Mang Theo Bảo Bảo Bỏ Trốn Vợ! Em Đừng Hòng!


Diêm Tố Nhữ ái mộ Lộ Nguyên Hầu là việc không có sinh viên nào trong chuyên ngành quân y không biết.

Đại tiểu thư của Diêm gia - Quý tộc của đế đô, hoàn ngọc quý được cưng chiều, đến học viện rồi cũng không tém lại sự cao quý.

Cô ái mộ Lộ Nguyên Hầu thì giống như treo luôn cái tên kia trên cửa miệng, không ngừng thể hiện cho người khác biết.

Nói là khoe khoang, chẳng bằng nói là cảnh cáo, để những người khác biết mà bỏ đi mộng tượng muốn quyến rũ Lộ Nguyên Hầu, tranh giành với mình.

Thế nhưng vào học viện thì cũng không có nghĩa là sẽ nhìn thấy Lộ Nguyên Hầu.

Thời điểm nghe nói Lộ Nguyên Hầu trở thành giáo quan phụ trách năm một, Diêm Tố Nhữ đã kích động đến mất ngủ, mong chờ buổi học hôm nay, cuối cùng cũng đợi được nhìn thấy người.

Chính vì vậy, dù biết bản thân đang thả ra tin tức tố mùi mật hoa diễm vĩ hiếm lạ, cố tình muốn quyến rũ nam nhân kia thì Diêm Tố Nhữ cũng xem như không biết, một mực mê đắm nhìn hắn.1
Diêm Tố Nhữ rất tự tin về mình, cô là một Omega cấp A, mùi tin tức tố quý hiếm kia cũng trở thành một lợi thế khiến cho không ít con em quý tộc cùng độ tuổi say mê.

Mà Diêm Tố Nhữ cũng vì vậy càng thêm kiêu ngạo.1
Hai vị giáo quan còn lại liếc mắt nhìn nhau, quyết định không thể để vậy nữa.

Nếu để cho Lộ tướng bùng nổ, Omega kia sẽ phải cuốn gói về làng ngay.1
"Là ai đang thả ra pheromone? Bước ra ngoài?"
La Hằng nghiêm mặt nhìn về phía Diêm Tố Nhữ đứng trong đám người.

Giáo quan của năm một dưới sự chỉ định của Lộ Nguyên Hầu đều là những người có tiếng có miếng, tư lịch sạch sẽ, tố chất đạt tiêu chuẩn, dù quan hàm chỉ là cấp thiếu tá nhưng vẫn hơn rất nhiều những giáo quan các năm khác.

Họ sẽ không nhìn người mà đối xử, chỉ nhìn quân kỷ.


Lần thứ hai bị nhắc nhở, rốt cuộc có người bên cạnh Diêm Tố Nhữ nhịn không nổi nữa, đẩy đẩy cô ta.

"Diêm Tố Nhữ! Muốn chết thì chết một mình, đừng có liên lụy chúng ta!"
Lữ Nam lạnh mặt nhìn cô ta gằn giọng cảnh cáo.

"Cậu đẩy tôi làm gì?"
Diêm Tố Nhữ vẫn giống như chẳng biết gì, còn hỏi lại Lữ Nam.

Lữ Nam vốn đã không ưa Diêm Tố Nhữ từ lâu, mắng một tiếng "ngu ngốc" rồi không nói gì nữa.

"Tố Nhữ, giáo quan gọi cậu."
Một Omega nữ bình thường có giao tình với Diêm Tố Nhữ cũng lên tiếng nhắc nhở.

Diêm Tố Nhữ lại "a" một cái, còn hỏi: "Giáo quan gọi tôi?"
"Đúng vậy...!Còn có, cậu mau thu lại tin tức tố đi..."
Tiêm Y Y thấp giọng nói thêm.

Diêm Tố Nhữ lúc này mới nhận ra không khí xung quanh im lặng, áp lực.

Nhưng nghĩ đến sắp được ở khoảng cách gần nhìn người kia, Diêm Tố Nhữ còn không biết sống chết sửa sang lại quân phục trên người, ngạo nghễ quý phái bước ra ngoài, rất ra dáng một quân nhân, ngưỡng cằm ưỡn bộ ngực ngạo nghễ bước đến bên trái, cách Lộ Nguyên Hầu một mét rồi ngừng lại.

"Lộ tướng, ngài cho gọi em."
Ánh mắt si mê, nụ cười ngọt ngào, giọng nói như chim oanh, cộng thêm mùi tin tức tố dính nị không những không giảm mà còn tăng, thật sự là quyến rũ chí mạng...1
Diêm Tố Như tự tin bản thân đã làm đến hoàn mỹ nhất, nhưng những người xung quanh lại nhịn không được rít vào một ngụm khí lạnh nhìn cô ta.

Đám người trong lòng không hẹn mà phun ra một câu "tìm chết" dành cho Diêm Tố Nhữ.

"Cô có thể về.

Từ ngày mai không cần đến lớp học của tôi nữa."
Lộ Nguyên Hầu nhìn cũng không nhìn Diêm Tố Nhữ một cái, đưa ra phán quyết cuối cùng.

Diêm Tố Nhữ ngẩn ra, có chút không hiểu lời này của Lộ Nguyên Hầu là có ý gì, còn điềm đạm đáng yêu nghiêng đầu khó hiểu nhìn hắn.

"Ha..."
Hạ Mễ Chúc nghe Giang Tấn phía trước sâu kín cười lạnh một cái, cậu không hiểu rõ lắm.

Nhưng lời kia của Lộ Nguyên Hầu cậu nghe được, cũng không ngờ hắn lại thật sự có thể đánh rớt một người.

Dù thật ra cậu cũng không thấy hắn làm gì quá đáng.

Cậu ngửi không thấy mùi tin tức tố, thế nhưng nhìn những bạn học xung quanh và cả Giang Tấn đang gồng mình chịu trận, cậu biết Omega kia đang điên cuồng cỡ nào.

Cậu không thể nào đồng tình với cô nàng kia nổi.

Đi học cũng hơn tuần rồi, cái gì nên biết, nên hiểu, không nên làm cậu đều biết cả.


Hành vi này của Omega kia chẳng khác nào việc Lộ Nguyên Hầu mắng cậu vào hôm trước.

Lộ Nguyên Hầu chưa từng nói quá, hắn có thể thẳng tay xóa bỏ một người dám làm trái quân kỷ.

Hành vi của Omega kia rõ ràng là đang khiêu chiến Lộ tướng của chúng ta.

"Không nghe hiểu?"
Lộ Nguyên Hầu vừa nói, uy áp như một sợi đằng thô to, linh hoạt né tránh những sợi tin tức tố Omega ở trong cảm nhận của anh không có một chút nào không rõ ràng hơn, ép đến trên thân Diêm Tố Nhữ.

Lời này mang theo áp lực cực lớn, đừng nói Diêm Tố Nhữ đang đối đầu với hắn, cả Hạ Mễ Chúc ở bên ngoài cũng bị dọa cho run sợ.

Lại thêm lúc này Diêm Tố Nhữ kêu lên một tiếng đau đớn ngã xuống, Hạ Mễ Chúc bị cô dọa giật bắn mình, nhịn không được hé đầu ra quan sát.

Một giây sau, Hạ Mễ Chúc hối hận.

Bởi vì cậu vừa ló đầu đã đối diện với một ánh mắt trầm như được ngâm trong mực.1
Cậu cảm thấy bản thân như bị khóa lại, không thể di chuyển dù chỉ một chút.

Lộ Nguyên Hầu đối diện với cậu, nhìn vào đôi mắt đen sáng trong có chút khiếp đảm kia, tâm tình trong nháy mắt bỗng nhiên tốt hơn.1
"Bắt đầu chạy, năm vòng, mỗi người mười ký vật tư."
Tâm tình tốt, hắn không muốn tốn thời gian với Omega này nữa.1
Đám người như trút được gánh nặng, lật đật chạy đi lấy túi cát.

Mười ký thì mười ký, còn tốt hơn đứng đó chịu áp lực của Lộ tướng.

Dù rằng ngài ấy khống chế uy áp rất tinh diệu, thế nhưng khí sát phạt quanh thân cũng khiến họ không dám thở, cảm thấy bản thân chính là Omega kia, đang cùng ngài ấy đối mặt, thật dọa người.

Hạ Mễ Chúc nhỏ con ở trong đám người cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi, còn không nhịn được đưa tay vuốt ngực.

Đám người vừa chạy vừa dùng ánh mắt giao lưu, ai cũng nhìn thấy trong mắt nhau là sự kinh sợ, còn có chút sùng bái.

Sợ thì sợ, nhưng càng nhiều hơn là tôn kính, ước ao được trở thành một người như vậy.


Hạ Mễ Chúc có chút hiểu...!Người kia lúc nổi giận mị lực nhân cách lại càng thêm mê người...!
Mê người cái quỷ a Hạ Mễ Chúc!!! Tỉnh táo lại đi!!
Đám người bắt đầu chạy, Diêm Tố Nhữ vẫn còn ngồi ở đó, toàn thân run rẩy, yếu ớt nhưng chẳng có lấy một người bận tâm.

Lộ Nguyên Hầu định chạy theo đám người thì bị gọi lại.

"Lộ tướng quân, đây là tại sao?"
Diêm Tố Nhữ một bộ điểm đạm mềm yếu ngước mắt lên nhìn người đàn ông.

Cô vẫn không hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Tại sao Lộ Nguyên Hầu ngài ấy lại dùng uy áp đến tấn công một Omega như cô chứ??1
Đám người đang chạy nghe được mùi dưa, hóng hót tò mò thả chậm bước chân, nhất quán đến mức tất cả như một, dỏng tai lên.

Đến cả Hạ Mễ Chúc cũng không tự chủ được nhập bọn.1
"Cô đến học viện quân đội làm gì?"
Lộ Nguyên Hầu lần đầu nhìn đến Diêm Tố Nhữ, sự chán ghét tràn ra khi nhìn thấy ánh mắt si mê ngu ngốc của cô ta.

"Vì ngài ở nơi này, vì có thể cùng ngài sóng vai.

Lộ tướng quân, em thật sự rất thích ngài."1
Diêm Tố Nhử không chút ngần ngại thổ lộ, tin tức tố tràn ngập quyến rũ ào ạt tràn về phía người đàn ông đang cao cao tại thượng nhìn cô.1
Xong! Đám người chỉ còn một chữ để thể hiện suy nghĩ của mình đối với Diêm Tố Nhữ.1
................................................................


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui