễ Lý gia.
Mà tâm tư của những người khác trên bờ là cái gì cũng không lộ ra, chuyện hậu trạch vốn đã phổ biến này, người rơi xuống nước cũng không phải là nhân vật quý giá gì, sinh tử của một thứ nữ nho nhỏ, thật sự là không dẫn nổi cái gì oanh động.
Ngược lại là “hung thủ”, vị tiểu công tử đích xuất trong Lý phủ này, bất kể là thật cố ý hay là giả vô tình, cuối cùng đều bị nhận định là vô ý.
Có lòng trắc ẩn ăn dưa xem khách, ở đáy lòng nho nhỏ thương cảm một chút, vì tiểu nữ kia.
[Lan Phương: Hố mới hố mới.
Đang ngồi đọc truyện trên Tiêu Tương thư viện thì thấy có bộ truyện mới miễn phí toàn văn lại chưa có nhà nào edit mà mỗi chương ngắn.
Xem đến đây là tui vác về lun.].
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...