Mang Thai Với Cha Của Vai Ác

Editor: Minh An

Beta: Cún

Trong sân của Lục gia trồng không ít hoa. Khẩu Khẩu vô cùng hứng thú với mấy bông hoa trong sân nhà bọn họ nên nhìn chằm chằm mấy đóa hoa. Nhưng cậu cũng không dùng tay hái với nghịch hoa.

Vì trước kia lúc ở trong nhà, Khẩu Khẩu thường nghịch hỏng hoa cỏ nên Kiều Vãn Tình đã từng trách cậu vài lần, nói với cậu bông hoa vô cùng đẹp, chỉ dùng để nhìn chứ không được phá hủy. Nếu phá đi thì không thể xem được hoa đẹp nữa rồi.

Bây giờ Khẩu Khẩu đã hiểu nên sẽ không tùy tiện nghịch hoa nữa.

Nhưng Kiều Vãn Tình cũng không bắt Khẩu Khẩu muốn nghịch cái gì phải hỏi mẹ. Bởi vì nếu làm vậy thì cô quản quá rộng rồi, hơn nữa còn dễ dàng bóp chết sự tò mò của con trẻ. Vì thế cô để mặc cho cậu nhóc tự mình khám phá thế giới bên ngoài. Nếu cậu nhóc động đến cái gì không thể nghịch thì cô sẽ nhắc nhở cậu.

Về việc Khẩu Khẩu ra sờ Ca Cao thì Kiều Vãn Tình cũng không cảm thấy có vấn đề gì. Thằng nhóc này bình thường vô cùng thẹn thùng, chưa bao giờ chủ động đi tiếp cận người xa lạ nên cô cũng không đoán trước được nó sẽ sờ Ca Cao.

Nhưng thằng bé sờ Ca Cao xong Kiều Vãn Tình cũng không trách móc cậu bé. Vì Kiều Vãn Tình biết là Khẩu Khẩu quý Ca Cao nên mới đi sờ con bé. Nếu vì yêu quý muốn đến gần thôi mà cũng mắng nó thì về sau thằng nhóc này sẽ chẳng dám sờ gì nữa.

Nhưng qua chuyện này, cô cũng biết Khẩu Khẩu vô cùng yêu quý mấy bạn nhỏ sơ sinh. Về sau mà gặp người nào đang bế trẻ con thì nhất định sẽ dặn Khẩu Khẩu không được sờ loạn, nếu muốn sờ phải hỏi mẹ. Bây giờ mà dặn nó thì chẳng những đả kích tâm hồn yếu ớt của thằng bé mà thằng bé cũng chẳng nhớ được.

Cô biết hôm nay đúng là Khẩu Khẩu cũng có chỗ sai, nhưng bị mấy người kia nói như vậy, chỉ thiếu nước chỉ thẳng vào mặt bảo cô không biết dạy con thì cô vô cùng tức giận.

Nhưng cô cùng đối phương cũng chẳng có quan hệ gì với nhau. Hơn nữa mấy người kia lấy lý do là “tốt cho Khẩu Khẩu”. Nếu cô mà tỏ thái độ thì khẳng định đối phương lại bảo cô không biết tốt xấu, sai nhưng không dám nhận, là người đàn bà đanh đá hay lại gì gì đó.

Cô thì chẳng quan tâm đến miệng lưỡi người đời, nhưng dù sao bây giờ cô cũng là bạn gái của Cố Yến Khanh, là con dâu tương lai của Cố gia. Mặt mũi của cô cũng chính là mặt mũi của Cố gia. Vì thế cô không thể vì chút chuyện nhỏ này mà trở mặt với bọn họ. Nếu cô làm vậy thật thì từ giờ Cố gia cùng nhà mấy người kia sẽ chẳng bao giờ lui tới với nhau nữa.

“Kiều tiểu thư.” Đang lúc Kiều Vãn Tình miên man suy nghĩ thì đột nhiên nghe được có người đứng sau gọi mình, làm cô giật nảy mình. Sau đó Kiều Vãn Tình quay đầu lại xem thì mới biết đó là người ngoại quốc tên Lort kia gọi mình.

“Xin lỗi, dọa đến cô rồi.” Lort mỉm cười nói, “Cô nghĩ gì mà tập trung như vậy, tôi đứng đây một lúc rồi cô cũng không biết.”

Hôm nay Lort mặc một cái áo T-shirt ngắn tay, cổ áo mở rộng. Kiều Vãn Tình nhìn cảm thấy người này vô cùng trắng, như phát sáng lên, lúc cười rộ lên lại càng lóa mắt hơn.

“À không có chuyện gì. Tôi chỉ chơi với con tôi ngoài này thôi.”

“Bên ngoài nóng như này, sao cô không vào trong ngồi?”

“Bên trong nhiều người nên tôi ra ngoài hít thở không khí một chút. Lort tiên sinh mau vào bên trong đi, không cần quan tâm tôi.” Kiều Vãn Tình giục anh vào.

Tuy rằng Kiều Vãn Tình cũng không quá để ý, nhưng trai đơn gái chiếc đứng ở chỗ này nói chuyện, nếu mà bị đám người kia thấy được nhất định lại nói ra nói vào linh tinh cái gì đó.

Mấy cái tai tiếng kia, tránh được bao nhiêu thì tận lực tránh.


Hiển nhiên Lort không hiểu ý cô, xua tay nói: “Không sao đâu. Tôi thấy cô trông đứa nhỏ này một mình quá nhàm chán nên đứng đây nói chuyện cho cô đỡ buồn.”

“…… Không cần đâu, tôi chuẩn bị đi tìm bạn trai mình đây. Cảm ơn ý tốt của Lort tiên sinh nhé!”

Địch không động ta không động, Kiều Vãn Tình đi qua bế Khẩu Khẩu chuẩn bị trốn đi thì Lort lại nói: “Tôi biết anh ấy ở nơi nào, tôi vừa ở đó qua đây. Đi thôi, tôi dẫn cô đi nhé!”

Kiều Vãn Tình: “……”

Anh bạn, mắt anh có vấn đề hay tai anh có vấn đề vậy?

Kiều Vãn Tình bế Khẩu Khẩu lên, Khẩu Khẩu còn có chút không vui. Cậu nhóc chỉ vào một chậu hoa nhài đang nở hoa nói: “Hoa, hoa, Khẩu Khẩu muốn ~”

“Hả?” Trong lúc nhất thời Lort chưa nghe rõ Khẩu Khẩu nói gì, sau đó thấy thằng bé nhìn chăm chú hoa nhài mới biết nó đang nói hoa nhài, lẩm bẩm một mình, “Tuy rằng tự ý hái hoa nhà người ta không tốt, nhưng cháu đáng yêu như vậy, người ta sẽ thông cảm thôi.”

“Không cần đâu, đừng hái!”

Kiều Vãn Tình còn chưa kịp nói xong thì đối phương đã ngắt xong hoa rồi. Lort cầm cành hoa, nói: “Đây, cho cháu nè, bạn nhỏ đáng yêu.”

Kiều Vãn Tình: “……”

Khẩu Khẩu nhìn cành hoa nhỏ trong tay Lort, vô cùng thích. Nhưng vì chưa quen Lort nên cậu nhóc không dám duỗi tay nhận. Kiều Vãn Tình ngã một lần sợ cả đời, nhìn vậy sợ hãi. Nhỡ đâu có ai nhìn thấy Khẩu Khẩu cầm cành hoa lại nói là Khẩu Khẩu không được dạy dỗ hẳn hoi đi hái loạn hoa nhà người ta.

Đang lúc cô định từ chối Lort thì âm thanh của Cố Yến Khanh truyền từ cửa đến: “Vãn Tình.”

Nghe được âm thanh của anh, Kiều Vãn Tình thở phào nhẹ nhõm. Cô ôm Khẩu Khẩu đi qua, oán trách hỏi: “Anh chạy đi đâu thế?”

Khẩu Khẩu nhìn thấy Cố Yến Khanh cũng quên luôn hoa, nghiêng người ra chỗ Cố Yến Khanh, mềm mại gọi: “Ba ba.”

“Ừ, bảo bối, qua ba ba ôm nào.” Cố Yến Khanh bế Khẩu Khẩu qua, lại nói với Kiều Vãn Tình, “Đang bàn chuyện công việc với bạn. Sao em lại chạy ra bên ngoài rồi?”

“Ra đây hít thở không khí.” Còn người ngoài đứng đằng kia, Kiều Vãn Tình không nói thêm cái gì.

“Tôi đang định mang Kiều tiểu thư đi tìm anh đó, Cố tiên sinh,” Lort đi tới, trong giọng nói còn có chút tiếc nuối, “Không nghĩ tới anh lại đến nhanh như vậy.”

“Thế à? Đã làm phiền Lort tiên sinh quan tâm rồi.”

Cố Yến Khanh nhàn nhạt nói. Không phải là anh nghĩ nhiều hay lòng dạ hẹp hòi gì, nhưng mà anh cảm thấy tên Lort này có hứng thú với Kiều Vãn Tình.


Lúc anh mới ra đây, nhìn thấy thằng cha này cầm cành hoa trêu đùa Khẩu Khẩu rồi nói chuyện với Kiều Vãn Tình thì cảm thấy vừa cay mắt vừa khó chịu.

Nhưng Lort chính là đối tác tương lai của anh, Cố Yến Khanh cũng không tiện trở mặt với người ta. Mà với tính tình của thằng cha này, nó để ý đến vợ người ta nó cũng không quan tâm.

“Đi thôi, chúng ta đi vào trong phòng.” Cố Yến Khanh nói với Kiều Vãn Tình.

“Được,” Kiều Vãn Tình lịch sự, nói với Lort, “Thế chúng tôi đi vào trước nhé!”

Lort mỉm cười vẫy vẫy tay với cô.

Cố Yến Khanh: “……”

“Sao thế?” Vào trong phòng, Kiều Vãn Tình nói với Cố Yến Khanh đang đen mặt.

“Anh đang nghĩ lại về chuyện hợp tác với công ty của Lort.”

“Anh ấy làm gì anh à?”

“Ánh mắt anh ta nhìn em làm anh khó chịu.” Cố tổng vô cùng khó chịu nói.

“…… Anh nghĩ nhiều quá rồi, con em lớn đến mức sắp chạy đi mua nước tương được rồi còn gì.”

Thật ra Kiều Vãn Tình cũng thấy Lort không có chỗ nào có vấn đề cả. Chỉ là đối phương hơi nhiệt tình một chút thôi. Nhưng nếu như vậy mà đã cảm thấy đối phương có ý với mình, không phải là tự luyến thì là bị mắc chứng hoang tưởng bị hại rồi đó.

Cố Yến Khanh lạnh lùng hừ một tiếng.

Kiều Vãn Tình bật cười: “Cố tổng, không ngờ anh lại là bình giấm chua đó. Yên tâm đi, em cũng chẳng phải là người được vạn người mê, làm gì có ai vừa nhìn thấy em đã thích được rồi?”

“……”

Vợ xinh quá thu hút kẻ khác thì làm sao bây giờ?

Hai người cũng không quay lại căn phòng của mấy người phụ nữ vừa rồi mà đi thẳng lên phòng nghỉ cho khách trên tầng hai.

Bây giờ đã là giữa buổi sáng, đến giờ Khẩu Khẩu uống sữa bột. Bây giờ một ngày Khẩu Khẩu uống sữa bột ba đến bốn lần. Cậu nhóc vô cùng thích uống sữa bột mà Cố Yến Khanh mua cho mình nên khoảng thời gian được uống sữa bột chính là thời gian vui nhất trong ngày của Khẩu Khẩu!


Bây giờ thằng nhóc không giống khi còn nhỏ, cứ gấp không chờ nổi, gào lên đòi uống sữa nữa. Nhưng mỗi lần thấy mẹ đi pha sữa bột thì nó sẽ đều bám theo như cái đuôi nhỏ phía sau lưng, sung sướng nhìn bình sữa trong tay mẹ mình, kiên nhẫn chờ sữa để uống.

Lúc này ai muốn dỗ tách nó ra cũng không được.

Cố Yến Khanh rất thích trêu cậu nhóc vào lúc này. Anh lấy món đồ chơi mà Khẩu Khẩu thích nhất ra. Đây là một con gà, nó có thể hát được. Mà thần kỳ hơn là sau khi hát xong, chú gà đồ chơi này còn có thể đẻ trứng được nữa.

Trong bụng nó có tổng cộng 4 quả trứng. Phải mất tới 10 phút mới có thể đẻ hết được. Đến đúng thời gian thì chốt ở phao câu nó sẽ mở ra, chậm rãi đẩy quả trứng từ trong ra ngoài.

Khẩu Khẩu thích nhất là xem nó đẻ trứng.

Mỗi lần có một quả trứng sắp chạy ra thì Khẩu Khẩu vui sướng kêu “A a”, vui vẻ nhìn về phía phao câu của con gà. Chờ khi gà đẻ trứng xong thì nó sẽ nhặt trứng lên đưa cho mẹ hoặc ba.

“Khẩu Khẩu, gà sắp đẻ trứng rồi.” Cố Yến Khanh bật công tắc của chú gà đồ chơi lên, nói với Khẩu Khẩu đang bám chặt theo sau Kiều Vãn tình.

“Không, không cần.” Mắt của Khẩu Khẩu dính chặt, không rời tay mẹ mình, vô cùng tàn nhẫn từ chối lời mê hoặc của ba ba.

“Con không cần thật hả? Nhỡ sau khi nó đẻ trứng dẫm vỡ trứng thì sao đây?”

Khẩu Khẩu nghe vậy thì nhìn thoáng qua chỗ Cố Yến Khanh. Vừa vặn lúc này gà đẻ một quả trứng. Con gà quay lại, dẫm quả trứng lăn lộc cộc vài cái.

Cố Yến Khanh cố ý khoa trương nói: “Làm sao bây giờ? Động vào rồi! Bảo bối mau tới nhặt nó lên nào!”

“Ba nhặt ~” Khẩu Khẩu nhìn Kiều Vãn Tình đã múc sữa bột đổ vào bình, không thèm nhìn qua.

“Ba không nhặt.” Cố Yến Khanh cố ý trêu cậu nhóc, “Chỉ có Khẩu Khẩu mới nhặt được thôi.”

Ánh mắt Khẩu Khẩu trông mong nhìn Kiều Vãn Tình đóng nắp bình sữa, sau đó cậu nhóc nhanh chóng chạy qua chỗ Cố Yến Khanh, nhặt quả trứng dưới đất bỏ vào tay anh.

Cuối cùng thằng nhóc còn nhấp miệng như muốn nói: Người ba ba này vô dụng thật, có mỗi quả trứng thôi mà cũng không biết nhặt, không để yên cho mình uống sữa nữa.

Cố Yến Khanh: “……”

Sao anh lại cảm thấy mình đang bị một đứa trẻ xem thường nhỉ?

Khẩu Khẩu dùng tốc độ nhanh nhất chạy về bên chân Kiều Vãn Tình. Cậu nhìn Kiều Vãn Tình lắp núm vú cao su vào bình sữa, vui vẻ, thỏa mãn nói: “Sữa sữa ~”

Kiều Vãn Tình bất đắc dĩ nói: “Anh lớn như này rồi mà còn bắt nạt Khẩu Khẩu.”

“Anh chỉ muốn biết chú mèo thèm ăn này thích sữa hay thích đồ chơi hơn thôi.”

“Câu hỏi này của anh giống như khi ba mẹ ly hôn bắt thằng nhóc chọn theo ba hay theo mẹ vậy.”

“……” Cũng khá hợp lý.


Nhưng so sánh như này làm người ta sợ hãi nha!

Kiều Vãn Tình lắc lắc bình sữa bột, nhẹ nhàng đưa cho Khẩu Khẩu. Khẩu Khẩu hớn hở nhận lấy, chạy đến trước mặt Cố Yến Khanh, nhào vào lòng ngực đòi anh ôm.

Cũng không biết những đứa nhỏ khác có vậy hay không nhưng mỗi lần Khẩu Khẩu uống sữa, nó đều thích nằm vào trong lòng người khác, còn cậu nhóc thì ôm chặt bình sữa nhỏ bú bú. Vẻ mặt của thằng nhóc thì vô cùng hưởng thụ như bị say sữa vậy.

Cố Yến Khanh ôm Khẩu Khẩu vào trong ngực, nhìn cậu nhóc hút phồng mồm trợn má, trêu cậu nói: “Khẩu Khẩu, cho ba ba một ngụm với!”

Cái miệng nhỏ đang hút chùn chụt của Khẩu Khẩu dừng lại. Tuy rằng cậu tiếc nhưng nhìn ba ba đang rất muốn uống, giãy giụa một chút mới cố hết sức rút cái núm cao su trong miệng ra, đưa ra trước mặt Cố Yến Khanh: “Đây.”

Cố Yến Khanh chỉ định trêu cậu nhóc thôi, ai ngờ cậu lại tưởng thật. Anh cười khẽ đẩy bình sữa về: “Ba ba uống rồi, bảo bảo uống đi.”

Khẩu Khẩu nghe xong, chắc chắn là ba ba không uống sữa của mình thì mới vui vẻ ngậm núm cao su lần nữa bú tiếp.

Cố Yến Khanh không nhịn được nhéo nhéo cái má phinh phính của Khẩu Khẩu. Bảo bối của mình nhìn như nào cũng thấy đáng yêu.

Trêu Khẩu Khẩu chán rồi Cố Yến Khanh mới lấy điện thoại ra xem mấy tin tức đang nóng. Sau đó thì anh mở WeChat, thấy em dâu Dư Sơ nhắn toàn mấy lời xin lỗi cho mình vào 10 phút trước.

Đại khái là vừa rồi mấy thím cùng chị họ của Dư Sơ nói với Kiều Vãn Tình vài lời hơi quá đáng, Dư Sơ lại không biết WeChat của Kiều Vãn Tình nên chỉ đành xin lỗi Kiều Vãn Tình thông qua anh.

Cố Yến Khanh nắm chặt điện thoại. Với mấy người họ hàng bên Lục gia này thì anh cũng không quá thân, nếu quen biết cũng chỉ quen biết mấy người đàn ông hay làm ăn cùng mình thôi, còn mấy người phụ nữ kia thì anh chẳng biết ai cả.

Sở dĩ anh yên tâm để Khẩu Khẩu cùng Kiều Vãn Tình ngồi ở nơi đó vì ấn tượng của anh với Dư Sơ không tồi, nên anh tin tưởng nhân phẩm của Dư Sơ. Ai ngờ được Kiều Vãn Tình cùng Khẩu Khẩu lại bị mấy người họ hàng kia bắt nạt.

Nghĩ đến đây, Cố Yến Khanh có chút hối hận vì đã để Kiều Vãn Tình ở chỗ đó. Anh ngẩng đầu hỏi Kiều Vãn Tình đang cất sữa bột đi: “Vừa rồi có người bắt nạt em cùng Khẩu Khẩu?”

Kiều Vãn Tình hơi dừng tay một chút: “Dư Sơ nói với anh à?”

Cố Yến Khanh gật gật đầu: “Bọn họ nói gì?”

“Khẩu Khẩu thích Ca Cao con của Dư Sơ nên chạy tới sờ mặt con bé một chút. Mấy người kia bắt đầu ngồi ở đó chuyện bé xé ra to, nói Khẩu Khẩu không được dạy dỗ hẳn hoi, tuổi nhỏ đã thích sờ soạng linh tinh rồi. Sau đó mấy người họ còn bảo em không biết dạy thằng bé, còn lấy cớ nó tuổi nhỏ chưa cần dạy.”

Cố Yến Khanh lạnh lùng cười: “Mấy người đó là cọng hành gì mà đòi nói thế. Kể cả Khẩu Khẩu không ngoan thì cũng không tới lượt mấy người đó xen vào. Hơn nữa mấy người này nói linh tinh mà không đau lưỡi, con nhà bọn họ thì ngoan lắm chắc?”

“Đúng đó. Em nghe xong cũng giận nên mới lấy cớ đưa Khẩu Khẩu ra ngoài, bọn họ còn bảo em hẹp hòi.”

Cố Yến Khanh biết là mấy người này đang mượn cớ nói bóng nói gió Kiều Vãn Tình chưa kết hôn đã có con. Anh sợ cô tủi thân nên nói: “Anh không biết não bọn họ ngắn như vậy, đáng lẽ ra không nên để em ở chỗ đó.”

“Không sao đâu,” Lúc ấy tuy rằng Kiều Vãn Tình có giận thật, nhưng sau lại cảm thấy không cần thiết phải tức giận với mấy người không quen biết. Chẳng lẽ bị chó cắn còn phải cắn lại chó. Cô nói, “Em không giận đâu.”

Kiều Vãn Tình không giận, Cố Yến Khanh cũng biết gặp những việc này thì nên một sự nhịn chín sự lành. Nghĩ nghĩ một chút, anh có sáng kiến.

Tác giả có lời muốn nói: Món đồ chơi kia chơi rất vui (không phải là tôi đâu)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui