Mang Theo Bảo Bảo Bỏ Trốn Vợ! Em Đừng Hòng!
Tối hôm đó một nhà năm người bọn họ ở trong bồn tắm lớn chơi đùa gần nữa tiếng đồng hồ.
Bồn tắm lớn là khi sửa phòng cho Hạ Mễ Thụy thì Lộ tiên sinh đã cho người đổi lại luôn.
Hiện tại nó có thể chứa được bốn người lớn cùng lúc ngồi trong đó.
Thế nên bản thân Lộ Nguyên Hầu làm chỗ dựa cho Hạ Mễ Chúc chỉ chiếm một nữa bồn tắm, nữa còn lại đều là không gian cho Hạ Mễ Thụy bơi lội cùng vịt nước.
"Ba ba! Bao giờ em trai em gái sẽ ra chơi với con?"
Hạ Mễ Thụy ịn mỏ vịt nước vào bụng lớn của Hạ Mễ Chúc, mềm nhũn hỏi.
Đến tháng thứ ba là có thể phán đoán được giới tính gốc của đứa nhỏ rồi nên họ mới biết trong bụng Hạ Mễ Chúc là long phượng thai.
Bởi vì chuyện này mà mặt rồng của gia gia bọn trẻ tươi như hoa, chưa gì đã gửi đến một đống đồ cho trẻ.
Cũng bởi vì vậy mà bọn họ phải sửa lại nhà mới chứa được số đồ lớn kia.
Hiện tại trong nhà không chỉ có thêm một phòng của Hạ Mễ Thụy mà còn có phòng của hai đứa nhỏ còn chưa ra đời nữa.
Diện tích ngôi nhà đã tăng lên gần như gấp đôi so với trước đây, trước nhà cũng có nguyên một sân chơi cho bọn trẻ.
Nơi này đã chính thức trở thành nhà của họ trong tương lai.
"Rất nhanh thôi."
Hạ Mễ Chúc sờ soạn khuôn mặt nhỏ của bảo bối, ôn nhu nói.
Hiện tại Hạ Mễ Chúc đã mang thai được bảy tháng một tuần, như vậy chỉ còn một tháng ba tuần nữa là cậu sẽ sinh.
Mạc Thanh nói có khả năng cậu sẽ sinh sớm hơn so với thời gian bình thường nên tầm khoảng một tuần nữa đến tháng chín là cậu phải chuyển vào bệnh viện nằm chờ sinh rồi.
"Con nhất định sẽ bảo vệ các em thật tốt!"
Tiểu Mễ Thụy giơ giơ nắm đấm nhỏ của nó lên đảm bảo.
Giọng nói còn vươn mùi sữa, khuôn mặt vẫn non nớt phúng phính như vậy, kết hợp với cặp mắt to sáng trong, thật sự là đáng yêu không chịu được.
"Vậy trông cậy hết vào con đó."
Cậu cười nói.
"Em trai ngoan! Em gái ngoan!"
Hạ Mễ Thụy gật đầu thật mạnh, đặng ghé vào bụng cậu ê a gọi em.
Hạ Mễ Chúc cảm thấy được rõ ràng vị trí nó áp mặt áp tay lên, hai cục nắm trong bụng cậu sẽ đặc biệt sinh động mà hoạt động nắm đấm nhỏ, chân nhỏ của nó đáp lại.
Có lẽ là nó quá tăng động nên làm đau Hạ Mễ Chúc.
Nhưng chỉ cần Lộ tiên sinh đưa tay xuống sờ một cái là chúng tự động ngoan ngoãn lại ngay mà nhẹ nhàng áp tay chân lên chỗ đó.
Hạ Mễ Chúc trong đầu hiện lên hình ảnh đặc biệt đáng yêu thế này, mấy đứa nhỏ vây quanh chân Lộ tiên sinh vẫy đuôi lấy lòng.
"Phụt!"
Cậu không nhịn được cười phun ra.
"Cười gì?"
Lộ Nguyên Hầu cưng chiều dụi cằm vào đỉnh đầu cậu mềm giọng hỏi.
"Đám nhỏ sau này phải làm phiền tiên sinh rồi."
Tiểu Beta âm thanh nhẹ nhàng cười giao phó.
Nhưng chưa đợi Lộ Nguyên Hầu đáp lời thì đã lại nghe cậu thủ thỉ: "Vậy nên ngài nhất định không được có chuyện gì nhé..."
Lộ Nguyên Hầu im lặng nhưng siết chặt vòng tay đang ôm cậu, một lúc sau mới nhẹ giọng "ừm" một tiếng.
Không cần nói gì nhiều, chỉ cần như vậy là đủ rồi.
...
"Lộ tướng có nhiều gọi về cho cậu không?"
Giang Tấn cuối tuần đến thăm Hạ Mễ Chúc, cẩn thận hỏi.
"Tình hình căng thẳng, ngài ấy chỉ gửi điện báo chứ không gọi được."
Hạ Mễ Chúc ngồi dựa vào ghế sofa vừa xoa xoa bụng lớn vừa đạm nhiên nói.
Lộ Nguyên Hầu sau ngày hôm đó đã lập tức lên đường.
Tuy hắn không nói nhưng chỉ nhìn tình hình này là Hạ Mễ Chúc đã biết mọi chuyện không đơn giản rồi.
Hiện tại cách ngày ngài ấy đi đã có một tháng, nhưng đến giờ cậu vẫn chưa cảm thấy tất cả đã ổn.
Ngược lại bên quân khu và bệnh viện hoạt động rất mạnh dù họ đã rất kín tiếng.
Khả năng...
"Cậu có cảm thấy sẽ bùng nổ chiến tranh không?"
Giang Tấn không phải muốn kích động Hạ Mễ Chúc, chỉ là tâm hắn không yên thôi.
Hiện tại một nữa giáo quan có quân hàm cấp cao của học viện đã đổi đi.
Cho dù đế quốc không có tin tức gì nhưng người của học viện không thể nào xem như không thấy sự thay đổi này được.
Còn chưa kể hai người Khúc Ninh và Giang Minh đã quay trở lại Hạ quốc rồi, cả người kia cũng đi nốt...!Giang Tấn bụng nói không để tâm, thật ra hắn đã lo lắng không yên từ khi nào.
Sau lần nói rõ đó người kia cũng không có nhiều làm phiền hắn, thế nhưng hắn biết người kia luôn như có như không mà giúp hắn ngăn cản sự quấy rầy của Giang Minh đối với hắn.
"Tôi không biết."
Hạ Mễ Chúc thành thật nói.
Hiện tại cậu chỉ mong đến thời gian sinh đứa nhỏ.
Ngài ấy nói sẽ về cùng cậu vượt cạn...
"Cậu cũng đừng lo lắng."
Giang Tấn sợ tâm tình cậu chập chùng thì an ủi.
Hạ Mễ Chúc lắc đầu.
...
Ở một nơi khác.
Lộ Nguyên Hầu ngồi bất động trên một thân cây to, không tiếng động quan sát lối vào khu mỏ đang bị một lượng lớn thổ dân chiếm lấy.
Một tháng trước khi hắn mới đến khu hải quân phía Tây đế quốc, không quân phái đi đã lấy được tình báo trở về.
Không ngoài dự kiến của hắn là cả hòn đào kia đã bị đánh chiếm.
Đối tượng đánh chiếm hắn cũng đã đoán được phần nào, chỉ là họ không biết gì về lực lượng ẩn sâu trong vùng biển Tây Bắc nên mọi kế hoạch giải cứu đều phải được làm từng bước một.
Ban đầu là do thám vùng biển xung quanh hòn đảo, tiếp đó mới phái người lên đảo tìm hiểu tình hình một cách cặn kẻ, sau cùng mới là vạch định kế hoạch tấn công và cứu người.
Bởi vì không chỉ Tây quốc mà cả Hạ quốc cũng bị liên lụy, chính là nói cả hòn đảo đã không còn là của họ nữa.
Vậy nên hiện tại hai nước đồng lòng hợp tác với nhau, trước là cứu về những người trên đảo, sau là lấy lại hòn đảo.
Tây quốc Lộ Nguyên Hầu tỏ vẻ sẽ không từ bỏ những người đó nên ngay từ đầu đã lên kế hoạch giải cứu.
Hạ quốc có vẻ không mấy quan tâm lắm, thế nhưng dưới sự chỉ huy của Lộ Nguyên Hầu, Hạ quốc bằng lòng giao quyền quyết định vào tay hắn.
Quân đội hai nước lấy Lộ Nguyên Hầu làm đầu não, chính thức lên kế hoạch vây đánh lần này.
Bởi vì có sự hỗ trợ của không quân, bọn họ nhanh chóng biết được tuyến đường nào là sẽ tránh được sự chú ý của người trên đảo.
Lộ Nguyên Hầu đích thân dẫn quân đi trước.
Nhưng hắn không ngờ giữa đường lại bị mai phục, thuyền nhỏ của họ bị đánh chìm khi còn cách đảo một hải lý.
Lộ Nguyên Hầu dẫn đi mười người, quyết đoán nhảy xuống biển để tránh truy kích.
Chỉ là đám người mai phục họ cũng rất giỏi thủy chiến, Lộ Nguyên Hầu cứ vậy mà thất lạc với những binh sĩ dẫn theo.
Tuy hắn thành công lên được đảo nhưng chỉ có thể hành động một mình.
Hắn đã quan sát nhân tố đánh chiếm hòn đảo được ba ngày, cùng với đó là phân bố lực lượng trên đảo của bọn họ.
Nhóm người kia không đông, ít nhất so với lực lượng hai nước có sẵn hiện tại, bọn họ chỉ được một nữa mà thôi, đó là chưa biết số lượng này có phải là tất cả của họ hay không.
Quan trọng nhất là cách thức hoạt động cũng như thế chế xã hội không giống họ mà trông dã man hơn nhiều.
Họ không đến nổi ăn tươi nuốt sống nhưng lại thích uống máu, đặc biệt là họ không phân biệt thực phẩm.
Ấy chính là nói, thịt người họ cũng có khả năng ăn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...