Editor: Minh An
Beta: Cún
Trước đó Kiều Vãn Tình đã kiểm nghiệm rõ ràng, rau lớn nhanh là do tác dụng của nước tiểu của Khẩu Khẩu chứ không phải do đất trong vườn. Cô đã làm thí nghiệm rất nhiều lần, lần nào kết quả cũng là vậy nên cô vô cùng tin tưởng vào điều đó.
Nhưng tại sao đột nhiên chúng lại hoán đổi, đất trong vườn giúp rau lớn nhanh còn nước tiểu của Khẩu Khẩu lại mất tác dụng?
Chẳng lẽ là tưới nhiều nước tiểu của Khẩu Khẩu nên đất trong vườn mới thay đổi?
Kiều Vãn Tình ôm sự nghi hoặc này thí nghiệm liên tục suốt vài ngày, sầu đến trọc cả đầu. Không biết là cô nên khóc hay nên cười với kết luận: Không biết từ khi nào nước tiểu của Khẩu Khẩu đã mất tác dụng. Nhưng chỗ đất được nước tiểu của nó tưới lên đã thay đổi về chất, dù không có nước tiểu của Khẩu Khẩu tưới vào nhưng vẫn phát triển tốt như cũ.
Chỉ là phát triển cũng không tốt bằng trước. Nhưng kết hợp với phân hữu cơ thì lại vô cùng hoàn hảo!
Đây cũng coi như là một chuyện tốt. Nếu không thì khi cô mang Khẩu Khẩu lên C thị thì mỗi khi nó đi tiểu phải giữ tã giấy của nó lại. Lâu ngày thì sẽ vô cùng bốc mùi. Hơn nữa bây giờ thằng bé còn nhỏ, chịu mặc tã giấy. Chứ về sau Khẩu Khẩu lớn, không chịu mặc tã giấy nữa thì cô cũng không thể cầm theo cái chậu chạy lon ton sau thằng bé hứng nước tiểu được.
Hình ảnh đó quá đáng sợ, ai nhìn thấy chắc sẽ cho rằng cô là một bệnh nhân tâm thần đang cố gắng chiến đấu với bệnh tật của mình mất!
Vì thế, nơi mà có đất tốt để trồng rau chỉ có ba chỗ: Một chỗ là vườn rau ban đầu, một chỗ là vườn bên cạnh nhà, còn một chỗ nữa là thuê của người khác.
Hai mảnh đất của nhà mình thì dễ xử lý, nhưng chỗ đất cô thuê trước cửa kia……
Gần đây Cố tổng phát hiện đầu óc vợ mình lúc nào cũng như trên mây trên gió. Từ sau khi kế hoạch say rượu lần trước thất bại thì Cố tổng không tìm được cơ hội để thân cận với mẹ của con mình. Đặc biệt là sau khi trở về nhà dưới này thì Kiều Vãn Tình dứt khoát làm lơ anh.
Ôi vợ ơi!
“Kiều Vãn Tình!” Sau khi bị làm lơ một lần nữa thì cuối cùng Cố tổng cũng tức giận, gọi cả họ và tên Kiều Vãn Tình. Rồi anh kéo Kiều Vãn Tình qua, ấn cô ngồi trên đùi mình.
“Đừng làm loạn, em đang bận.”
Kiều Vãn Tình muốn tránh khỏi anh, nhưng lại bị Cố Yến Khanh ôm chặt. Hơi thở cực nóng của người nào đó phả bên tai cô, vừa ngứa vừa nóng. Kiều Vãn Tình không nhịn được rụt rụt cổ, bất đắc dĩ nói: “Sao thế?”
Sao đột nhiên…… dính người vậy?
“Em đang lo về nước tiểu của Khẩu Khẩu hả?” Cố Yến Khanh hôn nhẹ mặt cô, nói.
Kiều Vãn Tình cứng đờ người, chưa kịp nghĩ đã phủ nhận theo bản năng: “Anh, anh nghĩ nhiều rồi.”
Cố Yến Khanh đổi tư thế ngồi cho cô thành hai chân tách ra ngồi trên đùi anh, mặt đối diện anh, sau đó cụng trán cô nói: “Em có thể lừa người khác nhưng em không giấu được anh đâu! Rau nhà chúng ta ăn ngon như vậy là nhờ Khẩu Khẩu đúng không?”
“……”
“Thật ra anh đã từng thí nghiệm qua rồi Vãn Tình ạ!”
Kiều Vãn Tình biết hành động này của mình lừa người ngoài còn được chứ không lừa nổi Cố Yến Khanh ngày nào cũng ở cạnh mình. Rốt cuộc thì cô cũng ôm theo một đống tã giấy chứa nước tiểu của Khẩu Khẩu về, hành động đúng là rất mờ ám.
Khẩu Khẩu ở cùng Cố Yến Khanh mỗi ngày, anh chỉ cần ôm thằng bé đi tiểu một bãi vào chỗ cỏ dại trên mặt đất là có thể kiểm chứng được suy đoán của mình.
“Nhưng bây giờ năng lực này của nước tiểu của Khẩu Khẩu biến mất rồi, anh thử nghiệm vào lúc nào thế?”
Quan hệ của cô cùng Cố Yến Khanh chuyển biến tốt hơn là vào khoảng tháng 4 năm nay. Hẳn là Cố Yến Khanh chú ý tới hành động mờ ám của cô từ sau Tết Đoan Ngọ lúc khai trương quán. Lúc đó ngày nào cô chẳng ngồi xe anh, lại còn cầm cả tã giấy của Khẩu Khẩu mang về……
Chắc là anh thử nghiệm đợt đó, vì dạo này công dụng nước tiểu của Khẩu Khẩu mới biến mất.
“Thật ra anh lừa em đó, anh chưa thử bao giờ.” Cố Yến Khanh dõng dạc nói.
“……” Xin hỏi bạo lực gia đình có phạm pháp không?
Lừa được Kiều Vãn Tình, Cố tổng vô cùng vui vẻ. Anh dựa sát người vào cọ cọ mũi Kiều Vãn Tình, nói: “Em dễ lừa quá!”
“Đúng rồi đó, em ngốc nghếch lại dễ lừa, Cố tổng phải giấu kỹ nhé! Nhỡ đâu ngày nào đó em bị người ta bắt cóc bán đi còn vui vẻ ngây ngốc đi đếm tiền cho người ta đấy!”
“Yên tâm, có bán cũng chỉ có thể bán cho anh được thôi. Sau đó về nhà đếm tiền cho anh. Đến lúc đó anh sẽ lấy thật nhiều tiền ra để em vui vẻ đếm!”
“……”
Kiều Vãn Tình cũng không muốn giấu giếm chuyện này với Cố Yến Khanh. Nếu anh đã biết rồi thì cô cũng không tiện che giấu nữa, cô kể hết mọi việc cho anh nghe.
Cố Yến Khanh nghe xong thì nói: “Anh nghĩ là em nên mua miếng đất ở cửa, mai sau trồng rau không bán cho các cửa hàng nữa mà chỉ cung ứng cho quán đồ chay của nhà mình thôi, sau đó dựng nhà kính trồng rau, bảo họ là mình trồng rau trong nhà kính. Như vậy sẽ không có ai nghi ngờ gì mình với cả nó cũng có thể đem lại lợi ích lớn nhất cho em.”
Đây có lẽ cũng là phương án tốt nhất ở thời điểm hiện tại. Tuy rằng không cần dựng nhà kính rau trái mùa vẫn có thể lớn được. Nhưng người ta cũng chẳng phải là đồ ngốc, liếc mắt một cái cũng thấy đáng ngờ. Vì thế cần phải dựng nhà kính.
“Nhỡ đâu em bán một mình không ai mua thì sao?” Kiều Vãn Tình cảm thấy con đường này khá là mờ mịt, nhỡ đâu rau mà ế không ai mua thì phải để hết ở vườn rồi.
Cố Yến Khanh không thiếu gì ngoài tiền mờ ám ám chỉ điều gì đó. Anh liếm vào cái cổ trắng nõn của cô một cái: “Có anh ở đây, em lo cái gì?”
Đáng tiếc là Kiều Vãn Tình không nhận được tín hiệu, cô thấy khá hợp lý gật gật đầu: “Thế để em liên hệ với chủ của mảnh vườn trước nhà này, hỏi họ có đồng ý bán cho mình không.”
Mảnh vườn này có diện tích rất lớn, muốn mua chắc chắn phải tốn không ít tiền. Trước đó Kiều Vãn Tình cũng có nghe qua giá bán ruộng trong thôn, giá đó khá cao. Mà mảnh vườn này ở mặt đường nên giá sẽ còn cao hơn nữa.
Bởi lẽ người ta rất thích những mảnh đất như này, gần đường quốc lộ, hơn nữa lại còn lớn, làm gì cũng vô cùng tiện.
Hơn nữa đối phương chưa chắc đã đồng ý bán. Bậc cha chú ở nông thôn đều dựa vào làm ruộng mà kiếm cơm. Nếu không giữ được ruộng nhà mình thì bọn họ còn cảm thấy bản thân mình bất hiếu, đồ mà ông cha để lại còn không giữ được, mai sau mà có chết đi cũng không còn mặt mũi gặp họ nữa.
Cho nên đây đúng là một việc khó.
Còn về tiền thì từ khi khai trương quán ăn đến nay, được khoảng hơn một tháng, cộng thêm tiền bán rau rồi trừ đi số tiền hao phí thì trong tay Kiều Vãn Tình có bốn vạn tám.
Bốn vạn tám hả…… Trước kia Kiều Vãn Tình đến nghĩ cũng không dám nghĩ mình có thể kiếm được từng đó tiền.
Kiều Vãn Tình quyết định mình sẽ tạm thời chưa nhờ Cố Yến Khanh trợ giúp để xem với sức của mình cô có thể đi được bao xa. Vì thế cô chỉ “mượn tạm” Cố Yến Khanh năm vạn để trả nợ cho Đường Nguyệt Nguyệt. Tuy rằng Đường Nguyệt Nguyệt cũng không thiếu tiền, tiền Đường Nguyệt Nguyệt cho cô vay cũng là tiền riêng của Đường Nguyệt Nguyệt chứ không phải của ba mẹ cô ấy nhưng Kiều Vãn Tình cảm thấy mình không thể mượn lâu được.
Cố Yến Khanh cũng không định can thiệp vào mấy việc này. Kiều Vãn Tình muốn làm như nào thì anh cứ để cô làm, nếu cô cần anh giúp thì cô sẽ tự chủ động nói với anh.
Cố Yến Khanh nhìn Kiều Vãn Tình lại ngẩn ngơ nghĩ miên man thì cảm thấy vô cùng thất bại. Anh một lòng muốn gì gì đó với vợ mà vợ lại một lòng muốn kiếm tiền.
Cố Yến Khanh cúi đầu, cắn môi Kiều Vãn Tình như trừng phạt: “Đối mặt với người chồng đẹp trai nhiều tiền này em có thể tập trung một chút được không? Em cứ như vậy làm anh cảm thấy thất bại quá!”
Kiều Vãn Tình nghe vậy thì vươn tay sờ sờ đỉnh đầu anh: “Thiêu thân* ngốc của mẹ, mẹ còn đang bận, ngoan nào!”
*thiêu thân: tên một loài động vật có tuổi đời khá ngắn, về buổi đêm thì thường bất chấp bay vào trong ánh sáng. Ý của Kiều Vãn Tình là Cố Yến Khanh quá bám người.
Cố Yến Khanh: “……”
Anh ôm chặt Kiều Vãn Tình, tay không an phận đốt lửa loạn trên người cô, thấp giọng nói: “Anh đưa cho em sáng kiến tốt như vậy, giúp em giải quyết nỗi lo lắng, em định khen thưởng anh như nào?”
“Lần sau pha sữa bột cho Khẩu Khẩu em cũng pha thêm cho anh một cốc?”
Cố Yến Khanh: “……”
Kiều Vãn Tình vô cùng vui vẻ vì đã hố được Cố tổng. Khẩu Khẩu còn đang ngồi chơi đồ chơi bên kia kìa, đố anh dám làm bậy đấy!
……
Kiều Vãn Tình hỏi thăm đối phương, quả nhiên họ không đồng ý bán ruộng. Họ bảo cho thuê thì có thể, nhưng sẽ không bán ruộng.
Kiều Vãn Tình đành phải nâng giá lên để bọn họ nghĩ lại.
Có lẽ là giá của cô quá hấp dẫn làm bọn họ động tâm nên bọn họ bảo sẽ suy nghĩ một chút, sau đó thông báo lại với cô sau.
Việc làm ăn ở quán đồ chay đã bắt đầu đi vào quỹ đạo. Kiều Vãn Tình không cần ngày nào cũng phải qua đó nữa. Cô định mở một cửa hàng bán rau củ nướng xem có thể ăn may kiếm được chút lãi không.
Đáng tiếc, Kiều Vãn Tình phát hiện là muốn bán một mặt hàng cũng không dễ đến vậy. Còn phải làm công tác tuyên truyền, trang trí vỏ bao bì thật đẹp. Vì thế cần phải photoshop. Cô cũng biết photoshop, nhưng các thao tác cơ bản thì quên hết rồi. Vì thế việc cấp bách hiện nay là cô phải học photoshop.
Cô báo danh tham gia một lớp học photoshop trên mạng, quyết định trong thời gian sắp tới mình sẽ chuyên tâm học cái này. Sau đó cô lại lấy cái chương trình học giúp làm nông đợt trước ra xem.
Công ty Cố Yến Khanh vừa nhận một mối làm ăn lớn, anh không có nhiều thời gian ở chỗ này, chỉ có thể dành chút thời gian thứ bảy chủ nhật qua đây. Thỉnh thoảng thì Kiều Vãn Tình mang Khẩu Khẩu lên C thị ở đó vài ngày. Bây giờ hai người là người yêu, phải biết thông cảm và dành nhiều thời gian cho đối phương hơn.
Trời ngày càng nóng hơn.
Kiều Vãn Tình nhìn mấy con gà nhà mình sắp bị nắng nướng chín. Nhân dịp Cố Yến Khanh qua đây thì cô quyết định thịt một con làm gà xé phay mát lạnh.
Muốn làm gà xé phay thì phải thịt một con gà mái. Nhà cô có một con gà mái nặng hơn ba cân. Kiều Vãn Tình chặt một cái đùi gà để hầm canh cho Khẩu Khẩu uống. Chỗ gà còn lại thì cô dùng để làm món gà xé phay. Chỗ đó là đủ cho ba người lớn ăn rồi. Răng của Khẩu Khẩu còn chưa mọc xong nên cũng không ăn được mấy món như này.
Đầu tiên Kiều Vãn Tình xay nhỏ ớt ra để làm nước chấm. Sau khi luộc gà xong thì vớt ra khỏi nước sôi thả vào trong nước lạnh để gà giòn hơn. Đợi thịt nguội thì bắt đầu lọc thịt ra, sau đó bắt đầu sơ chế nguyên liệu để ăn kèm. Đầu tiên cho ớt vào để gà có vị cay cay, sau đó lại cho chút chanh để có vị chua, tiếp đó thì thái hành cùng rau thơm rải lên trên, rắc thêm chút hạt vừng vào là được.
Có nhiều người thích thêm giá đỗ cùng dưa chuột. Nhưng Kiều Vãn Tình không cho mấy cái đó. Thay vào đó cô cho một chút cà chua vào làm món ăn càng trở nên hấp dẫn và thanh mát hơn.
Lúc cả nhà chuẩn bị ăn thì có tiếng gõ cửa truyền từ ngoài vào. Vì Cố Yến Khanh còn đang đút canh nấm đùi gà cho Khẩu Khẩu nên Kiều Vãn Tình ra ngoài mở cửa.
“Em chào chị dâu!”
Kiều Vãn Tình mở cửa thì thấy Lục Vân Phỉ cùng Lort đứng bên ngoài.
Hôm nay Lort mặc một bộ quần áo thường ngày thời thượng, đeo thêm một cái kính râm lớn, thoạt nhìn vô cùng điển trai, giống như một minh tinh lớn vậy. Anh vẫy tay chào Kiều Vãn Tình: “Kiều tiểu thư, đã lâu không gặp!”
“Hóa ra lại là mọi người! Đã lâu không gặp, mau vào đây ngồi đi.”
Lần trước lúc tới Lục gia, Lục Vân Phỉ cũng có nói qua với Kiều Vãn Tình rằng cô muốn tới đây chơi, nhưng cũng không nói rõ là bao giờ. Kiều Vãn Tình cũng chỉ cho rằng cô thuận miệng nói chơi thôi, không nghĩ Lục Vân Phỉ lại tới thật. Mà còn không báo trước nữa chứ. Không biết có phải là Lục Vân Phỉ báo với Cố Yến Khanh rồi mà anh quên nói cho cô không.
“Cảm ơn chị dâu nha! Chúng em nóng sắp chết rồi!”
Lục Vân Phỉ dùng tay quạt quạt cho mát. Bây giờ là giữa trưa, thời điểm nóng nhất trong ngày. Thêm vào đó bây giờ lại còn là tháng 8, nhiệt độ ngoài trời có thể lên đến hơn 40 độ.
Cố Yến Khanh nhìn hai người Lục Vân Phỉ cùng Lort đi vào thì nhíu nhíu mày. Nhưng anh cũng không nói gì. Đúng là trước đó Lục Vân Phỉ cũng có nói với anh sẽ tới đây chơi rồi. Chẳng qua là dạo này anh bận quá nên quên chưa nói với Kiều Vãn Tình, chỉ bảo Lục Vân Phỉ tới C thị gọi điện thoại cho Phùng Kỳ rồi bảo Phùng Kỳ dẫn tới đây là được.
Nhưng Lục Vân Phỉ cũng chỉ nói với anh là con bé sẽ qua chơi, chứ không nói là có dẫn theo người. Mà người này lại còn là tên Lort vô cùng khả nghi nữa chứ!
Ngay lập tức Cố tổng có chút không vui. Nhưng anh cũng không tiện nói nhiều trước mặt mọi người làm Lục Vân Phỉ khó xử.
“Hai người ăn cơm chưa? Nếu không ngồi xuống ăn cùng nhau đi?” Kiều Vãn Tình rót nước cho hai người bọn họ, nói.
Lục Vân Phỉ có chút ngượng ngùng nói: “Dạ chưa ạ. Em làm phiền chị dâu rồi!”
“Không sao đâu, chị đi nấu thêm hai món nữa.”
“Không cần không cần, vậy là đủ rồi, chị không cần làm gì thêm nữa đâu.”
Trên bàn là đồ ăn chuẩn bị cho ba người, có thêm hai người nữa thì đương nhiên là thiếu. Hơn nữa trưa nay Kiều Vãn Tình còn không nấu cơm, vì thế cô phải đi nấu thêm mì nếu không thì sẽ không đủ ăn mất. Kiều Vãn Tình nói: “Thức ăn có sẵn trong nhà rồi. Hai người ngồi đó đợi chị một chút nhé!”
Kiều Vãn Tình vào trong phòng bếp nấu thêm ba món, lại lấy thêm hai cái bát làm canh mướp. Có gà xé phay, salad là đủ rồi.
Mọi người cùng ngồi xuống ăn cơm.
Đây là lần đầu tiên Lục Vân Phỉ cùng Lort ăn cơm ở nhà Kiều Vãn Tình. Vừa gắp một miếng hai người đã bị món ngon chinh phục rồi.
Món ngon nhất đương nhiên là gà xé phay mát lạnh.
Tuy là gà nhà nên hơi béo, nhưng có lẽ do gia vị nên khi ăn vào không những không ngấy mà còn vô cùng thanh đạm ngon miệng. Hơn nữa thịt của gà nhà vô cùng chắc, cắn vào dai dai vô cùng ngon. Một miếng gà xé phay vừa có vị cay cay lại có vị chua chua của chanh. Ăn một miếng làm người ta lưu luyến không thôi.
Các món khác tuy rằng cũng chỉ là món bình thường trong các bữa cơm gia đình thôi nhưng ăn ngon hơn bình thường nhiều. Lort vừa ăn vừa giơ ngón tay cái cho Kiều Vãn Tình: “Kiều Vãn Tình cô tuyệt vời thật! Còn chuyên nghiệp hơn đầu bếp nữa!”
Kiều Vãn Tình được người ta khen nhiều rồi nhưng khi được khen vẫn có chút ngượng ngùng. Cô nói: “Cảm ơn anh! Tôi nấu hơi vội nên các món cũng không được chuẩn bị quá kỹ càng. Mọi người thông cảm nhé!”
“Đâu đâu đâu,” Lục Vân Phỉ tiếp lời, “Ăn ngon lắm chị dâu ạ! Ăn còn ngon hơn mấy món hôm trước chúng ta ăn ở khách sạn cơ! Em thấy anh họ cưới được chị đúng là có phúc lớn đó!”
Lời này đúng là lời Cố Yến Khanh thích nghe. Anh nói: “Không cần hâm mộ, vì em có muốn cũng không được hưởng đâu.”
“…… Tuy rằng anh nói thật, nhưng em cảm thấy anh ngày càng không biết xấu hổ rồi đó anh họ ạ. Rõ ràng trước kia anh rất ít nói mà.”
Cố Yến Khanh ôm Kiều Vãn Tình, nói: “Nếu ít nói thì làm sao có thể theo đuổi được chị dâu của em?”
“……” Nghe cũng khá hợp lý đấy nhỉ?
Lort cười nhạt, không nói gì.
Cơm nước xong, Lort lấy ba lô của mình ra, cầm một hộp quà đưa cho Kiều Vãn Tình. Thoạt nhìn cái hộp này như một hộp nhỏ đựng bánh quy với đồ ăn nhẹ. Lort nói: “Lần đầu tiên tới nhà cô, không biết mua gì nên tôi tùy tiện mua một chút.”
Vốn dĩ Kiều Vãn Tình định không nhận, nhưng Lục Vân Phỉ nói đây là tấm lòng của Lort nên cô đành phải nhận lấy.
Sau đó Lort lại lấy ra một con cá mập đồ chơi, đưa cho Khẩu Khẩu: “Cái này là chú tặng riêng cho bạn nhỏ Khẩu Khẩu, Khẩu Khẩu có thích không?”
Khẩu Khẩu chưa từng gặp người nước ngoài bao giờ. Lort lại cao to nên dù đây là lần thứ hai hai người gặp mặt, cậu vẫn hơi sợ một chút.
Nhưng cậu lại không cưỡng nổi sự quyến rũ tới từ món đồ chơi. Cậu liếc mắt nhìn mẹ mình, sau khi được mẹ cho phép thì mới nhận lấy món đồ chơi từ trong tay Lort, sợ hãi nói tiếng “Cảm ơn” rồi bay nhanh chạy ra sau người mẹ mình.
Mặt Lort hớn hở: “Bảo bối nhỏ thông minh quá!”
Cố tổng chua loét: “……”
Quà mà Lort đưa cho Khẩu Khẩu chính là một con cá mập đồ chơi. Con cá này biết mở to miệng, bên trong có một hàm răng bằng nhựa, dùng tay ấn vào mấy cái răng đó, nếu vô tình đụng phải chốt mở thì miệng nó sẽ đóng lại.
Kiều Vãn Tình cùng Cố Yến Khanh chưa từng mua cái này cho Khẩu Khẩu chơi. Khẩu Khẩu còn nhỏ, loại đồ chơi này đưa cho thằng bé chơi chẳng những dễ bị đau tay mà còn dễ dọa thằng bé.
Có lẽ do Lort chưa có con nên anh cũng không biết điều này. Anh chỉ cảm thấy đồ chơi này chơi khá vui nên mới mua thôi.
Nhưng Khẩu Khẩu lại vô cùng thích món đồ chơi này. Kiều Vãn Tình cũng không thể không cho thằng bé chơi được. Nhưng để không làm Khẩu Khẩu sợ thì Kiều Vãn Tình quyết định mình sẽ làm mẫu trước.
Kiều Vãn Tình mở miệng con cá mập ra, Khẩu Khẩu vô cùng vui sướng kêu lên: “Miệng rộng, miệng rộng!”
Bây giờ Khẩu Khẩu cũng khá lớn rồi, nói chuyện cũng khá là thuận miệng, có thể nói được hai ba chữ cùng một lúc, không bị nói lắp nữa.
Vì được Kiều Vãn Tình nịnh nên Khẩu Khẩu vô cùng thích được khen miệng rộng. Kiều Vãn Tình cố ý hỏi cậu: “Thế miệng của cá mập hay miệng của Khẩu Khẩu to hơn nhỉ?”
Câu hỏi này làm Khẩu Khẩu khó xử. Khẩu Khẩu biết miệng mình vô cùng lớn, nhưng miệng chú cá mập trước mắt này cũng chẳng phải là nhỏ. Cậu cắn cắn ngón tay nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, cuối cùng nói: “Khẩu Khẩu, Khẩu Khẩu lớn!”
Lục Vân Phỉ nghe hai người nói chuyện với nhau xong thì hỏi: “…… Khẩu Khẩu à, cháu có nhầm không vậy?”
Khẩu Khẩu nghe thấy cô họ hỏi mình thì ngẩng đầu nhỏ lên, nói: “Khẩu Khẩu lớn, miệng rộng!”
“Ôi thật nè,” Lục Vân Phỉ cố ý khoa trương nói, “Cho cô xem miệng cháu rộng như nào nào!”
“A ——” Khẩu Khẩu lại há to miệng nhỏ của cậu ra thật, lộ ra mấy cái răng sữa màu trắng. Khẩu Khẩu đã mọc được 10 cái răng nhỏ rồi, trông vô cùng đáng yêu.
“Oa, lớn thật nha! Đây là cái miệng lớn nhất mà cô từng gặp đó!” Lục Vân Phỉ nhìn Khẩu Khẩu cố gắng há to miệng nhỏ của mình đến hết cỡ thì vội khích lệ cậu.
Khẩu Khẩu được khen mới khép miệng lại, ngượng ngùng cười.
Kiều Vãn Tình chơi mẫu cho Khẩu Khẩu xem. Vì tránh làm Khẩu Khẩu sợ nên cô ngồi xổm xuống, một tay ôm Khẩu Khẩu vào trong ngực, một tay ấn răng cá mập: “Bây giờ chúng ta ấn răng của cá mập xuống nhé! Nhưng ấn vào thì cá mập sẽ bị đau, đến lúc nó đau quá nó sẽ ngậm miệng lại, ăn tay của mẹ đó!”
Kiều Vãn Tình vừa nói vừa ấn từng cái răng xuống. Thật ra cô cũng hơi sợ sợ trò này, bởi lẽ chẳng biết lúc nào thì miệng của cá mập sẽ cắn xuống. Quá kích thích trái tim yếu ớt của cô rồi!
Cho đến khi bấm chiếc răng thứ chín xuống, cá mập vẫn chưa khép miệng lại. Kiều Vãn Tình còn nghi ngờ là phải bấm hết răng thì cá mập mới khép miệng lại. Ai ngờ đúng lúc cô nghĩ miên man, bấm cái răng thứ 10 xuống thì cá mập khép miệng lại, dọa Kiều Vãn Tình giật nảy mình.
Khẩu Khẩu cũng bị dọa sợ.
Kiều Vãn Tình còn đang lo không biết thằng bé có sợ quá mà khóc không thì Khẩu Khẩu lại hưng phấn khua chân múa tay, sung sướng như phát hiện ra được một điều gì kỳ lạ, kéo Kiều Vãn Tình: “Tiếp tục, tiếp tục.”
Tim Kiều Vãn Tình còn đang đập nhanh, cô hít sâu một cái: “Ngoan, con bảo ba ba chơi với con đi nha!”
“Ba ba,” Khẩu Khẩu chạy lạch bạch đi tìm Cố Yến Khanh, “Chơi, chơi với Khẩu Khẩu nha ~”
Cố tổng không muốn chơi đồ chơi mà Lort tặng cho Khẩu Khẩu cùng thằng bé một chút nào. Nhưng mà anh là tổng tài bá đạo mà, hình tượng của anh phải là một người có lòng dạ bao dung chứa cả thiên hạ. Vì thế Cố Yến Khanh đành đi qua, kéo tay Khẩu Khẩu nói: “Nào ra đây, ấn cùng ba nào.”
“Không, không cần. Ba ba ấn!”
“Không sao đâu! Ba ba sẽ giữ tay nhỏ của Khẩu Khẩu, Khẩu Khẩu sẽ không bị cắn đâu!”
“Khẩu Khẩu sợ ~” Khẩu Khẩu làm nũng.
“Ba ba cũng sợ.”
Ánh mắt Khẩu Khẩu thất vọng liếc nhìn ba ba của mình một cái, sau đó thì thở dài. Rồi cậu nhóc xoay người đi tìm Kiều Vãn Tình: “Ma ma, ma ma ấn ~”
Cố Yến Khanh: “……”
Anh chắc chắn mình vừa bị Khẩu Khẩu coi thường……
Tác giả có lời muốn nói: Ha ha ha, tôi thật sự thích mấy món đồ chơi của các bạn nhỏ đó!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...