Vội vàng ôm Hướng Thần xuống xe, Hướng Bắc Bắc chạy đằng trước giúp mở cửa, nhưng vì không thể với tới tay cầm nên nhảy loi choi tại chỗ, An Triệt vừa trấn an Hướng Bắc Bắc vừa mở cửa, sau đó vội vã lên tầng trên, thả người xuống giường rồi bắt đầu lục tung mọi thứ lên tìm thuốc hạ sốt, Hướng Thần cau mày không ngừng lẩm bẩm: “An An tổng… Phía sau… Phía sau…”
An Triệt quẳng cái hòm thuốc ra chạy đến trước giường, lông mày nhăn nhó còn sâu hơn cả Hướng Thần: “Thế nào? Đau ghê lắm à? Hay là đi bệnh viện nhé?”
Hướng Thần lắc lắc thân thể lùi vào bên trong, nhe răng nhếch miệng kêu: “Chết cũng không đi! Anh tìm cho tôi chút thuốc…”
An Triệt càng không ngừng xoa nắn thắt lưng cho Hướng Thần: “Tôi nào có thuốc.”
Hướng Thần nắm chặt tay liếc xéo hai cái: “Tôi không đi bệnh viện…” Lắc hai cái lại muốn đi ngủ, An Triệt ảo não muốn giơ dao chém mình cho rồi, y xoay người chạy về bên hòm thuốc tiếp tục đảo lộn, lục nửa ngày mà một thứ thuốc để sử dụng cũng không có, ấy thế mà lại tìm được không ít bông băng và thuốc đỏ, An tổng đứng phắt lên, đạp hòm thuốc một cái, rồi quay đầu đi xuống nhà muốn đi mua thuốc, vừa mới đi được vài bước, bên chân lăn đến một thứ, y nhìn chằm chằm vào bình thuốc bị vẽ nhăng cuội thì thở phào nhẹ nhõm, lấy di động từ trong quần ra rồi bấm một dãy số: “Hồ Dương.”
Đầu bên kia điện thoại là một khoảng yên tĩnh, An tổng đưa điện thoại cách tai một khoảng xa xa, đợi vài giây sau thì nghe thấy một tiếng thét chói tai: “An Triệt ư!!!!!! Anh sao lại gọi điện cho em thế!! Trời ạ! Em không phải đang nằm mơ chứ! Hu hu hu An Triệt anh rốt cục nhớ tới em rồi, anh muốn tái hợp với em nên gọi điện phải không! Em cảm động quá, thân ái ơi anh ở đâu, để em chạy tới!” Sau khi kích động điên cuồng gào thét mãi, anh họ Hồ mới tỉnh táo lại được: “Khoan… Anh tái hợp với em rồi còn Thần Thần thì sao? Anh đá Thần Thần sao? Hở? Tuy em rất thích anh, nhưng anh cũng không thể thương tổn bạn thân tôi chứ! Có điều không sao đâu, tình yêu của hai ta cảm động trời đất, Thần Thần sẽ tha thứ cho chúng ta, thân ái ơi, em đi tìm anh ngay.”
Chờ ưu tư của bên kia bình tĩnh lại, An Triệt cầm di động ngồi trên giường, xoa nắn thắt lưng cho Hướng Thần: “Mang em trai cậu tới đây, mua thêm chút thuốc hạ sốt nhé.”
“Hở?”
“Hướng Thần sinh bệnh? Sao lại bị bệnh? Bị bệnh chỗ nào? Bệnh trạng ra sao? Có nghiêm trọng không? Trời ạ, Thần Thần của tôi! Sao không chịu đi viện?” Vừa hỏi vừa xỏ dép lẹt quẹt, cũng không coi An Triệt có trả lời hay không mà bắt đầu lẩm bẩm đập cửa phòng của Hồ Diệu: “Diệu Diệu! Đừng đọc sách nữa, đi theo anh ra ngoài đi! An Triệt anh đừng gấp nhé, lát tôi mang Hồ Diệu đi tới đó, đúng rồi, anh còn chưa trả lời tôi? Có nghiêm trọng không hả?” Không đợi An Triệt mở miệng, Hướng Thần đã vươn tay ra, An Triệt đưa điện thoại tới gần tai hắn, Hướng Thần lau nước mắt nói: “Mèo hoang… Mông tôi đau…”
“…”
An Triệt lắc đầu, muốn cúp điện thoại, đột nhiên như nhớ tới điều gì đó, khóe miệng giật hai cái, sau đó vẫn nói ra: “Hồ Dương, cảm ơn.”
So với chuyện Hướng Thần đau mông, một câu cảm ơn của An Triệt tựa hồ rất có sức chấn động, Hồ Dương sững sờ tại chỗ đủ năm phút mới tỉnh hồn lại rồi chớp mắt hai cái: “Không… không cần cảm ơn…”
Chờ Hồ Dương túm Hồ Diệu mang vẻ mặt không muốn đi vào nhà, Hướng Thần đã giống như người khách lữ hành trên sa mạc mấy tháng mới thấy được ốc đảo, vươn tay ra giữa không trung: “Mèo hoang!!!”
Hồ Diệu lảng mắt không nhìn An Triệt: “Nhìn thấy thứ không thích, tâm tình tôi sẽ không thoải mái, dễ chẩn đoán lầm.”
An Triệt nắm chặt tay thành đấm, nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Hướng Thần, cau mày xoay người xuống nhà, Hướng Bắc Bắc chống thắt lưng đứng ở chân cầu thang, cái miệng bĩu rõ cao, Bạch Vân Đóa cắn môi đứng trong phòng khách, cả người trông rất câu nệ, An Triệt không biết vì sao mình lại mang theo cô gái này về nhà, có thể là y muốn hiểu được quá khứ của Hướng Thần, hoặc là muốn biết rốt cục giữa Hướng Thần và cô gái này có bao nhiêu thân mật.
Đi tới bên cạnh Hướng Bắc Bắc, vỗ lên ót nó, Hướng Bắc Bắc vươn tay ra chỉ vào Bạch Vân Đóa: “Chú An, vì sao chú để đồ xấu xa này vào đây, cháu không thích dì ta!”
An Triệt cúi đầu: “Bắc Bắc biết dì ấy là ai sao?”
Hướng Bắc Bắc dùng sức hừ một tiếng: “Cháu mới không biết dì ta!”
Bạch Vân Đóa vành mắt đỏ bừng giọng nói nghẹn ngào: “Bắc Bắc… Con có thể tha thứ cho mẹ không…”
Hướng Bắc Bắc dẩu môi xoay người chạy lên lầu: “Dì chỉ biết khóc! Cháu không thèm thích người chỉ thích khóc đâu! Dì làm hại ba cháu té xỉu cháu sẽ không tha thứ cho dì! Đồ xấu xa dì đi đi! Dì đi đi!! Hu hu hu hu cháu không có mẹ cháu không cần người mẹ xấu xa…” “Phanh” một tiếng, thằng bé gào to giọng lên khóc, An Triệt nhìn về phía cánh cửa phòng đóng chặt thì thở dài, đang muốn nói gì đó thì thấy Bạch Vân Đóa khuỵa người xuống như bị thoát lực, nước mắt lăn dài.
An Triệt cảm thấy tình huống này sắp trở nên hỗn loạn rồi, Bắc Bắc bướng bỉnh, cô gái này thì yếu đuối, cùng với Hướng Thần… Được rồi, nguyên nhân của Hướng Thần khác với những chuyện này, nhưng hắn là một người quan trọng nhất trong việc giảm bớt mâu thuẫn lần này, một người là con của hắn, một người là mẹ của con hắn.
An Triệt chậm rãi đi qua, nâng Bạch Vân Đóa dậy: “Bắc Bắc vẫn là một đứa bé con.”
Bạch Vân Đóa lau nước mắt, dõi mắt nhìn về phía cánh cửa đóng chặt: “Tôi biết… Cảm ơn anh có thể mang tôi tới đây, để tôi nhìn nó thêm một lát.”
An Triệt lắc đầu, lấy đồ uống từ tủ lạnh ra đưa cho cô, lại rót cho mình một cốc cà phê lạnh: “Cô về chỉ là muốn thăm con sao?”
Bạch Vân Đóa nhận đồ uống rồi nói cảm ơn: “Tôi… thực lòng chỉ là muốn thăm con thôi, xem nó lớn lên có tốt hay không, xem nó có khỏe mạnh hay không, Hướng Thần dạy dỗ nó rất tốt, kỳ thực… Bắc Bắc như vậy cũng đúng… Dù sao tôi không phải một người mẹ đúng nghĩa.” Lau nước mắt rồi lại mỉm cưỡng cong khóe môi mỉm cười: “Anh là bạn tốt của Hướng Thần phải không, cảm ơn anh đã chăm sóc anh ấy và Bắc Bắc nữa.”
Khóe miệng An Triệt co rút: “Kỳ thực quan hệ không tồi.”
Bạch Vân Đóa cười gật đầu, đang muốn nói gì, chợt nghe trên tầng truyền đến một trận cãi vã ầm ĩ, Hồ Diệu kéo Hồ Dương đi ra ngoài: “Đó là nơi anh nhìn sao! Anh còn muốn tự mình bôi thuốc cho hắn sao!”
Hồ Dương túm áo gào khóc: “Vậy thì làm sao! Anh với Thần Thần là bạn thân mà! Anh bôi thuốc cho hắn thì làm sao nào! Anh còn không ghét bỏ hắn cơ mà! Vậy em cho tay vói vào trong mông là chuyện ai cũng chịu làm chắc! A, Hồ Diệu, anh là anh của em! Em em buông tay cho anh!!”
Cốc cà phê rơi xuống bàn “choang” lên một tiếng, An Triệt xanh mặt đứng lên, sau đó xoay người lên tầng trên, Hồ Dương trừng mắt nhìn cánh cửa to đùng vừa hé mở giờ đã bị đóng sầm lại thì chưa tỉnh hồn được, chớp mắt hỏi Hồ Diệu: “An Triệt đi vào làm gì?”
Hồ Diệu trợn trừng mắt lý sự với Hồ Dương: “Anh nói làm gì! Còn có thể làm gì chứ!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...