"A a!"
Nó nhẻm miệng cười để lộ bốn cái răng cửa be bé, còn có hai cái lúng đồng tiếu dễ thương, phát ra âm thanh non nớt với cậu.
Tất cả đều khiến trái tim Hạ Mễ Chúc tan chảy.
Thế nhưng cậu vẫn nhớ chạy vào nhà vệ sinh rửa tay với tốc độ ánh sáng, trước khi đứa nhỏ mất hứng mà tắt đi nụ cười trên khuôn mặt nhỏ đã vươn tay bế nó lên.
"Bảo bối của ba!"
Mười tháng xương cổ của nó đã đủ cứng nhưng cậu vẫn cẩn thận bế nó xoay một vòng, chọc cho đứa nhỏ cười khanh khách, đôi mắt cong như vầng trăng khuyết.
Lúc này ánh mắt của ba lẫn con đều rất giống nhau, phúc khí lan tràn như xua đi mùi thuốc sát trùng cùng chút lạnh lẽo vốn có trong bệnh viện.
Mạc Thanh nhìn họ như vậy cũng không nhịn được mà cười hiền từ, không nhanh không chậm mở hộp cơm trên bàn ra, không có xen vào vui vẻ của hai ba con kia.
"Ây da bảo bối! Con không cần nhìn thấy ba đã lấy nước tiểu đến chào đón ba chứ!"
Ông còn chưa ăn đã nghe cậu hô lên một câu như vậy, không nhịn được mà cười thành tiếng.
"Cách đây ba tiếng nó vừa uống sữa sau đó đi ngủ, xì xì là chuyện bình thường."
Ông cười ha ha.
Hạ Mễ Chúc tỏ vẻ rất bất lực với đứa nhỏ, dù vậy tay vẫn nhanh nhẹn mà thay tả, xức phấn chống sảy thơm phức cho nó còn không quên úp mặt vào cù lét đứa nhỏ đến mức cười khanh khách, âm thanh như chuông bạc nghe thật vui tai.
Những chuyện như chăm sóc đứa nhỏ này mới đầu cậu còn không quen, nhưng dưới tình huống chẳng ai nguyện ý giúp cậu chăm sóc nó một chút Hạ Mễ Chúc cũng nhanh chóng trở thành thói quen.
Ngược lại những lúc như vậy cậu còn có thể tương tác với nó nhiều hơn, trao đổi tình cảm, xua đi mệt mỏi mà mỗi ngày phải trải qua.
Hạ Mễ Thụy chính là ánh sáng trong cuộc đời của cậu.
Khác với Mạc Thanh, nó có huyết mạch tương liên với cậu, an ủi trái tim bị tình thân dày vò đến tàn tạ của cậu, cũng mở ra cho cậu một con đường mới.
Nếu không phải vì sự tồn tại của nó, chưa chắc cậu sẽ dũng cảm rời khỏi nơi đó.
Vậy có phải cậu nên cảm ơn người kia?
Giống như nhớ đến cái gì, Hạ Mễ Chúc quay qua nhìn sư phụ mình, ngập ngùng một chút rồi vẫn quyết định nói ra.
"Sư phụ, hôm nay con gặp người kia..."
Cậu nói rất nhỏ, giống như sợ người ta nghe thấy.
Kết quả là Mạc Thanh đang ăn nên thật sự là không nghe được nên ông "hả" một tiếng.
"Con...!Sáng nay con nhìn thấy..."
Cậu bị ông nhìn không tự chủ được có chút quẩn bách, nói cũng không nói hết câu vừa nhìn đứa nhỏ đang chơi cổ áo đồng phục của cậu đến mê mẩn mà ám chỉ.
Mạc Thanh thấy cậu như vậy thì ngẩn ra, cẩn thận nghĩ nghĩ một chút, cuối cùng cũng hiểu.
Chuyện kia cậu đã nói với ông, ông đương nhiên là biết cậu ám chỉ cái gì.
Bụng nghĩ đứa nhỏ này da mặt mỏng, gặp chuyện như vậy còn không chịu nói với ông, một mình sinh đứa nhỏ, đúng là chọc ông tức chết.
Nhưng chuyện đến nước này ông cũng không thể trách nó.
Mà trách tên kia?
Ở trong chuyện này thật ra ông có chút không hiểu được.
Một là ông không cho rằng Lộ Nguyên Hầu là người sẽ ăn xong rồi chạy, không chịu trách nhiệm; Hai là tình huống lúc đó không đúng.
Lộ Nguyên Hầu dù có say rượu cũng không thể vứt hết nghị lực mà đánh chén một Beta.
Mặt mũi quân nhân ưu tú để đâu? Còn nếu nói hắn vào kỳ mẫn cảm thì khu bệnh xá nhỏ như vậy không thể nào không có mùi pheromone.
Cho dù ông không nghe được nhưng Alpha vào kỳ mẫn cảm không chỉ phun pheromone mà còn cả uy áp như mãnh thú, chỉ cần một chút thì cũng sẽ làm kinh động người xung quanh, có khi đã kịp thời giải cứu Hạ Mễ Chúc.
Tuy sau đó Lộ Nguyên Hầu đúng là chạy, nhưng ông đã nghe được chuyện hắn làm sau khi đến bệnh viện quân y nên cũng biết hắn tại sao lại không từ mà biệt gấp rút rời đi khi trời chưa sáng.
Lại thêm ông không biết chuyện này nên không thể chất vấn hắn.
Nhưng Lộ Nguyên Hầu cũng không hướng ông hỏi người đêm đó là thế nào chứ? Cũng không phải chưa từng nhìn thấy ông.
Ông không tin hắn không nhớ chuyện này.
Dù không biết mặt người đêm đó nhưng người trong trạm xá không có bao nhiêu, hỏi một cái là ra.
Nói làm sao thì hành động ăn mà không nhận của hắn đã làm mất điểm trong lòng ông rồi.
"Sư phụ? Người đang nghĩ gì vậy?"
Hạ Mễ Chúc bối rối lại thấy ông cứ ngẩn ra thì không nhịn được hỏi.
"À...!Con nói là con thấy người kia đúng không?"
Ông bừng tỉnh.
"Dạ..."
Hạ Mễ Chúc lí nhí đáp.
Đêm đó cậu vừa được buông tha đã tỉnh lại, trước khi đi chỉ kịp dựa vào ánh trăng rằm ngoài cửa sổ nhìn mặt người kia.
Cậu cũng chỉ biết người kia họ Lộ, cậu gọi là Lộ tiên sinh.
Đến bây giờ mới biết hắn tên là Nguyên Hầu...!Thân phận còn lớn như vậy...!Người như vậy đúng là không có khả năng nhận trách nhiệm với cậu.
Vậy nên dù hắn là đối tượng người người ngưỡng mộ cậu cũng không thể giống họ mà yêu thích hắn.
"Nơi này gần như vậy, có đụng mặt cũng không phải khó.
Hôm nay sư phụ cũng vừa gặp xong."
Ông không có giấu giếm chuyện đã nhìn thấy Lộ Nguyên Hầu ở bệnh viện quân y.
Nhưng mà việc này khiến Hạ Mễ Chúc kinh hãi.
"Sư phụ! Vậy...!Vậy nếu con không muốn nhìn thấy hắn thì phải làm sao...!Còn có...!Con sợ hắn sẽ nhìn thấy a Thụy..."
Hạ Mễ Chúc thật sự bối rối rồi.
Cậu thì không sao đi, chưa chắc người kia biết mặt câu.
Thế nhưng Hạ Mễ Thụy giống hắn đến tám phần...!Nó càng nẩy nở thì càng giống người kia...!Lỡ hắn muốn mang nó đi thì sao...
Mạc Thanh vừa cảm thấy nhẹ người vì biết Hạ Mễ Chúc không có ý với người kia, vừa bất lực với câu hỏi của cậu.
Làm sao mà không nhìn thấy được, chỉ cần cậu vẫn ở đây, cậu còn muốn nhập ngũ...!Sớm muộn gì cũng sẽ đụng trúng người kia.
Còn Hạ Mễ Thụy...!Chỉ hy vọng đối phương không sắc bén đến thế thôi...
Chuyện ông nghĩ tới Hạ Mễ Chúc cũng nghĩ tới, nhưng cậu thật sự thấy bối rối.
Hạ Mễ Thụy tuy còn nhỏ nhưng rất nhạy cảm, nó cảm giác được cảm xúc của cậu nên không tự chơi nữa mà hai tay nhỏ bé nắm cổ áo của cậu, đầu nhỏ dụi dụi vào cổ cậu không tiếng động an ủi.
Hạ Mễ Chúc ôm nó chặt hơn, khóe mắt có chút đỏ.
Mạc Thanh nhìn mà không biết phải nói làm sao mới được.
Trừ khi Hạ Mễ Chúc bỏ học...
"Sư phụ...!Người đó đến bệnh viện làm gì vậy?"
Hạ Mễ Chúc im lặng một hồi lại bỗng nhiên lên tiếng hỏi làm ông giật mình.
Hơn nữa cậu còn hỏi về người kia.
Hạ Mễ Chúc ngẩng đầu thấy ánh mắt khác lạ của ông mà gáp gáp xua tay giải thích.
"Không phải con có ý gì với người kia đâu!"
Giọng cậu có chút cao khiến đứa nhỏ trong lòng giật mình.
Cậu không thể không hạ giọng, cẩn thận nói rõ: "Sư phụ cũng biết...!Người đó không có ý định nhận con...!Thân phận người đó còn...!Như vậy...!Con không có ý tưởng gì với người ta cả, con cũng xem như không có chuyện kia.
Hạ Mễ Thụy là của một mình con.
Con biết chuyện không muốn gặp mặt người kia là không có khả năng, nhưng chỉ cần con không nhận, tận lực không đụng trúng người đó, không để cho người đó nhìn thấy Hạ Mễ Thụy...!Vậy nên con mới muốn biết để còn làm sao mà tránh hắn.
Con nghĩ hắn không biết người đêm đó là con đâu."
Đúng vậy, nghỉ học là không có khả năng.
Người kia không biết cậu, chỉ cần cậu tránh đi là được.
....
Giáng sinh vui vẻ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...