Mang Thai Với Cha Của Vai Ác

Editor: Minh An

Beta: Cún

Từ sau khi công ty của Cố Yến Khanh đặt một đơn hàng lớn xong thì việc làm ăn của shop online của Kiều Vãn Tình ngày càng tốt hơn. Lượng khách ghé thăm cũng từ mỗi ngày mấy trăm người thành mỗi ngày mấy nghìn.

Tỉ lệ khách hàng quen thuộc của cô vô cùng cao. Hơn nữa gần như tất cả những người đã từng mua hàng thì đều đánh giá cho sản phẩm 5 sao đồng thời để lại những phản hồi khá là tích cực. Thỉnh thoảng còn có người viết bài review về sản phẩm của cô nữa cơ.

[Hôm trước lướt dạo thấy có món này hay hay nên tui mua về ăn thử. Ăn vừa giòn lại vừa ngon, nhai trong miệng cảm thấy mát mát và ngọt thanh. Ngọt vậy nhưng không hề ngấy chút nào! Ăn vô cùng ngon luôn!]

[Ban đầu thấy shop này mới mở nên tui còn chưa dám mua nhiều. Thế mà rau củ nướng của shop này ăn ngon cực kỳ luôn! Ăn ngon tới mức mà không dừng nổi miệng luôn á, trang trí cũng vô cùng đẹp (hình ảnh) ]

[Không phải là tui nói khoác hay tâng bốc hay gì đâu, nhưng mà rau củ nướng này ngon thật sự luôn ý! Tui còn giới thiệu hết cho anh chị em, đồng nghiệp và họ hàng rồi luôn cơ! Ăn ngon lại còn không lo nóng trong, cũng không ngọt quá mức, rất thích hợp để làm món tráng miệng (hình ảnh) ]

……

Kiều Vãn Tình nhìn những lời khen ngợi của khách hàng dành cho shop của mình thì vô cùng vui vẻ. Điều này cũng không khác lắm so với hy vọng của cô.

Đây đều là những lời khen ngợi thật lòng của khách chứ không phải là cô thuê đâu đấy!

Kiều Vãn Tình cũng không quên chia sẻ chuyện này cho mấy người Trần Du. Sau khi kết thúc khóa học, cô vẫn giữ liên lạc với bọn họ, thỉnh thoảng mọi người lại chia sẻ một chút kinh nghiệm, kể những câu chuyện kinh doanh nhỏ nhặt cho nhau.

Gần đây nhóm của Trần Du kinh doanh một mặt hàng mới, là nấm hương nổi tiếng của huyện bên cạnh. Nhưng do bọn họ gian lận quá trắng trợn nên đã bị tóm.

Kiều Vãn Tình hỏi mới biết được, hóa ra là bọn họ muốn kiếm thêm chút tiền, sau đó hợp tác với một cá nhân khác ở bên ngoài. Bình thường thì giá mua hàng gốc của bọn họ là 20 đồng thì bây giờ bọn họ chỉ mua với giá 15 đồng.

“Không phải là mọi người làm việc cho công ty sao? Chắc hẳn cũng không thiếu tiền đầu tư chứ? Sao lại ham hố chút tiền nhỏ này?”

“Haizz, chị đừng nói nữa. Người quản lý của bọn em keo kiệt thành tính, hơn nữa còn ngoạm khá nhiều tiền. Anh ta cho bọn em rất ít tiền vận chuyển, lại muốn chúng em bán được nhiều hàng. Vì thế chúng em chỉ có thể nghĩ ra cách này thôi.

“Người quản lý của bọn em không phải là Trịnh tổng?”

“Anh ấy chỉ phụ trách bên huấn luyện thôi chứ không liên quan đến cái này. Lúc trước em còn tưởng ở lại đây sẽ kiếm thêm được chút tiền, ai ngờ lại hố người đến vậy. Mỗi tháng bọn họ bắt em phải tiết kiệm hết mức chi phí vận chuyển, lại muốn bán được nhiều hàng. Đã thế bọn em còn phải trả tiền cho bên bán hàng nữa chứ! Mệt chết em rồi.”

“Đúng là hố người thật,” Kiều Vãn Tình nhớ rõ điều kiện ngày trước bên công ty đưa ra để giữ chân bọn họ lại khá là tốt, “Thế lương của các em như nào?”

“Lương cùng các thỏa thuận khác thì cũng giống như lức trước họ nói. Nếu không phải lương cao, điều kiện làm việc tốt thì em đã sớm rời đi rồi, chứ ai ngốc mà ở đây chịu khổ cơ chứ!”

Kiều Vãn Tình an ủi Trần Du vài câu, sau đó cô lại hỏi thăm một chút kinh nghiệm buôn bán từ bên shop của Trần Du. Kiều Vãn Tình đang định sau khi đẩy doanh số bán hàng lên, tạo được một shop nổi tiếng và uy tín thì sẽ có thể giảm bớt lượng đơn đặt để thúc đẩy doanh số bán hàng lên.

Nói chung là đặt hàng để thúc đẩy doanh thu lên là một việc làm vô cùng nguy hiểm. Trong nghề này cũng có không ít người bị bắt rồi.

Hiện tại trong shop của Kiều Vãn Tình có vài sản phẩm như rau củ nướng nhà làm, nước đậu bắp, khoai sọ nướng, khoai lang tím sấy khô. Với cả shop cô cũng có thêm một số đặc sản quê hương như bánh được làm từ quả hồng, khoai lang khô ven sông.

Trong đó, sản phẩm bán chạy nhất chính là rau củ nướng thập cẩm. Trong đó có bí đỏ, đậu bắp, khoai tây, khoai lang tím, kiwi, chuối sấy khô cắt lát. Rau củ bên trong có màu sắc sặc sỡ vô cùng đẹp mắt. Quan trọng nhất là ăn rất ngon.

Kiều Vãn Tình quyết định sẽ biến sản phẩm này thành sản hot nhất của shop.

Muốn làm shop mình trở thành một shop uy tín và nổi tiếng cũng không dễ như vậy. Hơn nữa chỉ còn hơn một tháng là cô sẽ kết hôn rồi. Mà sau kết hôn thì cũng chính là Tết. Sau đó cô lại còn phải đi hưởng tuần trăng mật nữa, nên là cô không có thời gian để làm việc đó.


Vì đến Tết Nguyên Đán cô phải lên thành phố X nên Kiều Vãn Tình làm rất nhiều rau củ nướng sau đó đóng gói để bảo quản. Cái này có hạn sử dụng kéo dài đến 8 tháng cơ, nên không cần lo bị hỏng.

Nhưng mà cứ làm thủ công suốt như này cũng không được. Kiều Vãn Tình quyết định đi mua một máy chuyên nướng rau củ, sau đó lại thuê thêm hai, ba nhân viên để giúp cô làm hàng.

Hơn nữa, cũng vì lý do cần rau để sản xuất nên cô không thể tiếp tục bán rau cho bên Nông Gia Nhạc nữa. Suýt nữa quan hệ của cô cùng bà chủ Thái nháo nhào cả lên.

May là bà chủ Thái cũng biết Kiều Vãn Tình sẽ không mãi mãi bán rau cho quán của mình. Vì thế, dù trong lòng bà không vui nhưng bà cũng không nói gì, hơn nữa, bà còn nhận được phần quà tạ lỗi vô cùng hậu hĩnh đến từ Kiều Vãn Tình.

Bà chủ Thái nhìn chỗ quà tặng đắt tiền ấy thì cũng “Một nụ cười bỏ qua chuyện cũ”.

Hợp đồng bán rau cho trường học cũng đã hết hạn. Vì thế hiện tại, Kiều Vãn Tình chỉ cung cấp rau cho quán đồ chay của mình thôi. Số rau còn lại thì cô dùng toàn bộ để làm rau củ nướng.

……

Đến Tết, cả nhà Kiều Vãn Tình tới thành phố X.

Cố phu nhân bảo Kiều Vãn Tình cùng Cố Yến Khanh, hai người kết hôn là việc lớn, nên cần phải đi thăm hỏi họ hàng bên nhà nội của Cố Yến Khanh cùng nhà mẹ đẻ của bà. Bà muốn hai người phải đích thân tới thăm từng nhà, tặng quà và đưa lì xì cho người ta. Quà cáp các thứ thì Cố phu nhân đã chuẩn bị xong rồi.

Kiều Vãn Tình nhìn qua chỗ quà đó. Bên trong có táo đỏ, đậu phộng, long nhãn, hạt sen. Mỗi phần quà còn có thêm tám quả trứng gà đỏ, một bao lì xì dày. Ngoài ra thì không có gì khác nữa.

Mấy cái khác thì cô hiểu hết ý nghĩa, nhưng còn 8 quả trứng gà đỏ kia……

“Người ta gọi đó là trứng nhân duyên,” Cố phu nhân nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Kiều Vãn Tình thì giải thích cho cô, “Cái đó có nghĩa là con gả tới nhà của mẹ, được tám phương chúc mừng mối lương duyên này.”

“Thế ạ?” Kiều Vãn Tình cảm thấy cái này khá mới lạ. Cô chưa từng nghe tới trứng nhân duyên bao giờ.

“Ừ, ở bên nhà Yến Khanh thì hai đứa phải đi 8 nhà, còn bên nhà ngoại của mẹ thì chỉ cần đi thăm 4 nhà là được rồi. Hai đứa đi sớm đi, xong trong ngày hôm nay thì càng tốt.”

“Vâng ạ.”

Người giúp việc trong nhà mang đồ lên xe. Cố phu nhân giữ Cố Yến Khanh lại, nói với anh: “Chỗ Yến Trạch…… Con cứ mang quà đến nhà nó. Nhưng bên chỗ Thơ Thơ hai đứa phải đích thân qua đó thăm hỏi một chuyến. Con bé là phụ nữ, lại một mình nuôi con nhỏ, cũng không phải là dễ dàng gì. Đừng có nặng bên này nhẹ bên kia.”

“Con biết rồi mẹ.”

Kể cả Cố phu nhân có không dặn thì Cố Yến Khanh cũng sẽ qua chỗ Sở Thơ Thơ một chuyến. Dù gì thì ngày trước anh cũng trông Uyên Uyên một thời gian nên anh cũng có tình cảm khá sâu đậm với thằng bé.

Cả nhà ngồi trên xe đi. Buổi sáng thì mọi người tới bên nhà ngoại của Cố phu nhân trước. Đi qua đó phải mất tới một giờ ngồi ô tô. Khẩu Khẩu lên xe cái thì ngủ luôn, còn Kiều Vãn Tình thì lấy điện thoại ra theo dõi tình hình của shop online nhà mình.

Cô đã đóng gói xong các sản phẩm rồi, bây giờ không cần quan tâm tới chúng nữa. Bây giờ cô chỉ cần quan tâm tới tiến độ giao hàng cùng những việc cần làm sau khi giao hàng tới tay khách hàng là được. Mấy ngày cô lên thành phố X thì mợ hai sẽ giúp cô mang hàng tới cho đơn vị vận chuyển. Còn việc ở ruộng rau cô cũng giao cho người khác làm.

Kiều Vãn Tình mở ứng dụng buôn bán ra thì nhận được một phản hồi sau khi nhận hàng của khách,

【 Chào bạn, tôi có thể giúp gì được cho bạn? 】

Kiều Vãn Tình nhanh chóng trả lời tin nhắn của người đó. Cô nhìn qua thông tin khách hàng thì phát hiện bốn hôm trước đối phương mua 5 sản phẩm của bên mình. Hai gói rau củ nướng thập cẩm, còn có thêm cả đậu bắp, bánh quả hồng cùng khoai lang khô mỗi túi một loại.

【 Lần trước tôi đọc thấy review thấy rau củ nướng của quán cô rất ngon nên tôi mới đặt mua 5 sản phẩm. Nhưng mà tôi ăn thử thì thấy có ngon lắm đâu? 】

Vấn đề mà Kiều Vãn Tình đau đầu nhất chính là khách phản hồi sản phẩm ăn không ngon. Dù là món ngon thế nào đi chăng nữa, nổi tiếng thế nào đi chăng nữa thì kiểu gì chẳng xuất hiện tình huống khách hàng không hợp khẩu vị?


【 Ừm, nếu như vậy thì bạn có thể trả hàng nhé ~ 】

【 Tôi bóc ra rồi có còn trả lại được không? 】

【 Nếu bóc ra rồi thì không thể trả hàng. Nhưng nếu bạn chưa bóc ra thì vẫn có thể trả về nhé. Nếu bạn bóc ra rồi thì bạn giữ lại, còn những túi hàng nào bạn chưa bóc ra thì bạn có thể gửi trả về cho shop nhé! 】

Đối phương trả lời: 【 Nhưng tôi bóc hết rồi thì bây giờ làm như nào? 】

Kiều Vãn Tình đọc tin nhắn kia là biết đối phương tới gây sự.

Nhưng cô còn có thể làm thế nào bây giờ? Chỉ có thể bồi thường cho người ta thôi.

Gặp những vấn đề này, để trong lòng khách hàng cảm thấy thoải mái thì những người bán đều lựa chọn bồi thường một chút tiền cho bọn họ. Khi được bồi thường tiền thì chắc chắn bọn họ sẽ không dây dưa gì nữa, chứ nếu không để bọn họ khó chịu trong lòng thì bọn họ có thể cắn ngược trở lại, bình luận kém hoặc đánh giá kém cho sản phẩm.

Đối phương nghe thấy có bồi thường thì sáng mắt lên, trả lời tin nhắn vô cùng nhanh.

【 Được thôi. Đơn hàng này của tôi tổng cộng là 168 đồng. Nhìn bạn kinh doanh cũng khá vất vả nên chỉ cần bồi thường cho tôi 100 đồng là được rồi! 】

Kiều Vãn Tình: “……”

Cái này cũng nói được luôn hả?

Đây rõ ràng là tới gây sự, tới cướp của còn gì?

Loại người này sẽ cảm thấy rằng, cô sẽ sợ cửa hàng mình bị đánh giá kém nên sẽ tống tiền cô. Đáng giận nhất chính là, có những người nhận được bồi thường một lần sau đó tiếp tục mua hàng, báo cáo sản phẩm và nhận bồi thường thêm lần nữa.

Tuy cô chẳng tiếc gì chỗ tiền ấy, nhưng việc này không thể dễ dàng được. Bởi lẽ việc gì cũng vậy, họ làm được lần một, thì chắc chắn sẽ có lần hai.

Kiều Vãn Tình trả lời tin nhắn của đối phương. Cô bảo rằng khi giao hàng, mình cũng phải chịu rất nhiều phí hao tổn, cô làm ăn buôn bán nhỏ nên không còn cách nào khác, chỉ có thể bồi thường cho người kia 2 đồng một túi hàng, tổng cộng là 10 đồng.

Đương nhiên là đối phương không đồng ý.

Hai người bắt đầu giằng co với nhau.

Cố tổng ngồi một bên, thấy cô đang miệt mài tranh cãi thì ghen: “Sao anh không thấy em có lòng kiên nhẫn với anh như vậy nhỉ?”

“Anh mà như vậy thì em đã đánh cho anh từ lâu rồi,” Kiều Vãn Tình hít sâu một hơi, sau đó lại nhắn thêm một dòng tin nhắn dài, “Đúng là sống lâu thể loại người gì cũng có thể gặp được.”

“Nếu không em cứ mặc kệ cho họ đánh giá kém một cái đi, đừng lãng phí thời gian cùng họ nữa?”

“Em cũng bảo vậy rồi, nhưng khổ nỗi là người kia không chịu ý, cứ một hai đòi em phải bồi thường tiền. Đây đúng là tống tiền trắng trợn mà!” Kiều Vãn Tình cũng không phải là người mới bán hàng online, cô cũng bán được gần nửa năm rồi, nhưng đây là lần đầu tiên cô gặp được loại khách hàng tham tiền như sói đói thế này đấy!

Cố Yến Khanh thì lại càng chưa gặp trường hợp này bao giờ, anh thương Kiều Vãn Tình nhưng không giúp gì được cho cô: “Nếu thế thì em dứt khoát bơ luôn tin nhắn người kia đi.”

Không trả lời tin nhắn của khách hàng sẽ bị giảm tỉ lệ phản hồi tin nhắn của khách, nhưng mà không sao. Chỉ sợ là đối phương sẽ đi báo cáo, khiếu nại shop của cô thôi. Nhỡ đâu mà đối phương khiếu nại thành công thì shop của Kiều Vãn Tình sẽ bị hạ uy tín, như vậy thì mới nghiêm trọng.

Nhưng mà người quản lý của dịch vụ bán hàng online này cũng sẽ kiểm tra lịch sử trò chuyện của bọn họ nên nếu không nói gì quá đáng thì cũng sẽ không sao. Kiều Vãn Tình nhìn qua lịch sử trò chuyện, sau khi chắc chắn nếu kiểm tra thì mình cũng sẽ không sao thì cô nói: “Thế thì kệ người kia đi.”


Sau đó thì Kiều Vãn Tình cũng không gặp thêm những phản hồi sau khi nhận hàng của khách hàng nữa. Cô cùng Cố Yến Khanh đến nhà mẹ đẻ của Cố phu nhân để tặng quà trước. Mẹ của Cố phu nhân – bà ngoại Lục vẫn còn khỏe mạnh, tuy rằng đã hơn 80 tuổi rồi nhưng bà vẫn còn rất nhanh nhẹn và minh mẫn.

Lần trước, lúc tới Lục gia ăn tiệc đầy tháng thì Kiều Vãn Tình cũng từng gặp bà một lần rồi. Lần này, bà ngoại Lục nghe hai người tới tặng quà kết hôn thì vô cùng vui mừng.

“Lần trước bà đã nghe Tiểu Sơ kể lại chuyện Vãn Tình chịu thiệt thòi ở nhà chúng ta rồi,” Bà ngoại Lục nói, “Mấy đứa nó nói năng không suy nghĩ, sau hôm ấy bà cũng cho người đi nói lại với chúng rồi. Để cháu chịu khổ rồi.”

“Dạ không sao đâu ạ, cháu cũng quên chuyện đó lâu rồi,” Kiều Vãn Tình không ngờ bà ngoại Lục lại đích thân xử lý chuyện này. Thật ra hôm đó Cố Yến Khanh dạy dỗ lại bọn họ cô cũng cảm thấy vô cùng sảng khoái rồi, chẳng còn khúc mắc gì nữa. Không ngờ bà ngoại Lục vẫn còn nhớ chuyện này, “Cháu cảm ơn bà ạ.”

“Ừ, cháu không nghĩ nhiều là được rồi, nếu không thì bà thấy có lỗi quá. Lần đầu cháu tới nhà chơi lại gặp phải chuyện như vậy.”

Thật ra, đối với việc Kiều Vãn Tình chưa kết hôn mà đã có thai, bên ngoài thì mọi người không ai nói gì, nhưng sau lưng mọi người đều soi xét. Đến cả hai chú của Cố Yến Khanh cũng từng nói chuyện này trước mặt bà ngoại Lục và bị bà mắng nữa.

Cố Yến Khanh cũng đã 30 tuổi rồi, nhưng vẫn còn một thân một mình, chẳng lo lắng cho chuyện chung thân đại sự của đời mình một chút nào cả. Bà ngoại Lục cùng con gái mình là Cố phu nhân nhìn vậy mà cũng thấy gấp thay cho thằng bé. Bây giờ chẳng những nó đột nhiên có một cô vợ, mà còn có thêm cả một đứa con lớn tướng rồi!

Tuy rằng chưa kết hôn đã có thai không phải là chuyện dễ chấp nhận, nhưng ít nhất còn hơn cứ độc thân suốt.

Hơn nữa người ta cũng chỉ là chưa kết hôn đã có thai mà thôi, cũng không phải là chuyện gì quá kinh khủng. Bây giờ cũng chẳng phải là xã hội phong kiến, không nên xem xét tất cả mọi việc theo khuôn mẫu cũ. Với lại cũng có không ít những trường hợp như này mà, đây cũng chẳng phải là chuyện gì đáng để xấu hổ.

Từ sau khi bà ngoại Lục mắng hai chú của Cố Yến Khanh trước mặt mọi người thì không còn ai dám nói linh tinh trước mặt bà nữa. Ai ngờ mấy người họ hàng bên nhà chị dâu Cố Yến Khanh lại nói linh tinh. Đến cả con mình bà ngoại Lục còn mắng, huống chi là người ngoài? Sau khi bị bà ngoại Lục dạy dỗ xong thì những người đó đều mặt ủ mày chau, luôn miệng hứa lần sau Kiều Vãn Tình mà tới đây nữa thì sẽ tới tận nhà để xin lỗi.

“Không cần phải tới tận nơi xin lỗi đâu bà ạ,” Cố Yến Khanh nghe xong thì nói, “Vãn Tình cũng không quan tâm tới chuyện này, nên thôi cứ bỏ đi bà ạ.”

“Cũng được,” Bà ngoại Lục đồng ý, “Đỡ phải nhìn thấy họ thêm một lần nữa.”

Kiều Vãn Tình: “……”

Bà thẳng tính thật!

Trên đường đến Lục gia, Khẩu Khẩu ngủ suốt. Đến nơi cậu vẫn chưa chịu tỉnh lại. Bà ngoại Lục bảo Kiều Vãn Tình bế Khẩu Khẩu vào trong phòng ngủ. Cố phu nhân chuẩn bị cho Cố Yến Khanh cùng Kiều Vãn Tình bốn túi quà, ngoài hai chú ở đây thì còn hai nhà họ hàng khá gần nữa cũng phải tới đưa.

Bà ngoại Lục bảo hai người cứ yên tâm đi tặng quà, bà sẽ trông Khẩu Khẩu. Sau khi hai người đi tặng quà xong thì quay lại ăn cơm trưa.

Muốn tới hai nhà họ hàng gần bên đằng ngoại của Cố phu nhân cũng phải đi ô tô. Trong lúc ngồi trên xe, Kiều Vãn Tình lấy điện thoại ra tranh thủ xem vị khách hàng kia có làm cái gì mới không. Cô phát hiện đối phương nhắn cho mình rất nhiều tin nhắn.

Sau khi phát hiện Kiều Vãn Tình không để ý tới mình, đối phương bắt đầu cuống cuồng lên.

Vốn dĩ ban đầu, khi hai người tranh cãi nửa ngày thì đối phương vẫn kiên quyết đòi bồi thường 50 đồng, một xu cũng không thể thiếu. Nghe vậy thì Kiều Vãn Tình không để ý tới người đó nữa. Người đó vẫn tiếp tục ngồi đó nhắn cả nửa ngày, sau khi phát hiện Kiều Vãn Tình không trả lời nữa thì cứ hạ giá xuống, đầu tiên xuống 45, sau đó xuống 40, 30,…… Cuối cùng thì xuống 20 đồng.

Cuối cùng, người đó lại nói: Thôi vậy, 15 thì 15 đồng. Bạn chuyển tiền đến Alipay của tôi, số tài khoản là 135……

“Anh nói xem người này đầu óc có vấn đề gì không?” Kiều Vãn Tình cho Cố Yến Khanh xem tin nhắn.

“Chắc là người đó thấy đồ của shop em ăn ngon, không muốn trả hàng đồng thời cũng muốn nhận bồi thường nên mới làm như vậy,” Cố Yến Khanh phân tích cho Kiều Vãn Tình, “Em nghĩ thử xem, nếu mua hàng online thì đương nhiên sẽ biết rằng khi chưa bóc hàng thì có thể trả hàng lại. Biết vậy rồi mà tại sao họ vẫn bóc hết các gói hàng ra?”

Cũng đúng nhỉ?

Kiều Vãn Tình nhắn lại cho người kia: 【 Tôi chỉ bồi thường 10 đồng, không hơn không kém. 】

Tuy rằng cô vẫn bị lừa tiền, nhưng 10 đồng mua một cái bình luận tốt, cũng không phải là lỗ.

Đối phương trả lời rất nhanh: 【 12 đi, bạn làm ăn buôn bán lớn cũng có thiếu 2 đồng tiền này đâu?】

Kiều Vãn Tình lại tiếp tục bơ tin nhắn người kia.

Có lẽ đối phương sợ Kiều Vãn Tình lại chơi trò mất tích nên nhanh chóng bảo 10 đồng thì 10 đồng, sau đó bảo cô chuyển cho người đó 10 đồng qua Alipay là sẽ cho qua chuyện này.

Kiều Vãn Tình bảo người đó phải đánh giá 5 sao cho sản phẩm, đồng thời để lại bình luận tốt bên dưới thì mới chuyển tiền cho.


Nếu không chuyển tiền xong rồi mà tự dưng đối phương dở chứng, đánh giá và bình luận kém thì chết cô à?

Có lẽ đối phương sợ mấy người bán hàng tùy hứng như Kiều Vãn Tình, không sợ khách hàng khiếu nại nên vô cùng ngoan ngoãn làm theo lời Kiều Vãn Tình. Sau khi nhận được ảnh người kia gửi thì Kiều Vãn Tình mở Alipay lên chuyển tiền cho người kia, thuận tay kéo đen người kia luôn.

Loại khách hàng này, ít được người nào thì hay thế đó.

Cố Yến Khanh nắm lấy tay cô, an ủi cô: “Em đừng tức giận với loại người này, chỉ tổ mệt đầu thôi.”

Đương nhiên Kiều Vãn Tình cũng hiểu điều đó. Cô cũng biết là mở shop online này cũng không tránh khỏi những lúc gặp phải những khách hàng dở hơi như thế. Cô cười nói: “So với những kẻ nói nhăng nói cuội, chưa gì đã bình luận kém thì người này vẫn còn tốt hơn một xíu.”

“Ừ,” Cố tổng gật đầu, “Những việc mà có thể dùng tiền để giải quyết thì đều dễ dàng.”

“……” Cô cảm thấy lần sau mà gặp phải những việc như này có thể để Cố tổng đi giải quyết.

Hai người nhanh chóng đi thăm hỏi, tặng quà họ hàng rồi trở về. Nếu mà về muộn, chỉ sợ Khẩu Khẩu tỉnh lại ở Lục gia, không thấy hai người sẽ khóc.

Ở một diễn biến khác. Khẩu Khẩu mơ màng tỉnh lại. Thấy mình đang ở một nơi xa lạ thì cậu tìm mẹ theo thói quen.

Bà ngoại Lục ngồi bên ngoài nghe thấy tiếng động trong phòng thì cùng bảo mẫu – chị Cầm đi vào. Thấy Khẩu Khẩu mơ màng nhìn mình thì bà cười nói: “Bảo bối Khẩu Khẩu tỉnh rồi hả? Có còn nhớ cụ là ai không?”

Khẩu Khẩu ngơ ngác nhìn bà. Rõ ràng là sau nửa năm không gặp, cậu đã hoàn toàn quên bà là ai rồi.

“Ma ma Khẩu Khẩu đâu?” Khẩu Khẩu hỏi một đằng trả lời một nẻo.

“Mẹ con đang cùng ba con đi thăm hỏi họ hàng, chờ xíu nữa ba mẹ con về. Con đừng bò ra khỏi chăn nha, lạnh đó. Cháu mau qua mặc quần áo vào cho thằng bé đi.”

Nếu bế Khẩu Khẩu thì bà ngoại Lục còn có thể bế được, nhưng bà không còn đủ nhanh nhẹn để mặc quần áo cho cậu nữa rồi. Chị Cầm nhanh chóng đi qua mặc quần áo cho Khẩu Khẩu.

“Không, không cần. Muốn ma ma.” Khẩu Khẩu từ chối cho người lạ mặc quần áo cho mình.

“Mẹ cháu về ngay đây,” Bà ngoại Lục đi qua, “Thế cụ mặc quần áo cho cháu có được không?”

“Không cần.” Khẩu Khẩu quỳ gối ngồi trên giường, cậu vùi đầu vào trong gối, chỉ để lại gặp mông nho nhỏ đang chổng ngược lên. Nhìn qua cậu co rúm lại, vô cùng tủi thân làm người ta vừa đau lòng vừa buồn cười.

Chị Cầm sợ Khẩu Khẩu bị lạnh nên nhanh chóng chạy qua đắp chăn lên cho cậu.

Khẩu Khẩu lại nhích nhích người chui ra khỏi cái chăn, tiếp tục công cuộc chổng mông lên trời của mình.

Bà ngoại Lục đành bảo chị Cầm chỉnh nhiệt độ điều hòa trong phòng lên cao hơn, sau đó bà bảo chị Cầm đi gọi điện thoại cho Cố Yến Khanh. Vừa dặn chị Cầm xong thì bà quay ra, thấy Khẩu Khẩu đang khóc: “Ba ba, ba ba, ma ma không cần, không cần Khẩu Khẩu, hu hu hu hu.”

Khẩu Khẩu khóc vậy làm bà ngoại Lục vô cùng đau lòng, bà nhanh qua an ủi cậu: “Ba mẹ cháu về bây giờ đây. Không phải là ba mẹ không cần Khẩu Khẩu đâu, cháu ngoan nhé! Đừng khóc đừng khóc nữa, cháu mà khóc là cụ ngoại lại đau lòng đấy!”

Khẩu Khẩu càng khóc to hơn.

Bà ngoại Lục định bế cậu lên, nhưng Khẩu Khẩu không cho bà bế. Cậu chỉ chôn đầu vào trong gối khóc. Bà ngoại Lục ngồi một bên vừa đau lòng, vừa bảo chị Cầm đi gọi điện thoại cho Cố Yến Khanh.

Chị Cầm vừa gọi điện thoại cho Cố Yến Khanh xong, chị đi vào nói: “Cố tiên sinh bảo một lát nữa là về rồi. Anh ấy cũng bảo nếu Khẩu Khẩu khóc thì hơn nửa là cậu nhóc đang đói bụng nên cho cậu nhóc uống sữa bột là được rồi.”

“Vậy cháu mau đi pha đi.”

Chị Cầm vừa rời đi thì bà ngoại Lục nói: “Bảo bối đừng khóc nhé! Cụ bảo người ta pha sữa bột cho cháu rồi, chờ một lát nữa là có sữa uống rồi nha?”

Khẩu Khẩu vừa nghe có sữa bột để uống thì khóc nhỏ hơn ngay. Bà ngoại Lục thấy vậy thì luôn miệng giục chị Cầm nhanh tay hơn.

Cố Yến Khanh cùng Kiều Vãn Tình nghe nói Khẩu Khẩu tỉnh, đang khóc lóc đòi bọn họ thì bảo tài xế lái xe nhanh hơn để về với Khẩu Khẩu sớm hơn. Khẩu Khẩu vẫn còn là một cậu nhóc, ở một chỗ lạ, lại còn ở một mình thì đương nhiên cậu nhóc sẽ sợ hãi.

Thế mà khi hai người chạy nhanh hết mức có thể để về nhà thì lại thấy Khẩu Khẩu đang ôm bình sữa uống ngon lành, vừa uống vừa xem chị Cầm làm ngáo ộp ở một bên trêu mình, cười khúc khích vô cùng vui vẻ, chả có chút dáng vẻ nào mong ngóng ba mẹ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận